Chương 11

-Nó: Chào buổi sáng cô giáo *combo nụ cười sáng chói + chiếc răng khểnh đáng yêu*

-Cô: Ừm chào buổi sáng *dụi dụi vào lòng nó tìm chỗ thoải mái ngủ tiếp*

Nhưng bất chợt cô nhận ra là mình đang nằm trong lòng nó thì nhảy bật dậy hai bên tai đỏ bừng.

-Nó: (cô thật là đáng yêu ♡.♡)

-Cô: Cô…cô..c..ô..e..m..em dậy đi học đi trễ rồi kìa

-Nó: Hôm nay chủ nhật mà :)))). Cô vscn đi. Bác quản gia đã chuẩn bị bữa sáng rồi đó. – nói rồi nó mỉm cười đi ra khỏi phòng để lại cô với gương mặt vẫn chưa hết đỏ

-Cô: Trời Trịnh Lê An An mày đang làm gì vậy chứ. Thật là mất mặt *vò đầu bứt tóc*

15p sau

-Nó: *kéo ghế cho cô* Cô ngồi đi. Hôm nay chủ nhật mình ăn rồi đi chơi nha

-Cô: Cảm ơn em. Nhưng mà em mới bệnh dậy, ở nhà nghỉ ngơi đi.

-Nó: Cô ơi đi đi. Đi đi mà- vừa nói vừa cầm tay cô lắc lắc cộng với đôi mắt mong chờ kia đã làm cho cô khuất phục

-Cô: Thôi được rồi ăn xong rồi đi.

-Nó: Yeahh. Cô ăn đi em thấy dạo này cô ốm hơn nhiều rồi đó *gắp đồ ăn cho cô*

-Cô: Cô lại thấy cô đang mập ra thì có. Cũng tại em không, cho cô ăn quá trời. Giờ cô xấu xí rồi nè.

-Nó: Phải ăn mới có sức khỏe chứ. Với em cô luôn là người đẹp nhất. Với lại phải có thịt thì bóp mới đã chứ…hehe ->.->

Cô nghĩ tới chuyện tối qua thì đỏ mặt: Em là đồ biếи ŧɦáiiii >.<

Ăn xong thì cô với nó lên thay đồ để đi chơi. Nhưng cô chợt nhận ra là mình không có đồ để thay. Vì tính cô rất sạch sẽ nên cô không thích mặt lại đồ hôm qua.

-Cô: Cô không có đồ để thay =.=. Cô không thích mặt lại đồ dơ

-Nó: Vậy cô khỏi mặc luôn đi. Mát mẻ :)))))

-Cô: Hừ…vậy khỏi đi luôn đi *lườm nó tóe lửa*

-Nó: Hehe bớt nóng bớt nóng nữ thần của em. Em giỡn thôi mà ^.^ để em lên thay đồ rồi chở cô đi mua nha.

-Cô: Nhà tôi gần đây mà để tôi đi bộ qua thay cũng được.

-Nó: Cô định mặc đồ như thế này ra đường sao??? *lướt từ trên xuống dưới body của cô*

-Cô: Bình thường mà- Cô nhìn lại quần áo của mình. Nhưng cô chợt nhận ra là nó không bình thường.

Chuyện là hiện giờ trên người cô chỉ có cái áo sơmi của nó để lộ đôi chân thon dài và bộ ngực phập phồng rất câu dẫn a~~~. Vì nó cao hơn cô rất nhiều nên cái áo có thể che được những thứ cần che nhưng vẫn rất sεメy.

-Cô: Vậy em lên thay đồ đi rồi chở cô về nhà thay đồ là được rồi.

-Nó: Cô chờ em xíu em xuống liền.

Nó bước xuống lầu làm cho cô đứng hình vì độ soái của nó. Hôm nay nó chọn cho mình một cái áo sơmi màu trắng đi với cái quần tây màu đen phối với đôi vans và cái đồng hồ Orient Star Classic. Tóc vuốt cao nhìn rất chửng chạc nhưng cũng không kém phần đẹp trai.

