Tô Dư và Cố Hoài hai người nhìn nhau trong chốc lát.
Cố Hoài mặc đồng phục huấn luyện đứng sừng sững ở cửa vẫn bày ra một gương mặt băng sơn cao thâm khó lường, khiến người ta không cách nào đọc được bất kỳ tin tức nào từ trên mặt hắn.
Tô Dư đặt hạt dưa trong tay xuống, theo bản năng muốn đứng lên.
Đột nhiên, tiếng chuông báo động bén nhọn vang lên, mấy cánh tay máy móc từ trên trần nhà vươn ra, tách đám người vẫn còn đánh nhau.
"Đây là cái gì?" Tô Dư nhìn cánh tay kim loại cảm giác khoa học kỹ thuật mười phần, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Lý Văn.
"Hệ thống an ninh tùy chỉnh của trường, chỉ có bảo vệ mới có quyền chủ động mở ra."
"Nếu hệ thống dự đoán phát hiện em sẽ bị thương bởi một quả bóng trang trí, nó sẽ chủ động đi ra để giúp em ngăn chặn nó," Lý Văn nói.
"Bất quá không nên quá ỷ lại loại vật này, nó là có tỷ lệ đúng sai nhất định." Lý Văn nói thêm.
Phản ứng của hệ thống dự đoán không nhanh như vậy, đối với công kích nhanh, hầu như không có lực phòng ngự, đây cũng là nguyên nhân chính của việc cấm súng của robot liên bang.
Tô Dư nghe vậy hiểu ra.
Hành động ném bóng lúc trước của tên râu quai nón cũng không hoàn toàn không có chừng mực, phần nhiều là không sợ hãi.
Hí~ vừa rồi hẳn là đánh ác một chút. Tô Dư phản ứng lại.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đã bị thu phục.
Ngay cả râu quai nón ngay từ đầu đã bị người ta giẫm lên vô số chân cũng bị nhấc lên, bị cánh tay robot bày thành một hàng chỉnh tề.
Tầm mắt đội trưởng bảo vệ đặt lên người ba người Tô Dư đang ngồi ở một góc.
"Giải thích một chút, chuyện gì xảy ra vậy?" Đội trưởng bảo vệ rõ ràng quen biết phó xã trưởng, lập tức hỏi.
"Liền, luận luận như bình thường." Phó chủ tịch xã đi ra phía sau bình hoa, sắc mặt trở lại bình thường.
"Luận luận bình thường ngươi tìm ta làm gì? Thành thật mà nói!" Đội trưởng bảo vệ hỏi xong, tầm mắt hướng về phía râu quai nón đã sưng lên trên mặt, ánh mắt híp lại, lộ ra một ánh mắt có chút ghét bỏ, "Sao lại đánh người thành như vậy? ”
Râu quai nón nghe vậy ra sức giãy dụa, chỉ vào Tô Dư tố cáo: "Chính là tên cuồng bạo lực kia! Nàng một lời không hợp liền động thủ! ”
"Luận bàn bình thường mà thôi, chú, chú đừng đừng nghe hắn." Phó xã trưởng tiến lên, "Hơn nữa, những người này không ở trong khách mời của chúng ta, bọn họ là lén lút tiến vào.”
"Chuyện này chúng tôi sẽ xác minh." Đội trưởng bảo vệ nhìn thoáng qua, ra hiệu với thành viên phía sau, "Khóa lối ra, đi xem giám sát.”
Các đội viên nghe vậy lập tức bắt đầu hành động chia nhau, quen thuộc đi vào văn phòng của Câu lạc bộ Chiến đấu Tự Do.
Đội trưởng bảo vệ vẫy vẫy tay, phó xã lập tức mang một cái sô pha nhỏ ở giữa hội trường.
Đội trưởng bảo vệ ung dung ngồi xuống, nói với mọi người đã bị khống chế: "Đều ngồi xuống, chúng ta cùng xem giám sát này.”
"Tuân lệnh, đội trưởng."
Các thành viên của đội an ninh ném giám sát ra trước mặt mọi người.
Trên màn hình ánh sáng, mười màn hình giám sát được sắp xếp theo thứ tự, bắt đầu phát nhanh từ tám giờ sáng.
Trong một mảnh yên tĩnh, Cố Hoài đi vào, đế giày quân đội cứng rắn giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng nặng nề.
Tô Dư ngồi ở một góc, tầm mắt không tự chủ được di chuyển theo bước chân của Cố Hoài.
"Các người tổng cộng có mười giám sát." Đội trưởng bảo vệ nhìn thoáng qua Cố Hoài đi tới bên cạnh, gật gật đầu với anh, nhìn về phía phó xã trưởng đứng ở phía sau hỏi, "Vì sao còn có thể có tồn tại góc chết giám sát? ”
"Lắp đặt sai lầm đi." Phó xã trưởng ngẩng đầu cẩn thận liếc Cố Hoài đứng bên cạnh đội trưởng bảo vệ một cái, không hiểu sao cảm thấy có chút khẩn trương.
"Ừm." Đội trưởng an ninh từ chối cho ý kiến.
Thời gian trong hình ảnh nhanh chóng trôi qua, rất nhanh đi tới lúc ba người Cao Diệu vào cửa, Tô Dư và phó xã trưởng chỉ mặt đối mặt đứng vài giây, liền biến mất trong phạm vi giám sát.
Cố Hoài nhìn thấy vậy, tầm mắt đảo qua Tô Dư đứng ở phía sau, trong ánh mắt đen nhánh tràn đầy suy tư.
