Chương 65: Bỏ mình

Cho đến lúc này.

Có hai đội bác sĩ của trường vào hiện trường.

Một đội bác sĩ trường học tới chỗ Ngô Chí Bảo, làm một cuộc kiểm tra mang tính tượng trưng,

sau đó lắc đầu về phía Đình Đằng Phong.

Nó có nghĩa là người đó đã vô vọng.

Cậu thấy bác sĩ lắc đầu.

Mạnh Thắng thở phào nhẹ nhõm.

Rồi mắt cậu tối sầm lại.

Bất tỉnh.

Khi mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện mình vẫn đang nằm trên cáng và đang được đưa đến phòng y tế.

Có vẻ như cậu chỉ bất tỉnh trong vài giây.

Nhìn Mạnh Thắng bị đưa ra khỏi hội trường.

Sau đó Văn Hạo quay người đi về.

Sau đó, nghe thấy giọng của Tô Thị Lệ từ phía trên khán phòng: "Ồ, nãy cậu nói không phải bạn tôi mà?"

"Hiện tại có người đang lo lắng ra mặt kìa."

"Thế là sao đây?"

Văn Hạo ngẩng đầu lên.

Anh ta nhìn thấy Tô Thị Lệ ngồi trên lan can, bắp chân đung đưa qua lại.

"Câm miệng."

Văn Hạo tức giận nói: "Tên chó đó đã thua rồi còn làm chuyện nhục nhã. Dám ra tay hạ sát thủ."

"Nếu là một người khác trên sân, tôi cũng sẽ cho tên chó đó biết tay."

Tô Thị Lệ cười khúc khích

"Tuy nhiên, nếu cậu bạn nhỏ này lại đi gϊếŧ tên Chí Bảo, tôi sợ là sẽ gặp rắc rối."

"Cậu đang lo lắng à?"

Văn Hạo thô lỗ đáp lại: "Không có."

“Cho dù tên đấy có chú là Bộ trưởng, ông ta có thể lên đến trường làm được cái gì?”

"Hơn thế nữa."

"Đây là nơi nào."

"Đây là Học Viện Cơ giáp!"

"Đó là một học viện cơ giáp được ủy quyền bởi "Văn phòng chiến lược Cự Thú’. Ngay cả thành phố Quảng ĐInh cũng không có tư cách ra lệnh cho học viện chứ đừng nói đến bộ trưởng an ninh!"

Tô Thị Lệ chớp mắt nhìn Văn Hạo nói: “Cậu ngây thơ thật đấy.”

“Mà cũng là điều tôi thích ở cậu.”

"Dễ thương!"

Văn Hạo xua tay: “Biến!"

Nói xong, anh ta phớt lờ đối tác của mình và quay người rời đi.

Hơn nữa, sau khi Mạnh Thắng được đưa đến phòng y tế, cậu đã lập tức tiến hành phẫu thuật.

Lúc ra khỏi phòng mổ thì trời đã tối và được đưa vào phòng bệnh đa khoa.

Bác sĩ nhìn vào chiếc máy tính bảng và nói: "Ca phẫu thuật đã thành công."

"Về cơ bản, cậu nằm nghỉ vài ngày rồi có thể ra khỏi giường."

"Nhờ tu luyện "Sơn Hải thuật", cậu đã là sơ cấp tầng bốn." "Thân thể của cậu so với những người cùng khóa khác mạnh mẽ hơn rất nhiều."

“Nếu không, thì phải nửa tháng mới rời giường được.”

Mạnh Thắng gật đầu, lại hỏi: "Vậy tôi có thể tu luyện không?"

Bác sĩ thản nhiên nói: "Không được, ba ngày tới cậu phải nghỉ ngơi cho tôi."

"Hàng ngày đều phải tắm thuốc."

"Cậu không được phép luyện tập, không được phép đứng dậy, không được phép xuống giường."

Mạnh Thắng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.

Sau khi bác sĩ rời đi.

Phạm Sơn và Trần Hoàng Bách tới.

"Thắng, cậu không sao chứ?"

Phạm Sơn kéo ghế ngồi xuống.

Mạnh Thắng lắc đầu nói: "Tôi ít nhất phải nằm trên giường ba ngày."

"Vậy thì cậu nên nghỉ ngơi đi."

“Dù sao thì thực chiến cơ giáp sẽ diễn ra trong vài ngày tới.”

"Khi cậu có thể ra khỏi giường, cũng có thể khởi hành luôn."

Phạm Sơn nói thêm: "Tên Chí Bảo gì đó đó thật khốn nạn. Đã thua rồi, nhưng vẫn ra tay."

"Mà tôi nghe mấy đàn nói, chiêu cuối cùng Ngô Chí Bảo sử dụng chính là Huyền thuật số 15: Phá Vân!"

"Đó là một chiêu tử sát có thể trực tiếp gϊếŧ người."

Trần Hoàng Bách mỉm cười nói: “Nhưng anh ta không ngờ "Huyễn Lang" mà anh ta vô tình để lại trên sân đấu, lại cứu được cậu một mạng."

Mạnh Thắng không khỏi nhìn cậu ta.

