Chương 19

Hoc trò ùa ra sân trường như ong vỡ tổ. Uyên sắp xếp lại mớ sách vở, ngồi nhìn đám học sinh qua khung cửa sổ. Từ lâu rồi, từ lúc Nam không còn đến trường, Uyên cũng ít khi lên văn phòng trong giờ ra chơi. Ở đó, không còn ai chờ đón cô với ly nước cam ít đường, không còn ánh mắt ngọt ngào xem chút ngại ngùng, không còn vài ba câu chuyện băng quơ. Tất cả khiến Uyên...lười, cô muốn ngồi yên tĩnh trong lớp học, ngắm nhìn sân trường qua khung cửa sổ, nơi đó nuôi dưỡng những ước mơ của cô từ những ngày còn nô đùa ở đó. Giờ đây, khi giấc mơ về một mái trường đã thành hiện thực và cả giấc mơ về một mái ấm đang dần đến rất gần. Uyên mỉm cười khi nhớ đến câu nói của Cha Nam lúc chuẩn bị về : “Bây về trển coi lúc nào tiện thì báo cho Cha biết rồi Cha lên thưa chuyện với anh chị bên nhà, chứ Cha là Cha thèm cháu nội dữ lắm rồi hè, bây tự mà liệu”. Sau bao sóng gió tưởng chừng như đã gục ngã thì cuối cùng hạnh phúc cũng bắt đầu sưởi ấm trái tim cô. Uyên lấy điện thoại ra định gọi Nam xem trưa nay anh thích ăn gì thì thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ của Má, ơ chắc lại không đi xe hay gì mà Má lại í ới đây.

- Alo, Má gọi con gì thế ?

- Con...con dạy xong chưa, về nhà có chuyện.

- Chuyện gì vậy Má, sao giọng Má…

- Con về đi, Má hơi mệt.

Uyên nghe giọng bà rất không ổn, cô xách vội cái túi chạy lên văn phòng. Vừa gặp Ly đi tới.

- Ly ơi, Ly báo ban giám hiệu Uyên xin nghỉ hai tiết sau nha, có bạn nào trống thì xuống lớp giùm Uyên. Uyên về nhà gấp có chuyện.

- Ờ, mà có chuyện gì vậy Uyên. Hình như anh Tùng tổ Uyên không có giờ hai tiết sau, Ly mới thấy anh dưới căn tin, để Ly nói cho.

- Uyên không biết nữa, chạy về coi sao đã. Nhớ báo giùm Uyên nha.

Uyên lấy xe ra hối hả chạy về. Suốt quãng đường trong đầu cô cứ rối bời những suy nghĩ, không biết chuyện gì mà Má không thể nói ngay với cô. Uyên cảm nhận có một chuyện gì đó khủng khϊếp lắm.

- Má, Má sao vậy ? Có chuyện gì vậy, Má bệnh ah ?

- Không, Má hơi mệt nên nằm nghỉ tí thôi. Bố con có chuyện rồi. Bố đang làm việc với thanh tra trên Tỉnh.

- Bố...bố...sao lại phải làm việc với thanh tra ?

- Má chưa biết cụ thể sao nữa, sáng giờ Má hỏi mấy chú trên Tỉnh thì Bố bị thanh tra vì liên quan đến mấy công trình trong Tỉnh năm rồi. Chưa có thông tin gì hết, làm việc sáng giờ chưa xong, mà nghe họ nói là nghiêm trọng lắm.

- Hic, Bố làm sao mà liên quan đến mấy chuyện đó. Hay để con đi lên đó coi Bố thế nào.

- Ừ, để Má đi với con.

- Thôi, Má đang mệt ở nhà nghỉ đi, con đi được rồi. Để con gọi cô Tám về ở nhà với Má.

- Cô Tám con đang mổ, xong nó về liền. Vậy thôi con đi liền đi, coi thế nào gọi cho Má biết nha.

- Dạ, Má nằm nghỉ đi, đừng có lo nghĩ, Bố ko sao đâu.

Uyên hối hả đi.

- Uyên !

- Dạ, gì vậy Má ?

- Con cầm cái túi xách của Má đi, có ít tiền trong đó, cầm theo có khi cần dùng.

