Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Chương 46: Em tin Dung sẽ không yêu ai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong một quãng thời gian ngắn của năm mà gia đình bà Trân gặp tới hai cú sốc lớn, một là con trai nuôi của bà ly dị, hai là con gái của bà tuyên bố rằng yêu chị dâu của nó. Lúc nghe Hương tuyên bố bà Trân còn không tin được mà chửi Hương vài câu. Nghe Hương kiên nhẫn lặp lại một lần nữa bà mới tin đó là sự thật, con gái bà thật sự yêu chị dâu của nó rồi…

Bà lắp bắp hỏi lại: "Con nói con yêu ai?"

"Con yêu chị Dung…"

"Trời ơi con ơi là con, nhà bên đó biết được có mà đánh con chết. Con gái người ta là con vàng con ngọc, người ta dễ gì cho con lấy con gái nhà người ta…"

"Mẹ… nếu chị quay về, mẹ chấp nhận con ở với chị không?"

Bà Trân ngập ngừng: "Mẹ ít ăn ít học nên cũng không biết phải khuyên con cái gì, con sống tốt là được, nhưng con Dung là gái một đời chồng rồi, lấy con gái thì nên lấy dạng như con đúng không?"

Ý bà dạng như Hương chính là dạng gái còn chưa biết đến kết hôn, Dung là cô gái đã lấy chồng rồi, mang danh gái một lần đò, mà còn là đò nhà bà, sau này anh em nó biết phải đối mặt nhau ra sao?

"Con biết đi hỏi ai rồi… Con biết đi hỏi ai rồi."

Con gái của bà còn không để ý xem bà nói gì mà cúp máy, bà thở dài một tiếng, đúng là con gái hướng ngoại, bây giờ muốn nói gì cũng không được. Bà chỉ biết con bà ô môi rồi, chuẩn bị cắt tóc ngắn làm đàn ông rồi lấy vợ, bà thở dài một tiếng, đang đẹp đẽ thế này lại biến thành đàn ông…

Chị đi để lại chiếc xe máy cà tàn của chị, Hương nhìn xe mà nhớ người, nhớ dáng chị mặc áo dài chạy xe này lại hợp vô cùng… Cô lui xe ra khỏi khu nhà trọ, chạy một mạch đến nhà chị Ngọc để kiếm chị ấy.

Nhà chị Ngọc ở quận nhất, là một căn nhỏ nằm trong hẻm nhưng đất của quận nhất là tấc đất tất vàng, Hương biết nhà tuy nhỏ nhưng giá trị rất lớn. Điều đáng nói đến là hai người họ rất giàu nhưng vẫn ở trong một căn nhà nhỏ nhắn đến thế, ngay cả lầu còn không có, chỉ là một căn nhà nho nhỏ có trồng bụi da^ʍ bụt bình dân trước cửa.

Hương ấn chuông cửa rồi chờ đợi, chị My mở cửa cho cô vào trong nhà, nhìn ánh mắt hoe đỏ của cô cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì xảy ra.

"Đi rồi đúng không?"

"Chị biết?"

Chị Ngọc cầm ly nước lọc để xuống bàn cho cô, giọng không lạnh không nóng mà nói: "Bọn chị biết, chị em đã xin nghỉ hát từ nửa năm trước rồi."

Thì ra mọi người đều biết hết, chỉ có một mình cô không biết. Thì ra chị ấy đã suy nghĩ về chuyện bỏ lại cô từ rất lâu rồi.

Thấy Hương im lặng không nói nên Ngọc nói thêm: "Ba mẹ của chị dâu em nói với thầy hiệu trưởng luân chuyển chị em đi. Đã nói trước từ lâu rồi."

"Chị biết chị em đi đâu rồi không? Em đi theo chị ấy…"

"Bây giờ em đi theo chị ấy ích gì? Chị ấy muốn em tiếp tục học, em cứ tiếp tục học đi. Thật ra đi đâu chị cũng không biết."

Hương nhìn ly nước lọc của mình, trong lòng một ngàn tư vị không biết gọi tên thế nào…

"Nhưng mà… em không sống thiếu chị ấy được."

Ngọc nghe đến một câu này mà cười: "Ai thiếu ai mà không sống được hả em? Sống được hết, chỉ có sống không vui thôi."

Đúng thật là như vậy, cô sống xa người mình yêu mười mấy năm, trong mười mấy năm hối hận, tự trách, dằn vặt, nhớ nhung, hận thù, bao nhiêu cảm giác đó một mình cô nếm trải, cô vẫn phải sống, sống để một ngày có thể gặp lại… Ai thiếu ai mà không sống được? Chỉ có bệnh mà thiếu bác sĩ mới không sống được. Chỉ là sống không hề vui, không hề còn cảm giác như được sống.