Trần Hoàng Bách thản nhiên nói: “Tôi đã suy luận ra tình huống lúc đó.”

"Suy nghĩ kỹ, ngoài việc sử dụng "Huyễn Lang" để chặn "Phá Vân", tôi thật sự không thể tưởng tượng cậu làm sao có thể sống sót khỏi loại công kích mãnh liệt này."

Mạnh Thắng không khỏi liếc nhìn cậu ta một cái.

Trần Hoàng Bách có thể suy đoán chính xác tình huống lúc đó, điều này chứng tỏ người này tâm tư phi thường kín kẽ, tỉ mỉ.

Phạm Sơn nói thêm: "Học viện lần này quá sơ suất”

“Thậm chí còn không còn có một giảng viên nào ở đó để giải quyết những trường hợp khẩn cấp.”

“Nếu Thắng không phản ứng nhanh, bây giờ chúng ta đã phải đến nhà xác thăm cậu tarồi.”

Trần Hoàng Bách cười nói: “Không hoàn toàn là lỗi của trường, mấy ngày trước thi đấu vẫn diễn ra bình thường.”

"Ai có thể nghĩ tới Ngô Chí Bảo sẽ làm ra chuyện như vậy."

Phạm Sơn khẩn trương nói: “Đúng rồi, cậu nói thử xem, Bách Hàng.”

"Người tên Chỉ Bảo có một người chú là quan chức cấp cao, ông ta sẽ không đến gây rắc rối cho Thắng chứ?"

Trần Hoàng Bách thu hồi nụ cười, nói: "Chắc chắn."

“Cho dù cậu ta không ra mặt thì người ta cũng sẽ đến trường tìm cậu ấy.”

"Nhưng."

"Lần này quả thực có sự sơ suất của phía học viện, khiến Mạnh Thắng gần như phải trả giá bằng mạng sống."

"Hơn nữa, người đầu tiên vi phạm quy tắc là Ngô Chí Bảo."

"Vì vậy, học viện nhất định sẽ hỗ trợ Mạnh Thắng trong vấn đề này."

"Mạnh Thắng, cậu không cần suy nghĩ gì cả, cứ yên tâm mà hồi phục."

Khi trời tối, tấm ảnh ba chiều của bầu trời ở thành phố ngầm Quảng Đinh dần chuyển sang màu tối.

Sau đó, các ngôi sao tỏa sáng rực rỡ và mặt trăng treo chễm trệ trên cao.

Hệ thống thông gió mang đến làn gió buổi tối êm dịu, khiến cư dân thành phố có cảm giác như đang sống trên mặt đất.

Một ngọn đèn bật sáng ở cổng "Học viện Cơ giáp’, ánh sáng dịu nhẹ chiếu sáng toàn bộ hội trường của học viện.

Tại thời điểm này.

Trên con đường trước cổng trường, bốn năm chiếc ô tô màu đen gầm lên, dừng lại trước cổng.

Những người trên xe không chịu xuống xe mà cứ bấm còi muốn trường mở cửa.

Một ông già từ gác bảo vệ của trường học bước ra, vẫy tay và hét lên: "Các người đang làm gì vậy?"

Phía trước có một chiếc ô tô màu đen, cửa sổ hạ xuống, một người đàn ông trông giống như trợ lý riêng từ bên trong thò ra.

Ngay cả vào ban đêm, người đó vẫn đeo kính râm.

Ttong miệng phát ra thái độ bất thiện nói: "Mở cửa đi, bọn ta muốn gặp hiệu trưởng!"

Ông bác bảo vệ bình tĩnh hỏi: “Cậu đã hẹn gặp hiệu trưởng chưa?”

Người trợ lý vỗ nhẹ vào cửa xe nói: "Này ông già, ông có biết người ngồi đằng sau là ai không?"

"Ngô Trường Thanh, người nhà của ngài Bộ trưởng Châu!"

"Thiếu gia nhà của bọn ta hôm nay chết ở học viện này không rõ nguyên nhân."

"Ngài Trường Thanh muốn tìm hiệu trưởng nói một lời giải thích."

"Đừng khiến bản thân gặp phiền phức!"

Người chú cười nói: “Nếu lão già này thích yên ổn thì tôi đã không canh gác ở đây”.

"Theo những gì cậu nói, mấy người không hẹn trước."

"Nếu không có hẹn thì đợi tôi một lát, tôi sẽ thông báo cho mấy người trước."

"Hiệu trưởng có muốn nhìn thấy mấy người hay không lại là chuyện khác."

Người trợ lý tức giận nói với tài xế: "Xông vào!"

Ông bác chậm rãi chỉ vào tấm biển ngang trên cổng lớn: "Đây là "Học viện Cơ giáp’, xem ai dám xông vào."

Nói xong, ông ta bước vào gác canh với hai tay chắp sau lưng.

Trợ lý nhất thời không biết làm sao.

Sau đó điện thoại trong xe vang lên.

Anh ta trả lời nhanh chóng.

Bên trong vang lên giọng nam trầm trầm: "Bình tĩnh, đừng nóng nảy."

Người trợ lý liên tục nói dạ dạ.