Chương 6: Một vở kịch hay

Sau khi Hứa Trăn đạt cao trào, cô há to miệng hít thở không khí, suy nghĩ thoáng hoàn hồn, cô vội vàng kéo áo khoác, hơi sửa sang lại quần áo, chột dạ nhìn bốn phía xung quanh.

Cô sợ run nhìn tòa nhà hoang tối đen như mực ở đối diện, sau đó lấy tay che mặt, âm thầm hối hận.

Vừa nãy mình bị gì vậy, sao lại có ý nghĩ xấu hổ như vậy.

Hối hận qua đi lại là một trận sợ hãi, sợ mình bị du͙© vọиɠ khống chế, biến thành loại phụ nữ không đứng đắn. Sau đó lại sợ bộ dáng vừa rồi bị người khác nhìn thấy.

Hứa Trăn lại lần nữa ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó mới vội vàng vào phòng.

Trì Nghị phun ra một làn khói, vẻ mặt hài hước, như vừa xem một vở kịch hay.

"Anh Nghị, Linh Cẩu đã khai ra. Bàng Hà Kiên đang ngấp nghé chuyện làm ăn của anh, muốn cậu ta nhét thứ này vào Kim Ngọc Môn. Cậu ta nói Bàng Hà Kiên hứa hẹn cho mình một trăm vạn, còn có thân phận nước ngoài. Linh Cẩu còn nói..."

Một bóng lưng thon dài đứng bên cạnh Trì Nghị, người đàn ông dò xét sắc mặt Trì Nghị, nói: "Còn nói cảm thấy lăn lộn với Bàng Hà Kiên càng có tiền đồ."

Trì Nghị tiếp nhận đồ vật mà Dương La Văn lấy từ chỗ đàn em đưa cho, là một gói ma túy đá.

"Cầm đi tiêu hủy đi."

Dương La Văn thấp giọng trầm tĩnh nói: "Anh Nghị, trong Kim Ngọc Môn chắc chắn không chỉ có một túi này, có cần động thủ với Bàng Hà Kiên hay không?"

Trì Nghị đi tới trước mặt Linh Cẩu, cầm điếu xì gà châm lên cánh tay mất máu quá nhiều của hắn ta, tàn thuốc nóng bỏng không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, miệng bị bịt lại phát ra tiếng nức nở thống khổ một lần nữa.

Trì Nghị nhìn hắn ta, sống mũi cao thẳng miêu tả bóng ma thật sâu, anh thản nhiên nói:"Chỉ vì cái này mà cậu phản bội tôi?"

Đàn em bên cạnh kéo giẻ rách trong miệng hắn ta ra.

"Anh Nghị, em sai rồi, chỉ có lần này thôi.... Là do em không chịu được sự cám dỗ, Tiểu Lỵ nói với em muốn sống một cuộc sống bình yên, nhưng bây giờ em ... Không thể cho cuộc sống mà cô ấy muốn, vì vậy em chỉ có thể ... Em không dám nữa, anh Nghị!"

"Cái khác thì cũng được đi, vậy mà cậu còn nói lăn lộn với hắn càng có tiền đồ hơn?"

Trì Nghị phun một hơi thuốc, coi mặt Linh Cẩu như gạt tàn, ở trên mặt hắn ta vân vê tàn thuốc, tro bụi thừa rắc xuống.

"A!!"

"Tiền của Bàng Hà Kiên, tôi còn ngại bẩn." Ánh mắt Trì Nghị đen tối, sáng lạnh như ánh đao.

Anh ném điếu xì gà lên người Linh Cẩu, nói: "Cho cậu ta chút hơi tàn, để mở to mắt nhìn xem ai mới là ông trời của thành phố Du này."

Một con chó từ làng chài nhỏ đi ra, súc sinh dựa vào buôn lậu, buôn bán vận chuyển ma túy mà cũng dám kêu gào ầm ĩ với anh.

*

"Ôi chao, cô Triệu, hôm nay là ngày gì vậy, vừa có hoa hồng vừa có kẹo bánh, đều được chuẩn bị đầy đủ hết à."