- Ơ, sao nhiều vậy Má, sao cần nhiều tiền thế !

- Thì cứ cầm theo đi. Có gì gọi Má rồi Má tính.

- Dạ.

- Kêu tụi nó lấy xe chở con đi. Có gì còn đón Bố con về luôn.

- Dạ.

Uyên vào đến Sở thì thấy chú Hùng, cấp dưới của Bố cô đang ngồi trước sân.

- Dạ con chào chú, Bố con đâu rồi chú ?

- Ah, Uyên. Anh Sáu đang làm việc với đoàn Thanh Tra trong phòng, sàng giờ chưa thấy ra. Con ngồi đây chờ đi.

- Dạ, mà việc gì vậy chú ?

- Chuyện dài lắm, mà cũng lâu rồi, từ năm trước với năm rồi. Bốn cái công trình lớn của Tỉnh, giờ thanh tra họ phát hiện sai phạm về đấu thầu và chất lượng công trình. Tháng trước có 1 cái nó bị lún nứt, rồi thanh tra kiểm tra các thứ. Giờ có kết quả là trách nhiệm của anh Sáu, nên họ sang làm việc. Lần này căng lắm, anh em trong Sở cũng chờ chứ chưa ai biết nội dung thế nào.

- Trời ơi, Bố con không nói gì cả !

- Ừ, anh Sáu biết nay mấy tuần rồi. Nhưng ảnh nói ảnh không liên quan gì. Không biết sao giờ lại chỉ đích danh ảnh.

- Rồi...rồi...có nghiêm trọng lắm không chú Hùng.

- Chưa biết được sự tình bên thanh tra thế nào nên khó nói lắm con. Mà thanh tra họ đã đến đây thì chắc chắn là họ nắm được gì đó rồi. Chú cũng gọi hỏi đủ chỗ rồi mà kín như bưng, không có thông tin gì. Chờ thôi con ạh. Rồi Má con đâu rồi ? Sáng Má có gọi cho chú mà cũng chưa biết thế nào.

- Má con nghe tin mệt qúa đang nằm ở nhà, con nóng ruột quá chạy lên đây coi sao.

Ngoài cổng, một chiếc xe bảy chỗ biển số xanh chạy vào. Vài người xuống xe đi thẳng lên lầu. Lát sau Bố Uyên đi xuống, những người khi nãy đi hai bên. Uyên chạy lại.

- Bố, bố...có chuyện gì thế Bố.

- Con lên đây làm gì, Bố ko sao đâu.

- Má lo quá kêu con lên coi Bố thế nào. Bố bị làm sao mà…

- Bố không sao, con về bảo Má đừng lo, Bố làm việc xong Bố về.

Một anh đi bên cạnh ông Sáu ra chiều cảm thông :

- Thôi về đi con, để các chú làm việc. Bố con không sao cả.

- Bố…

Ông Sáu và mấy người kia lên xe. Chiếc xe vội vã lao ra khỏi cổng mất hút. Uyên đứng thẫn thờ. Ông Khánh, Giám Đốc Sở đến vỗ vai Uyên.

- Anh Sáu không ổn rồi. Con về nói cho Má biết rồi tính đường mà giúp ảnh.

- Bố con làm sao vậy chú ?

Uyên rưng rưng nước mắt.

- Thanh tra tỉnh phát hiện ra ảnh có liên quan đến việc đấu thầu và rút ruột mấy công trình của tỉnh. Giờ họ chuyển hồ sơ qua cho công an điều tra. Lần này có khả năng khởi tố đó. Con về nói chị Sáu lo sớm đi.

Uyên đứng chết trân. Từng lời của ông như sét đánh ngang tai cô. Bố cô...sao lại dính dáng đến những chuyện động trời này. Lững thững đi ra xe, đầu cô quay cuồng không biết làm thế nào. Ông Hùng chạy theo Uyên.

- Vậy là lớn chuyện rồi, con về nhà bàn với Má đi. Chú ở đây có thông tin gì thì chú báo cho.

- Chú, Bố con xem chú như người thân. Chú ráng giúp cho Bố con...huhuhu...con hông biết làm sao giúp Bố nữa.

