Chương 34: Chiến cự thú

Những sinh viên vừa rồi còn phàn nàn về Mạnh Thắng.

Bây giờ mọi người đều choáng váng.

Giống như nhìn thấy một phép lạ.

Trong buồng lái.

Mạnh Thắng nhìn qua màn hình hiển thị ba chiều, thấy cánh tay trái của cơ giáp đã bị hỏng.

Mặt khác.

Cậu liên tục gõ ngón tay lên cảm biến dấu động để kiểm tra kho đạn của "Blackboom" và tình trạng vũ khí.

Kết quả đi ra nhanh chóng.

Súng trường Kamui-3 của "Blackboom" chỉ còn một băng đạn và gồm 23 viên.

Có ba tên lửa đạn đạo còn lại trong khoang phóng tên lửa trong ngực.

Ngoài ra.

"Blackboom" không được trang bị vũ khí cận chiến như kiếm.

Vũ khí của nó là đôi cánh tay và nắm đấm lớn hơn nhiều so với những cỗ cơ giáp thông thường.

Cánh tay của "Blackboom" được trang bị hệ thống "Siêu mô-men xoắn", giúp cơ giáp có sức công phá và lực phá hoại lớn hơn. Ngoài ra còn có hệ thống phun ẩn ở khuỷu tay cơ giáp.

Nó có thể tăng sức mạnh đòn đánh lên một cấp độ khác khi cần thiết.

Cuối cùng.

Người phi công phải am hiểu nhiều quyền kỹ khác nhau.

Vì vậy, không có vũ khí như kiếm.

Kiểm tra hoàn tất.

Mạnh Thắng kích hoạt ‘Phá Chướng Nhãn" và nhìn thấy "Tê Giác" giống con trâu nước ở phía tây bắc lùi lại hai bước.

Rõ ràng là nó đang tập trung sức lực lấy đà và chuẩn bị tấn công.

Đồng thời.

"Chồn Chó" đã lao tới phía trước.

Hệ thống tính toán rằng va chạm sẽ xảy ra sau hai giây.

Tại thời điểm này.

"Blackboom" nằm dưới sự kiểm soát của Mạnh Thắng.

Đột ngột nhảy lên.

Nhào lộn giữa không trung.

Để "Chồn Chó" băng qua cậu và không để bị đánh trúng.

Gần như cùng một lúc.

Có một âm thanh ầm ầm lớn từ phía tây bắc.

Trần Hoàng Bách và những người khác nhìn sang.

Rồi nhìn thấy Tê Giác như đám mây đen phá vỡ các ngọn đồi.

Nhanh chóng lao tới.

Nhưng nó lại va chạm với "Chồn Chó".

Hai con quái thú khổng lồ va vào nhau ầm ầm.

Mặt đất rung chuyển dữ dội.

Dư chấn hất Trần Hoàng Bách và những người khác xuống đất.

Mặt khác.

"Blackboom" đã rơi xuống đất.

Ngã về phía trước một chút.

Sau đó quay người lại thật nhanh.

Sau đó hộ giáp trên ngực mở ra, ba tên lửa liên tiếp phun lửa.

Bay ra khỏi bãi phóng.

Đυ.ng nổ mạnh vào đầu "Chồn Chó" và bên hông "Tê Giác".

Trong vụ nổ dữ dội, một số quả cầu lửa nhanh chóng lan rộng.

Cuối cùng nó biến thành một làn sóng lửa và cuốn văng mọi thứ đi khắp nơi.

"Blackboom" không ngừng tấn công.

Cỗ máy nâng súng trường Kamui-3 lên bằng một tay và bắn những viên đạn được thiết kế chuyên gây sát thương lên cự thú vào bọn chúng.

Viên đạn kéo dài theo ánh lửa, vẽ một quỹ đạo rõ ràng trong không trung rồi biến mất trong làn khói và ngọn lửa dày đặc.

Một sinh viên lắc đầu.

"Cậu ta không thể đợi cự thú ló đầu rồi mới tấn công sao?"

“Cứ tấn công ngẫu nhiên như vậy chỉ tổ lãng phí đạn dược.”

Trong buồng lái, một chút ánh bạc sáng lên quanh đôi mắt đỏ của Mạnh Thắng.

Cậu vẫn duy trì "Phá Chướng nhãn" của mình.

Điều này cho phép cậu nhìn trực tiếp qua khói lửa dày đặckia.

Và với sự trợ giúp của máy tính xạ kích, cái đầu của "Chồn Chó" đã bị khóa.

Trong mắt cậu.

Ánh sáng đỏ rực của Chồn Chó đang nhạt dần.

Những con số trôi nổi bên cạnh nó cứ giảm dần.

Có thể nhìn thấy.

Vừa rồi khi tên lửa bắn trúng đầu nó, khí huyết của Chồn Chó đã giảm mạnh rất nhiều.

Bây giờ mỗi viên đạn có thể gây ra hơn 200 đến 300 sát thương cho nó.

Và giá trị sinh mệnh của "Chồn Chó" hiện tại chỉ còn dưới 4.000!

Trong chớp mắt, súng trường Kamui-3 đã bắn ra 10 viên đạn.

Đầu của Chồn Chó bị bắn nổ đến chảy máu.

Một viên đạn khác đã công phá.

Đi xuyên qua hộp sọ bị nổ tung, trực tiếp làm vỡ nát não của nó.

Đột nhiên, Mạnh Thắng nhìn thấy.

Còn lại hơn một ngàn điểm máu, nhưng trong nháy mắt trở thành 0!

Đã loại bỏ một!

Cậu nhìn vào kho đạn dược.

