Chương 10

Chờ khi Tô Dư đi tới cửa phòng hậu cần, tin đồn về cô từ cô không chấp hành mệnh lệnh, phát triển đến khıêυ khí©h huấn luyện viên bị gãy chân.

Tô Dư: "..."

Nàng xem như biết tin đồn loại vật này rốt cuộc là truyền ra như thế nào.

Cửa phòng hậu cần lúc này người không tính là quá nhiều, Tô Dư mặt không chút thay đổi từ trong đám người xuyên vào bên trong.

"Tiểu Ngũ học muội!" Thanh âm của Lý Văn xuất hiện ở phía sau.

Tô Dư quay đầu nhìn qua.

Lý Văn hôm nay vẫn mặc một bộ đồng phục hệ hậu cần màu xám, tinh thần trông có vẻ vô cùng tốt, đứng bên cạnh hắn là một nữ sinh cao gầy mặc đồng phục hệ chỉ huy màu xanh biển.

Nàng thoạt nhìn hơi cao gầy, so với Lý Văn còn cao hơn nửa cái đầu, bộ dáng sắp cao đến 1m85, bề ngoài thanh tuấn, hình dáng xinh đẹp.

"Em tới vừa vặn đúng lúc, hôm nay căng tin là do mập ca phụ trách, em chuẩn bị có phúc ăn rồi."

Lý Văn nhanh chóng đi hai bước chạy tới, nho nhã lễ độ giới thiệu cho hai người, "Vị này là học muội năm ba khoa chỉ huy, tên là Hồ Lệ, cổ họng em ấy không tốt không thể nói chuyện."

"Vương Ngũ, năm nhất." Tô Dư vươn tay ra, bắt tay Hồ Lệ.

Bàn tay Hồ Lệ rất lớn, khớp xương rõ ràng, trên ngón tay còn có một lớp kiệu mỏng, giống như là dụng cụ thao tác bảng điều khiển thời gian dài lưu lại.

Đáy mắt Tô Dư xẹt qua một tia hồ nghi.

"Chúng ta trực tiếp đi hậu trù tìm mập ca." Lý Văn sáng sủa mang theo hai vị học muội đi vào trong.

"Mập ca là ở trong phòng bếp cần cù học tập?" Tô Dư đi bên cạnh Lý Văn hỏi.

"Không phải a, đây là công việc hàng ngày của sinh viên khoa hậu cần bọn anh." Lý Văn giải thích xong, hỏi, "Học muội đêm qua em có xem bảng xếp hạng "Tinh Cầu thất thủ" kia không?"

"Không có." Tô Dư lắc đầu, tò mò hỏi, "Không phải anh không thích trò chơi kia sao?"

"Anh chỉ cảm thấy với nó cuộc đối chiến mô phỏng trong trường học của chúng ta quá giống nhau, không có ý nghĩa gì, chờ sau này em cần tích góp tín chỉ thì hiểu." Lý Văn khoát tay áo, "Đêm qua Tô Dư đã lên hotsearch, em biết không?"

"Tô Dư cái gì?" Tô Dư trong lòng lộp bộp một tiếng.

"Chính là ID trò chơi của người thông qua trò chơi kia, có nhân viên hậu trường vi phạm quy định đưa ra video thông quan của tuyển thủ kia, nhìn vô cùng trâu bò."

"Bất quá chỉ để mười phút đã bị xóa."

"Người nọ ba phút liền thông quan cửa ải cuối cùng, ngay cả vị trí di chuyển cũng không động đậy một chút!" Lý Văn cảm thán nói, "Có blogger kỹ thuật chuyên môn, livestream phân tích một chút, nói xác suất lớn của cô ấy là fan của Nguyên soái Tô Dư. Hey, hơn nữa anh ta còn nói, anh ta như có thể nhìn thấy hình bóng của nguyên soái!"

"Tiểu Ngũ học muội, sao em không nói lời nào?"

Tô Dư: "A, em đang tiếc nuối, tối hôm qua ngủ quá sớm."

Hôm qua có quá nhiều chuyện, cô gần như đã quên chuyện này.

Bất quá cũng may, chính sách bảo mật bên này làm phi thường tốt, thoạt nhìn nàng tạm thời cũng không cần lo lắng có nguy cơ bị phát hiện.

"Quả thật tiếc nuối, đúng rồi, tối hôm qua chế độ tổ đội mở ra, anh và Mập ca chuẩn bị báo danh tạo một tiểu đội, chờ rảnh mời em, chúng ta cùng nhau chơi."

Tô Dư hào phóng đáp ứng: "Được, nếu có cơ hội."

"À, anh quên mất, cuối tuần lớp một không có thời gian nghỉ." Lý Văn vỗ đầu một cái, không tiếp tục đề tài này.