-Nó: *lại gần cô* Cô…cô ơi…cô làm sao vậy??? Em biết em đẹp trai rồi không cần nhìn em say đắm vậy đâu ^.^

-Cô: C..ô..cô..nhìn em hồi nào chứ >.<

-Nó: Đi thôi. Em chở cô về thay đồ rồi mình đi chơi nha :)))))

-Cô: Ừm

Nó xuống hầm chạy chiếc Maybach 6 Cabriolet màu xanh mực của nó ra tới chỗ cô. (Đây là món quà ba nó tặng nhân dịp sinh nhật năm ngoái)

-Cô: Nè em có bằng lái chưa vậy??? =.=

-Nó: Cô yên tâm. Không ai dám bắt em đâu. Cô lên đi rồi mình đi

30p sau

-Nó: Cô làm gì mà lâu thế nhỉ =.=

Vừa lúc đó cô bước ra. Cô làm cho nó chết đứng trước vẻ đẹp của mình. Hôm nay cô chọn cho mình một cái áo kiểu sát cánh màu trắng phối với một cái quần ống loe màu đen. Chân đi đôi cao gót màu đen, tay mang một cái giỏ xách LV. Mái tóc đen bóng uốn gợn thả xuống sau lưng như một thác nước. Càng làm tăng vẻ đẹp và sự quyến rũ của cô.

-Cô: Lau nước miếng đi kìa *cười mỉm*

-Nó: Cô đẹp quá cô ơi. Còn thơm nữa chứ *kề sát vào tai cô*

-Cô: Em..em..đi ra..đi ra coi *đỏ mặt*

-Nó: *mở cửa cho cô* Mời lên xe nữ thần của em

Sau một hồi trấn định tinh thần thì cô lên tiếng.

-Cô: Nè nhà em giàu thế kia sao lại đi chiếc xe đạp cũ kỉ như vậy???

-Nó: Do em không muốn mọi người quá chú ý tới mình thôi :)))

-Cô: Làm cô tưởng nhà em khó khăn lắm. Còn định mua đền cho em chiếc xe mới nữa chứ =.=

-Nó: Hahahaha

-Cô: Cười cái gì mà cười…hừ…

-Nó: Thôi cô đừng giận. Giận nữa sẽ mau già đó ^.^

-Cô: Em chê tôi già hửm??

-Nó: Đâu có…đâu có..cô còn trẻ và sεメy lắm

-Cô: Hừm coi chừng tôi đó

-Nó: Em sẽ coi chừng cô cả đời :)))

Cô nghe thấy vậy thì bất giác cảm thấy rất hạnh phúc.

-Cô: Em thật là dẻo miệng. Chắc cưa nhiều cô rồi chứ gì???

-Nó: Oan cho em quá. Em chỉ cưa có một mình cô mà cô còn chưa đổ nói chi cưa mấy cô khác

-Cô: *chọt chọt má của nó* Chỉ được cái mỏ là giỏi

-Cô: Giờ mình đi đâu vậy???

-Nó: Cô đi công viên giải trí bao giờ chưa???

-Cô: Chưa. Nơi đó chỉ dành cho mấy đứa con nít như em thôi

-Nó: Cô thật là không có tuổi thơ

-Cô: Em nói gì vậy hửm??? *nhéo tai nó*

-Nó: Á..á..a..đau em cô. Em đang lái xe đó

-Cô: Hừm tạm tha cho em

-Nó: Người phụ nữ độc ác – vừa xoa tai vừa lẩm bẩm

-Cô: Muốn nữa không nhóc??

-Nó: Thôi thôi em không dám nữa đâu. Mà đi công viên giải trí đi cô. Ở đó vui lắm lắm lắm luôn đó

-Cô: Em thích thì em đi đi

-Nó: Đi đi đi đi mà cô. Cô giáo xinh đẹp ak. Nữ thần ak. Đi đi mà

Sau một hồi nghe nó lảm nhảm thì cuối cùng hiện giờ cô với nó đang đứng trước cổng công viên giải trí.

-Quần chúng A: Hai người kia đẹp đôi quá ak

-Quần chúng B: Anh gì ơi. Anh đẹp trai quá ak

-Quần chúng C: Ảnh là của tao mới đúng. Anh gì ơi em yêu anh ♡.♡

Cô nghe thấy vậy thì rất khó chịu nên kéo ngay nó vào trong.