Cô Triệu bị trêu chọc đang thu dọn bàn làm việc của mình trong văn phòng, khuôn mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, cô ấy chia kẹo trên bàn cho các đồng nghiệp xung quanh.

"Không phải ngày quan trọng gì, hôm nay là kỷ niệm ba tháng hẹn hò với bạn trai."

"Tuổi trẻ thật là tốt, bây giờ người ta hẹn hò ba tháng đều có ngày kỷ niệm, ông Tiền ông cũng nên học một chút đi."

Thầy Tiền đang viết giáo án vội vàng vẫy tay: "Già rồi, không thể so sánh được."

Triệu Mỹ Lan bị trêu ghẹo xấu hổ đỏ hết cả mặt.

Tuổi của cô ấy không lớn lắm, nhưng đã là giáo viên chủ nhiệm, dạy môn ngữ văn. Nhưng trước mặt học sinh cũng không phải dáng vẻ như này, khí thế cường đại, học sinh đều sợ cô ấy.

"Cô Hứa, cho cô này."

Cô ấy đưa cho Hứa Trăn vài viên kẹo.

"Cám ơn."

Bàn làm việc của cô ấy và Hứa Trăn ở cạnh nhau, tuổi hai người cũng tương tự, lại dạy cùng một lớp, không tránh được sẽ có hơi thân cận.

Cô ấy tìm tới bên bàn làm việc của Hứa Trăn, nhỏ giọng nói: "Cô và bạn trai cũng đã tìm hiểu được nửa năm rồi, mà tôi vẫn chưa từng gặp qua anh ấy. Không phải hai người đều muốn kết hôn à? Chẳng lẽ anh ấy một chút ám chỉ cũng không có?"

Cây bút trong tay Hứa Trăn hơi dừng lại, rồi cười cười:"Anh ấy bận rộn với công việc."

"Dù bận rộn đến đâu cũng phải quan tâm đến môi trường làm việc của cô chứ? Nếu thật sự quan tâm đến cô, thì sao ngay cả bóng dáng của anh ấy như nào mà đồng nghiệp bọn tôi còn chưa từng thấy qua?"

Triệu Mỹ Lan thấy Hứa Trăn không nói gì, liền cười ngượng nói:" Cô Hứa, tôi nói chuyện không có chừng mực, cô đừng để trong lòng."

Hứa Trăn lắc đầu.

Một lát sau, cô lấy ra một tờ giấy đưa cho Triệu Mỹ Lan.

"Cô Triệu, học sinh này đã nộp giấy trắng rất nhiều lần rồi, lần trước tôi còn tìm bạn học sinh này để nói chuyện, thái độ cũng không hề đứng đắn."

Triệu Mỹ Lan vừa nhìn tên học sinh này liền đau đầu:"Học sinh này đặc biệt khó trị, trước đó tôi cũng từng nói chuyện qua với cậu bé rồi, nhưng cậu học sinh này vẫn không ngừng nộp giấy trắng, rất nhiều thầy cô cũng đến khiếu nại với tôi về cậu bé này."

"Tôi có xem qua thành tích hồi cấp hai của cậu ấy rất khá, tại sao vừa lên cấp ba mà đã kém nhiều như vậy?"

"Thời kỳ phản nghịch đến rồi, hoàn cảnh gia đình cậu học sinh này rất phức tạp, trong nhà có chút tiền. Lúc trước tôi cũng từng tìm cha mẹ cậu ta rồi, cậu ta còn giả vờ giả vịt, chờ cha mẹ cậu ta vừa đi lại hiện nguyên hình."

Hứa Trăn khẽ nhíu mày.

"Cô Triệu, cô có thể cho tôi thông tin liên lạc của phụ huynh này không? Hay để tôi nói chuyện với cha mẹ của cậu ta thử, cậu bé này có nền tảng tốt, không thể trì hoãn như vậy."

"Được, vậy để tôi tìm rồi đưa cho cô."