- Rồi rồi, chú cũng xem ảnh như anh lớn, con không nói chú cũng biết mà.

- Ah, sáng Má có dặn con cầm theo ít tiền, chú xem có giúp gì được Bố con không.

- Trời, bậy. Cầm về đi, mấy cái này không giải quyết liền được đâu. Con cứ về đi rồi chú gọi cho Má con bàn sau.

- Dạ, vậy con về. Chú ráng giúp Bố con nha.

…….

Một ngày trôi qua, không khí u ám bao trùm ngôi nhà của Uyên. Má Uyên ôm cái điện thoại nằm li bì, cứ gọi rồi nghe, nghe rồi gọi. Vẫn không có gì sáng sủa. Theo tình hình thì nếu cứ tiếp tục thế này thì ông Sáu khi6ng những bị ảnh hưởng chức vụ mà thậm chí còn có thể bị truy tố ra tòa. Hai Má con Uyên thức trắng đêm, bao nhiêu mối quan hệ, bao nhiêu chỗ ân nghĩa bà đã gọi hết, tất cả đều là những lời an ủi.

Sáng nay Uyên lên trường nộp đơn xin nghỉ vài bữa để lo việc nhà, sẵn cô ghé ngang nhà Nam mua đồ ăn để sẵn cho Nam dù anh nói cô cứ lo cho Bố, anh tự lo được.

Nói với Nam được mấy câu thì Uyên lật đật chạy về nhà. Qua nay cứ đi đâu cô cũng lo cho Má ở nhà, sợ bà lo nghĩ quá rồi sinh chuyện. Vừa chạy xe ra khỏi cổng thì có điện thoại.

- Alo dạ Uyên nghe.

- Chào Uyên

- Dạ xin lỗi ai vậy ạh.

- Ơ, a

- Quân đây.

- Uyên xin lỗi, Uyên đang chạy xe nên không xem ạh.

- Quân gặp Uyên chút được không. Quân vừa nghe chuyện của bác Sáu.

- Ừ, ở đâu Quân ?

- Quân đang ở văn phòng công ty. Uyên đến đây đi.

- Hay mình ra quán nào đi Quân

- Ừ, vậy chỗ cũ đi, hén !

- Rồi, Uyên đang ở gần đó, Uyên đến luôn nha.

- Okie Uyên.

Uyên bước vào quán, cái khung cảnh quen thuộc nhưng làm Uyên hơi khựng lại, nghe lòng có 1 chút không vui.

- Uyên, bên đây nè.

Quân chọn một bán trong góc quán, khá kín đáo. Bàn kiểu tình nhân, chỉ có 1 cái sofe dài cho 2 người. Uyên thoáng ngại ngùng và miễn cưỡng ngồi xuống cạnh Quân, cô cố ngồi thật xa anh có thể.

- Quân có nghe chuyện của bác. Gia đình có tính thế nào chưa Uyên.

Quân đi thẳng vào vấn đề.

- Uyên và Má lo lắm nhưng giờ chưa biết làm sao cả. Qua nay Bố vẫn chưa về.

- Quân tìm hiểu rồi. Chuyện của bác rất nghiêm trọng, qua nay vẫn đang làm việc với bên công an, không biết chừng nào xong.

Một giọt nước mắt lăn dài xuống.

- Uyên muốn gặp Bố nhưng cũng không được...Uyên không biết giờ Bố ra sao...qua nay…

- Uyên đừng lo, bác vẫn ổn. Chỉ là sự việc nghiêm trọng nên họ cần thời gian để làm việc. Bác vẫn có thời gian ăn uống và nghỉ ngơi mà.

- Quân...gặp Bố Uyên rồi hả ?

- Không, giờ không ai được gặp bác đâu. Quân nhờ mấy chú lính của Ba hỏi thăm giùm. Uyên đừng lo quá, bác vẫn khỏe.

- Huhuhu...giờ làm sao để giúp Bố đây !

- Không phải là không có cách…

Quân bỏ lửng câu nói, mắt nhìn xa xăm. Uyên nghe xong quay qua Quân :

- Quân...Quân có cách giúp Bố Uyên hả ? Quân giúp giùm Uyên đi, tốn bao nhiêu cũng được hết. Má Uyên nói cho dù giá nào cũng phải cứu Bố qua khỏi tai nạn này.