-Cô: Nè cái kính ngố tàu kia của em đâu rồi???- cô hỏi với giọng khó chịu

-Nó: Em đâu có cận đâu mà đeo kính. Chỉ là khi đi học em thích đeo kính thôi. Mà sao tự nhiên cô lại hỏi về kính của em???-nó hỏi cô với khuôn mặt khó hiểu

-Cô: Hừ..em liệu hồn đó. Đừng có mà thả thính lung tung.

-Nó: Em có làm gì đâu chứ =.=

Nói rồi cô bỏ đi trước để nó chạy theo phía sau.

-Nó: Cô ăn kem đi cho hạ hỏa :)))) *đưa kem cho cô*

-Cô: Em làm như tôi là con nít vậy- dù nói như vậy nhưng cô vẫn đón lấy cây kem.

-Nó: *nắm tay cô kéo đi* Mình chơi tàu lượn siêu tốc đi cô…

Nó kéo cô đi khắp nơi trong khu vui chơi. Hai người đã càng quét hết tất cả các trò chơi trong khu vui chơi. Và chiến lợi phẩn đó là một con gấu brown bự.

-Nó: Cô đói chưa hay mình đi ăn nha

-Cô: Ừ cô cũng hơi đói

-Nó: Vậy mình đi ăn đồ Trung Quốc nha. Em biết có một nhà hàng làm món Trung rất ngon

-Cô: Sao em biết cô thích ăn món Trung

-Nó: Sở thích của người em yêu thì em phải biết chứ

Cô không nói gì nữa. Nó thấy cô im lặng thì đi lấy xe. Suốt cả quảng đường đi cô cũng không nói câu nào.

-Cô nghĩ: Em yêu cô nhiều đến vậy sao. Cô đã làm em tổn thương như vậy nhưng em vẫn yêu cô sao

-Nó nghĩ: Sao cô ấy im lặng vậy chẳng lẻ vì câu nói của mình.

Tại nhà hàng Phong Hoa

Nó và cô chọn một cái bàn cạnh cửa sổ.

-Nó: Cô ăn gì???

-Cô: Cô ăn gì cũng được. Em gọi đi

Sau khi gọi món xong thì nó quay qua hỏi cô

-Nó: Cô làm sao vậy??? Cô không khỏe sao???

-Cô: Cô không sao. Chỉ là hôm nay chơi vui quá nên hơi mệt *cười mỉm*

-Nó: Ăn xong em sẽ dẫn cô đến một chỗ. Đảm bảo sẽ làm cô hết mệt luôn

-Cô: Đi đâu vậy???

-Nó: Bí mật ^.^

-Cô: Không nói thì thôi *bỉu môi*

Sau khi ăn xong thì nó chở cô tới một ngọn đồi. Nơi đây tuy còn rất hoang sơ nhưng lại không làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên của nó. Từ trên đây có thể nhìn xuống toàn cảnh của thành phố.

-Cô: Qaooo thật tuyệt. Sao em biết được chỗ này.

-Nó: Đây là căn cứ bí mật của em đó. Mỗi khi em đến đây em cảm thấy rất thư giản. Đứng từ đây có cảm giác như là mình gần bầu trời hơn vậy. Nơi đây mang lại cho em một cảm giác thật yên bình. Nên em muốn người quan trọng nhất của em cũng cảm thấy như vậy.

Hai người ngồi hóng gió và nói với nhau đủ thứ mọi chuyện trên đời. Nó ước rằng khoảnh khắc này sẽ ngừng lại mãi để nó có thể ở bên cạnh cô, mãi thấy cô vui vẻ như bây giờ. Sau đó thì nó đưa cô về.

-Cô: Cảm ơn em hôm nay cô rất vui ^.^

-Nó: Không có gì. Cô vui là tốt rồi ^.^

-Cô: Tạm biệt em. Cô vào nhà đây.

-Nó: Pp cô. Cô ngủ ngon

Tối hôm đó hai người ở hai ngôi nhà cùng nghĩ về nhau và chìm vào giấc ngủ trong niềm hạnh phúc.