Cô hiểu cảm giác của Hương khi xa cách người mình yêu, nhưng ít nhất Hương còn thấy được bóng dáng của người đó trong cuộc sống, biết được người ta ở phương xa sống tốt… Như vậy vẫn là còn may mắn lắm rồi…

"Nếu em nói với Dung em cũng yêu Dung, chị nghĩ Dung có thất nghiệp cũng ở lại rồi… Em có thể nghĩ chị nói nhiều, nhưng nếu đẻ con sớm con chị cũng cỡ em rồi, chị dùng tư cách người mẹ để khuyên em. Giữ người ta lại khi em còn yêu, đừng tự cho mình cho là đúng, vì em không biết ở nơi đó Dung gặp những ai, ngày đêm kề cận với những ai đâu. Chị mà là đàn ông chị cũng yêu Dung, Dung ngoan ngoãn thế là cùng."

"Ghê ta, đẻ con sớm đồ." My bĩu môi trêu, "Em biết chị Ngọc yêu từ năm bao nhiêu tuổi không? Mười sáu đó nha, tình trường phải tính bằng chục năm!"

"Im cho tui!" Ngọc thúc tay mình vào tay My, thật sự không nói nổi cái miệng lép chép của My, muốn nghiêm túc một chút cũng bị My đánh về chân thân, hiện nguyên hình.

"Em biết chị Dung sẽ không yêu ai đâu, nhưng chị ấy đi lâu quá, em nhớ."

Niềm tin của Hương dành cho Dung lớn vô cùng, chỉ cần biết hai trái tim yêu nhau, cho dù đi xa cỡ nào cô cũng không sợ Dung thay lòng.

"Có sự tự tin, tốt! Vậy thì đợi xem tin tức của Dung thôi."

Ở nhà thì người người nôn nao tìm kiếm Dung, còn Dung hiện tại đang ngồi trên một chiếc xe lửa đi đến miền Bắc đất nước. Chuyến đi này đã là chuyến đi được định trước từ ngày nàng ra khỏi phòng hiệu trưởng, nàng biết ngay ba mẹ nàng không dễ dàng tha thứ cho nàng như vậy, thế nào cũng tìm cách "dạy" cho nàng một bài học.

Đi thì đi, nàng cũng không sợ, dù sao Hương cũng lập lờ nước đôi với nàng, yêu nhưng không dám nói cho nàng nghe, muốn nàng nhưng lại không dám phá vỡ định kiến giữa hai người. Lần này nàng đi là có chủ đích, nếu Hương thật sự yêu nàng, hai người có thể nhận định nhau là bạn đời, còn không, nàng cho em ấy khoảng không để quên đi nàng mà kiếm một người nương tựa cả đời.

Dung đắp chăn lại rồi ngủ một giấc, quyết định chọn xe lửa cũng chỉ vì nàng muốn tận hưởng thời gian từ đây ra Bắc, vì hiện tại bây giờ học sinh cũng chưa nhập học nên nàng cũng không cần đi gấp. Tiếng nói của giường dưới cũng im bặt, Dung biết hiện tại cũng không còn sớm, họ cũng buồn ngủ như nàng.

Buổi sáng Dung đi ra khu phục vụ đồ ăn để ăn một ly mì gói, sau khi ăn xong mới mở điện thoại lên xem tin nhắn, rất nhiều tin nhắn của Hương nhắn nàng. Hầu như là tin nhắn muốn hỏi xem nàng đang ở đâu, đang làm gì.

Nàng không trả lời, điện thoại của nàng ngay lập tức reo làm nàng đỏ hồng sóng mũi. Phải canh chừng gọi vào một chiếc điện thoại không thể liên lạc, gọi mãi gọi mãi cuối cùng đổ chuông, cảm giác đó bất lực đến độ nào.

Dung đi từ trên giường tầng xuống, đi thẳng ra ngoài hành lang rồi bần thần cả người, không biết có nên nghe hay không, vừa thấy thương Hương đợi mình cả ngày chỉ để gọi được, vừa nhớ Hương, muốn nghe giọng nói của em ấy.

Nàng chần chừ nhìn điện thoại sáng cho đến khi Hương hết cuộc gọi, em ấy ngay lập tức gọi một cuộc khác, rất kiên nhẫn.

Nàng hít một hơi thật sâu, nhấn nút nghe máy. Điện thoại ngay lập tức chuyển sang giao diện đang gọi điện, đồng hồ hiện lên 00:01, 00:02…

"Chị nghe…"
« Chương TrướcChương Tiếp »