Camera giám sát hiện tại mắt thường cơ hồ không nhìn thấy, nếu như đây không phải là trùng hợp, lấy tinh thần lực cấp C của Tô Dư muốn né tránh tất cả giám sát, năng lực quan sát và phân tích cần thiết không thể nói là rất kinh người.
Đối mặt với ánh mắt cố Hoài ném tới, Tô Dư đứng tại chỗ hướng về phía hắn kéo ra một nụ cười cứng ngắc.
"Tiểu Ngũ học muội, em có biết hắn không?" Lý Văn chú ý tới tô Dư khác thường, nhẹ giọng hỏi.
"Quen biết." Tô Dư nói.
Tiểu Ngũ? Cố Hoài nghe vậy, lập tức hiểu ra.
Lúc trước khi hắn tra tư liệu đã xem qua, Tô Dư ở trường học thuộc về người vô hình, ngoại trừ lời đồn không biết thật giả nổi danh toàn trường ra, cơ hồ cái gì cũng không lưu lại dấu vết gì.
Có thể nói, ngoại trừ bạn học cùng lớp, căn bản là không ai biết Tô Dư chân chính trông như thế nào.
Lúc hắn xem những tư liệu kia xuất hiện trong đầu vẫn là một hình tượng âm lãnh quái gở, hoàn toàn không giống với hình tượng hắn tận mắt nhìn thấy.
Không nghĩ tới đối phương hoạt động ở trường lại dùng bút danh.
Cũng rất thông minh.
Cố Hoài suy tư chỉ trong nháy mắt, hình ảnh màn ánh sáng trước mặt đã phát đến khi hai người râu quai hàm đánh nhau cố ý đem đồ trang sức viên cầu bị đập ra.
"Chậm lại." Cố Hoài nói.
Đội viên bảo vệ nhận ra vị tổng huấn luyện viên này, nghe vậy lập tức thả chậm hình ảnh.
Trong hình ảnh giám sát, râu quai nón được kéo vào góc chết của giám sát, sau đó lại nặng nề ngã trở lại, căn cứ vào dấu vết trên mặt mà xem, hẳn là bị người ta đá vào cằm.
"Ai làm điều này?" Cố Hoài hỏi.
Lý Văn vốn định đứng ra giúp Tô Dư nhận, bị Tô Dư ngăn lại.
"Là tôi làm." Tô Dư tiến lên trong tầm mắt lạnh như băng của Cố Hoài một bước.
Cô hoàn toàn không ngờ Cố Hoài lại xuất hiện ở chỗ này, xác định thân phận của mình không che được nữa, Tô Dư ngược lại không sợ hãi.
Nhưng mà, khi cô chờ Cố Hoài gọi tên thật của cô, lại nghe được một câu khác giống như sấm sét trong trời.
Chỉ thấy Cố Hoài đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, cuối cùng ở cổ tay áo cô trang bị chip học sinh dừng tầm mắt.
"Bộ đồng phục hệ hậu cần này của ngươi."
Tô Dư trong lòng lộp bộp một tiếng.
Quên chuyện này đi rồi.
Mạo danh sinh viên các khoa khác bị phát hiện sẽ bị xử phạt cùng với việc bị mạo danh.
Mặc dù nói chung không ai quan tâm đến điều này.
Mập ca xin lỗi rồi! Tô Dư nhíu mày.
"Trên quần dính tro bụi phải trừ điểm tín chỉ." Cố Hoài nói xong, nhìn về phía đội trưởng bảo vệ bên cạnh, "Sự thật này hoàn toàn có thể xử lý. ”
Khi đội trưởng bảo vệ bắt đầu xử lý thành viên của chiến đội của tên râu quai nón kia, Cố Hoài chậm rãi đi tới bên cạnh Tô Dư.
"Tiểu Ngũ, en lại đây một chút."
Tô Dư: "!!!"
Hắn thậm chí không gọi tên cô! Người này có thể hợp tác!
"Tới đây!" Tô Dư lập tức bước nhanh theo.
Cố Hoài dừng lại ở góc hội trường.
Tô Dư hai bước chạy tới bên cạnh hắn: "Cố huấn luyện viên, tìm tôi chuyện gì?"
"Hình như ngươi rất nhàn rỗi?" Cố Hoài nhìn Tô Dư cả người tản mát ra khí chất lười nhác, mềm nhũn nằm sấp tựa vào tường, lông mày nhíu lại.
Hắn cảm thấy nếu để Tô Dư tự thả mình xuống như vậy, vô cùng lãng phí năng lực của cô.
"Không có, tôi rất bận rộn." Tô Dư chính sắc nói.
Trong hai ngày, cô và Cố Hoài đã tình cờ gặp nhau bốn lần!
Điều này không đủ chứng minh cô bận rộn sao?
Cố Hoài không để ý tới câu trả lời của Tô Dư, tiếp tục nói: "Tuần sau trường chuẩn bị từ Khắc Lạp Tinh vận chuyển một nhóm thiết bị trở về, ngươi cũng tham gia.”
"Đi di chuyển thiết bị?"
"Gia nhập tổ huấn luyện, phục kích học sinh di chuyển thiết bị." Sắc mặt Cố Hoài không thay đổi nói.
Ánh mắt Tô Dư sáng ngời: "Phục kích học sinh?”
Nghe có vẻ thú vị.
"Ừm, thứ bảy năm giờ sáng, sau sân thể dục tập hợp, phát trang bị cho ngươi." Cố Hoài nói xong, cúi đầu nhìn quang não một chút, dặn dò Tô Dư, "Trước đó nhớ giữ bí mật.”
"Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!" Tô Dư trả lời.
Như vậy xem ra, chuyện mà lức trước Hồ Lợi nói có xác xuất rất cao là thật.
Ít nhất trường học đã chuẩn bị các thiết bị mới.