- Uyên cứ bình tĩnh. Quân nói có là có mà. Nhưng mà…

- Mà sao Quân, có gì Quân cứ nói Uyên nghe, có thế nào Uyên cũng phải giúp Bố !

Quân châm điếu thuốc, rít một hơi dài.

- Ba Quân có thể cứu bác Sáu. Quân nói chuyện với Ba rồi.

- Thật hả Quân. Hay để Uyên nói Má Uyên qua thưa chuyện với bác Tư nha.

- Quân nói với Ba rồi. Ba Quân có thể dàn xếp để giải quyết nội bộ, bác Sáu chỉ bị liên đới trách nhiệm thôi chứ không phải trách nhiệm trực tiếp.

- Ôi, Quân nói thiệt chứ ? Có thiệt là sẽ cứu được Bố Uyên không ? Nếu được vậy thì gia đình Uyên mang ơn bác và Quân nhiều lắm.

- Có thể. Nhưng…

- Nhưng sao Quân ? Có gì khó nói ah ?

- Nhưng Mẹ Quân không chịu.

- Sao vậy Quân ? Uyên sẽ đến năn nỉ bác được không ? Hay là tốn kém gì, tốn kém gì thì nhà Uyên lo được mà.

- Không phải. Mẹ nói Ba làm thế thì ảnh hưởng đến uy tín và cả chúc vụ của Ba.

- Uyên…

- Trừ khi…

- Sao Quân. Hic có gì thì Quân cứ nói rõ cho Uyên biết, Quân cứ úp mở thế Uyên biết làm sao. Với Uyên và Má lúc này, Bố là trên hết. Cho dù thế nào hai Má con cũng chạy cho bằng được.

- Đây là ý Má, Quân biết sẽ khó chấp nhận với gia đình Uyên. Nhưng Ba Quân làm gì cũng phải có sự đồng ý của Mẹ mới được.

- Uyên hiểu. Quân cứ nói đi, Uyên nghe nè.

Quân quay mặt nhìn bức tranh trên tường, cố giấu nụ cười nhếch mép, cố giấu nụ cười thỏa mãn.

- Mẹ muốn...chúng ta cưới nhau !

Đây là 1 câu chuyện không có thật. Là 1 câu chuyện bắt đầu bằng một phút cảm hứng dâng trào, từ một đêm trắng buồn buồn chẳng biết làm gì. Nhưng từng chap từng chap tiếp theo lại ra đời bằng những cảm xúc của chính những nhân vật. Có những đoạn tôi vừa viết vừa khóc, khóc ngon lành như một đứa trẻ. Đã có những ngày trong đầu toàn những hình ảnh trong câu chuyện. Tôi đã ở trong câu chuyện đó và đã có luc tưởng chừng như không thoát ra được.

Có 1 vài lí do khiến tôi dừng lại. Trong đó có 1 lí do nhỏ là tôi sợ bắt lại mạch cảm xúc đó. Và càng ko muốn miễn cưỡng viết ra những chap "vô hồn" cho có. Vì tôi trân trọng những dòng cmt chân tình của các bạn cũng như các bạn đã trân trọng câu chuyện này.

Tôi sẽ dành thời gian suy nghĩ và sẽ rất cố gắng viết tiếp câu chuyện dang dở này....

Cuối cùng xin chân thành xin lỗi những tình cảm và sự quan tâm của mọi người, những người bạn đồng cảm.

- Dạ alo, con nghe nè Má !

- Con về chưa ? Bố thế nào, có khỏe ko ?

- Dạ Bố vẫn khỏe, Bố dặn tháng sau Má lên thăm Bố, Bố có chuyện muốn gặp Má.

- Ừ, tháng sau Má đi với con. Bố con ăn uống có được không ?

- Dạ Bố nói Bố ăn uống sinh hoạt đã quen rồi, nói Má đừng lo. Mà Má đang ở cơ quan à, đã ăn cơm chưa ?

- Hôm hay Má trực đêm nên lát mới vào, sáng giờ đi qua nhà mấy cô con mới về. Hay con qua nhà chơi với Má rồi chiều đưa Má vào cơ quan luôn.