Trong lúc nói chuyện phiếm, ba người bất tri bất giác đã đi tới vị trí căng tin, Lý Văn khinh xa dẫn theo hai người từ một con đường nhỏ vòng qua đầu bếp phía sau.

Một bước vào hậu trù, một cỗ cảm giác nóng cháy đập vào mặt.

Cao Diệu mặc một thân đồng phục đầu bếp màu trắng đang đứng xóc nảy nồi, cơ bắp lúc ẩn lúc hiện.

Đem đồ ăn đã xào xong bỏ vào trong đĩa lớn, Cao Diệu lau tay trên tạp dề, xoay người nhìn về phía ba người đã chen vào.

Sau đó, hắn khẽ nhíu mày.

"Vị này là?" Cao Diệu nhìn về phía người đứng ở phía sau, một tay ôm lấy bả vai Lý Văn, hỏi.

Tô Dư đứng ở bên cạnh, cơ hồ đều có thể nghe ra tiếng ma sát trong răng hàm của Cao Diệu nói chuyện.

Mà Lý Văn lại không hề phát hiện: "Vị này là Hồ Lệ học muội, khoa chỉ huy năm ba."

" Hồ Lệ học muội, a!" Cao Diệu mỉm cười, cơ bắp trên gương mặt vặn vẹo, "Thất lễ một chút."

Một phen đem người ta rời đi, Cao Diệu hướng về phía Tô Dư đang đứng tại chỗ nói: "Tiểu Ngũ cũng tới đây."

Tô Dư yên lặng đi theo.

Ở góc phòng bếp phía sau, Cao Diệu tát một cái vào đầu Lý Văn, tức giận không tranh giành nói: "Đến giải thích cho tôi một chút, lần này lại gặp phải khó khăn gì? Đấng Cứu Rỗi của tôi?"

"Em ấy nói tài khoản của em ấy bị người ta trộm, đã ba ngày không ăn cơm, tôi không phải nghĩ hôm nay cậu ở bên này nấu ăn có cơm miễn phí ăn sao? Bởi vậy nên tôi liền mang em ấy đến đây." Lý Văn Thư nói, "Dù gì người ta cũng là học muội mà, thật đáng thương."

"Học muội?! Đó là một người đàn ông!" Cao Diệu nói, "Cậu nói xem hai năm nay cậu đã gặp được mấy người đàn ông như vậy rồi?"

Lý Văn hít một hơi lạnh: "Thế nhưng, em ấy mặc váy, hơn nữa, còn không có lông chân."

"A, thì ra hắn thật sự là một người đàn ông a." Tô Dư ở một bên yên lặng chửi bới.

Nàng còn tưởng rằng qua hai trăm năm nhân loại tiến hóa đã đạt tới trình độ này.

"Tiểu Ngũ học muội?!" Lý Văn không thể tin nói, "Em đã sớm nhìn ra rồi sao?"

Tô Dư gật đầu.

Xương háng của nam sinh so với nữ sinh hẹp hơn một chút, vừa rồi nàng nhìn qua tỷ lệ dáng người của người nọ rõ ràng không phải là tỷ lệ khung xương của nữ sinh.

"Tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa? Đừng tùy tiện dẫn người đến đây không phải sao? Đã bị lừa mấy lần, một chút cũng không rút ra được bài học?" Cao Diệu chọc đầu Lý Văn nói.

"Nhưng mà, vạn nhất bên trong thật sự có người đáng thương thì sao? Có thể giúp một người liền giúp a." Lý Văn có chút ủy khuất nói, "Cậu xem Tiểu Ngũ, nàng không phải là thật sự rất đáng thương sao?"

Tô Dư: "..."

Tê~ đột nhiên cảm thấy lương tâm một chút đau đớn là sao?

"Kỳ thật, em một chút cũng không đáng thương." Tô Dư nói.

"Đừng nói những lời này, chúng ta đều hiểu." Lý Văn nắm cổ tay Tô Dư, thành khẩn nói.

Họ đã đi kiểm tra khu ổ chuột của Ramstar, khu vực duy nhất gây ra cái chết trong trận đấu, và do đó đã sinh ra một chuỗi công nghiệp tội lỗi.

Sau khi biết được những tin tức này, bọn họ rốt cục cũng hiểu được giá trị vũ lực của Tô Dư là từ đâu tới.

Mắt thấy biểu tình của Lý Văn càng ngày càng không thích hợp, Tô Dư vội vàng kéo về đề tài.

"Vậy người kia các anh chuẩn bị làm sao bây giờ?"

"Trước tiên xem hắn chuẩn bị làm cái gì." Cao Diệu nhéo ngón tay lê.n tiếng, cười nói.