Còn 12 viên nữa.

Ngay khi Mạnh Thắng tấn công Chồn Chó.

Hình dáng con trâu khổng lồ đã đứng dậy trở lại.

Hai lỗ lớn được mở ra ở phía bên trái cơ thể của nó bằng tên lửa.

Máu chảy rất nhiều.

Nhưng điều này chỉ khơi dậy sự hung dữ của nó.

Trong khi Mạnh Thắng đang tấn công Chồn Chó.

Nó dang rộng vó chân và lao về phía Mạnh Thắng.

Mạnh Thắng nhìn thấy cảnh này từ cửa sổ toàn cảnh.

Đồng thời, cũng nhìn thấy.

"Tê Giác" vẫn còn hơn năm ngàn máu.

Bởi vì vết thương đang chảy máu nhưng giá trị HP của nó đã giảm dần.

Nhưng trong nhất thời.

Nó vẫn chưa về 0.

Mạnh Thắng không có ý định chiến đấu trực diện với con cự thú.

Cậu ghi nhớ lời nói của Đình Đằng Phong.

Đầu tiên sử dụng các đòn tấn công tầm xa để tiêu hao sinh mệnh của con cự thú.

Chỉ ra khi đúng thời điểm.

Vì vậy khi con cự thú khổng lồ chạy tới va chạm, "Blackboom" lăn lộn để tránh nó, để cho "Tê Giác" húc trượt.

Nhưng "Tê Giác" quay lại và giẫm mạnh xuống đất bằng chân trước.

Một bước đạp ra một mảnh "sóng xung kích".

Mặt đất lập tức rung chuyển dữ dội, trên mặt đất xuất hiện những vết nứt.

Mạnh Thắng đang run rẩy khó chịu trong buồng lái.

Nếu cậu không thắt dây an toàn.

Bây giờ cậu có lẽ đã bị văng đi từ lâu.

Khung máy run rẩy như say rượu.

Tận dụng cơ hội này.

"Tê Giác" lao tới, dùng độc sừng đâm vào bụng cơ giáp.

Hộ giáp ở bụng của "Blackboom" ngay lập tức bị thủng.

Do "hệ thống đồng cảm’, Mạnh Thắng cảm thấy như có một chiếc nón nhọn đâm vào bụng mình.

Cơn đau làm khuôn mặt cậu thay đổi.

Thậm chí còn có một giọt máu chảy ra từ mũi cậu.

Vì để điều khiển cơ giáp tốt hơn, cơ giáp sư cần phải được kết nối với cơ giáp thông qua "hệ thống đồng cảm".

Điều này biến họ có cảm giác như thành những "người khổng lồ".

Nó cũng có nghĩa là chia sẻ thiệt hại với khung máy thật sự.

Chỉ là, đối với cơ giáp sư, tổn thương chủ yếu là chấn động nhận thức và thần kinh.

Nhưng nếu tình trạng này quá nghiêm trọng cũng có thể gây tử vong.

Vì vậy, các cơ giáp sư cần phải mặc đồng phục chiến đấu.

Đồng phục chiến đấu không chỉ là một thiết bị được kết nối với "hệ thống đồng cảm".

Nó cũng có khả năng giảm tác động lên thần kinh và giảm cảm giác đau.

Và có một hệ thống dò xét sinh mệnh.

Trong trường hợp bị sốc, có hệ thống khử rung tim tự động, có thể cứu sống kịp thời.

Nhưng Mạnh Thắng lại không có chiến phục. Không khó để tưởng tượng hiện giờ cậu đang phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.

Chịu đựng cơn đau ở bụng, Mạnh Thắng nghiến răng điều khiển "Blackboom" đâm khẩu súng trường vào vết thương bên trái của con thú khổng lồ.

“Phập!”

Đuàng Đuàng Đuàng Đuàng Đuàng!”

Tiếng súng dữ dội vang lên, viên đạn làm vỡ nát các cơ quan trong cơ thể Tê Giác.

Thi thể bên kia nổ tung, lần lượt tạo ra những lỗ máu.

Sinh lực của con cự thú giảm xuống nhanh chóng.

Lúc này, đôi mắt của con cự thú đã đỏ hoe.

Nó dùng sức gẩy lên trên thật mạnh.

Là một khung máy hạng nặng, "Blackboom" vậy mà bị hất bay.

Rơi vào khoảng cách nơi xa.

“Ầm!”

Cơ giáp tối đen đập mạnh xuống đất và lăn lộn là không thể tránh khỏi.

Trong buồng lái.

Nhờ có hệ thống con quay hồi chuyển đa hướng nên buồng lái luôn được cân bằng.

Nhưng dưới sự tác động của “hệ thống đồng cảm”.

Mạnh Thắng vẫn còn rất "choáng váng".

Và bởi vì vụ va chạm dữ dội, nhiều mạch điện trong buồng lái bắn ra tia lửa điện, từng tia từng tia lần lượt phóng lên trên không.

Trên mặt đất.

Trần Hoàng Bách đám người sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt.

Bởi vì họ đang ở trên quỹ đạo đường lăn của "Blackboom".

"Chạy."

"Dừng lại."

Các sinh viên hét lên.

Trần Hoàng Bách tỉnh táo lại, nhanh chóng đỡ dậy Văn Hạo đang nằm trên đất.

Tại thời điểm này.

Phạm Sơn không bỏ chạy.

Ôm lấy chân Văn Hạo.

Hai người ngầm cõng đàn anh năm 3 và liều mạng chạy dọc quỹ đạo cạnh bên ngoài.

~~~~~~~~~

Cầu quà, boot bút lực ạ~~