- Không được rồi, con phải về nhà, chồng con hôm hay ở nhà. Để hôm nào về được con gọi Má nha. Thôi Má nghỉ ngơi đi, con cúp máy đây.

Uyên cất vội điện thoại vào giỏ rồi đánh xe ra khỏi bãi. Cô khẽ nhẩm theo bài nhạc vừa phát ra :

…Ngàn năm khó phai, một bóng hình

Tình em thiết tha, với bao kỷ niệm

Anh mang về đâu, thời gian có nhau

Sẽ mãi xa vời, một vầng mây xanh…

Chiếc xe yên vị trong sân một căn biệt thự. Hai hàng cau thẳng tắp chạy dài từ cổng, dưới chân là thảm cỏ xanh mướt xen lẫn là hàng chục loại hoa đủ màu sắc. Nhìn vào cũng biết chủ căn biệt thự là người chỉn chu và yêu thiên nhiên.

- Em mới về à ?

- Ừ

Uyên ngồi xuống cạnh chồng, dáng vẻ mệt mỏi.

- Nụ ơi, dọn cơm luôn đi.

- Thôi tui không ăn đâu, tui đang mệt. Anh ăn trước đi. Chiều nói Nụ nó đi rước thằng Tin dùm đi.

Nói rồi cô đứng dậy đi lên lầu mặc anh nói với theo :

- Sao lại bỏ bữa nữa. Thì để đó anh rước chứ gì đâu.

Uyên thả mình lên giường, ôm cái gối vào lòng khẽ thở dài. Mắt cô nhắm nghiền, quay mặt vào tường thϊếp đi.

…Ngàn năm khó phai, lời ru này

Bờ môi ấm êm, hương xưa vẫn còn,

Yêu anh ngàn năm, người ơi biết không âm thầm tình em…

Một bàn tay ôm nhẹ vào eo, một cơ thể áp sát vào lưng cô…

- Em sao vậy, cứ ăn uống vầy sao có sức khỏe. Có gì ko vui à ?

Uyên hơi oằn mình khó chịu.

- Không có gì hết. Tui mệt lắm, để tui ngủ một chút.

- Ơ, anh…

- Anh không mệt nhưng tui mệt. Tui muốn ngủ. Anh muốn ăn thì cứ ăn, muốn đi đâu thì cứ đi, để tui yên.

- Anh…anh xin lỗi. Tại…hôm nay là kỉ niệm ngày cưới…

- Đừng bày vẽ nữa, năm nào cũng vậy, anh biết là tui không thích sao cứ làm đủ thứ làm gì. Mệt mỏi thêm. Năn nỉ anh đó, đừng làm gì hết, đứng gọi người này người kia rồi tổ chức này nọ. Tui thật sự không muốn làm anh mất mặt, cũng không muốn làm Ba Mẹ khó xử.

- Rồi, rồi, anh biết rồi. Anh không làm gì hết. Anh chỉ muốn chiều nay đón con rồi tụi mình đi đâu đó ăn uống thôi, chỉ gia đình nhỏ tụi mình thôi. Hén vợ !

Uyên bật dậy.

- Tui nói sao anh mới hiểu đây. Đối với tui cái ngày này không có ý nghĩa gì hết, tui cũng chẳng muốn nhớ tới.

- Nhưng với anh nó là ngày ý nghĩa nhất cuộc đời anh. Ngày anh có em..có em với anh là có tất cả…

- Nhưng tui mất đi tất cả. Là tất cả đó anh hiểu không ? Anh có tất cả, anh thỏa mãn bản thân anh, có bao giờ anh nghĩ tới cảm giác của tui 2 năm qua không ? Tui chỉ muốn bình yên, tui chấp nhận tất cả chỉ mong anh cho tui cuộc sống bình yên.

- Thật ra…

- Tui không muốn nói về chuyện này nữa.

- Thật ra anh muốn nói với em một chuyện.

- Lại chuyện gì nữa ?

- Anh…anh muốn li hôn.

- Anh…

Cốc…cốc…cốc

- Dạ, cậu Quân ơi, Bà mới về, Bà gọi cậu vào phòng Bà ạ.