...

"Tôi là hệ đơn binh robot năm thứ năm."

Hồ Lợi bị đặt ở trên ghế hậu viện, mái tóc dài màu đỏ tím xõa tung trên vai, hắn nhìn cao diệu dáng người cường tráng giống như ngọn núi nhỏ trước mặt, ánh mắt hoảng hốt, nhỏ giọng nói, "Tôi cũng không lừa gạt hắn toàn bộ, ít nhất tôi thật sự gọi là Hồ Lợi."

Nghe được lời của Hồ Lợi, vẻ mặt Lý Văn mơ hồ có chút sụp đổ.

"Không phải, cậu đã học lớp năm rồi, cậu còn muốn cái gì đây? Cũng không thể thật sự là vì cọ cơm đi, muốn làm cái gì?"

"Trò chơi đang rất bên ngoài không phải là bị người ta thông quan sao? Đó chính là bộ quân sự đưa ra thị trường tiến hành thí nghiệm, chờ tuần sau sẽ giới thiệu trường quân đội."

Hồ Lợi nói, "Tôi suy nghĩ trường học muốn mở ra phương thức tổ đội mới, tôi đến tiểu đội các cậu muốn chiếm được một suất, các cậu lại rất lợi hại, nghe nói tiểu đội top 10 bảng xếp hạng tốt nghiệp xong có thể trực tiếp tiến vào quân đội thứ ba."

"Cậu lấy đâu ra tin tức này?" Cao Diệu cúi đầu, đối với lý do của đối phương từ chối cho ý kiến, chất vấn.

"Vậy các cậu đừng quan tâm." Hồ Lợi thấy ba người vẫn không tin, suy nghĩ một chút, từ trong túi lấy ra một đống giấy, lần lượt bày trên mặt bàn, nói, "Chúng ta cá cược, nếu tuần sau trường học công bố tin tức này, các cậu liền cho tôi gia nhập, thực lực của tôi không kém, đây là phần thưởng bình thường của tôi khi tham gia các loại thi đấu."

Lý Văn chính là học viên duy nhất trong trường có tính cách coi như bình thường, trước tiên hắn phải xuống tay trước.

Hồ Lợi nhìn Lý Văn, trong mắt tràn đầy bắt buộc.

"Được rồi, nếu như cậu nói dối, vậy thì đến lớp chiến đấu tự do của chúng ta làm bao cát nửa năm." Cao Diệu nắm bả vai Hồ Lợi, cơ bắp trên cánh tay hiện lên, cười nói.

Chờ đuổi Hồ Lợi đi, Cao Diệu tát vào đầu Lý Văn, tức giận không thể không nói: "Không có lần sau!"

"Biết rồi biết rồi." Lý Văn ôm đầu chuột chạy trốn.

"Đúng rồi, Tiểu Ngũ học muội, em có xem bảng xếp hạng "Tinh Cầu Luân Hãm" ba giờ hôm qua không?"

Cao Diệu một tay đẩy lưng Tô Dư đưa người đến ghế hậu viện ngồi xuống, chính mình cũng đang chuẩn bị ngồi xuống, một trận tiếng gầm giận dữ từ phòng bếp truyền ra.

"Lão Cao! Còn bữa ăn anh nấu thì sao?! Bên ngoài bắt đầu thúc giục!"

"Tốt, ngay lập tức!" Cao Diệu hướng về phía bên trong phòng bếp rống một tiếng, ngượng ngùng nói với Tô Dư: "Xin lỗi a, Tiểu Ngũ, anh đi trước đi, lát nữa tán gẫu."

Trong khoảng thời gian Cao Diệu vào phòng bếp, Lý Văn nhanh chóng từ bên trong phòng bếp vọt ra, trong tay còn cầm một cái đĩa lớn, giống như hiến bảo đặt ở trước mặt Tô Dư.

"Tiểu Ngũ học muội, mau tới ăn cái này, đặc sản hôm nay, chim nướng than."

Lần trước cùng nhau ăn cơm hắn đã quan sát qua, so với rau củ, Tiểu Ngũ thích thịt hơn.

Nhìn Tô Dư cầm lấy chim nướng than, Lý Văn lại xoay người vào phòng bếp thuận hai phần ba món một canh đi ra.

"Tiểu Ngũ học muội, buổi chiều em có lớp học không? Hôm nay Câu lạc bộ đấu vật tự do tổ chức các hoạt động giao lưu, có rất nhiều người ngoài trường sẽ tham gia, chúng ta hãy đi chơi cùng nhau?"

"Được."

Tô Dư mở kế hoạch hôm nay, xác định buổi chiều không có lớp, liền đáp ứng.