"Hình như ông Quân ổng là gay chúng mày ơi, hôm qua tao thấy ổng đi với thằng cha nào đó. Gớm thật chứ!"
"Thật không? Eo, mẹ ơi có vợ rồi mà còn…"
"Ổng có vợ rồi, vợ ổng còn là giáo viên đó, vậy mà còn đi đong trai ở ngoài đường. Tao nghi trước khi lấy vợ ổng đã bê đê rồi, lấy vợ che mắt thiên hạ thôi."
"Hèn chi đến giờ chưa có con, thì ra…"
Khi Quân biết được mọi người bàn tán mình hắn rất sợ bị phát hiện ra tính hướng thật, ai cũng bảo công việc không có việc này thì có việc khác nhưng công việc này đối với hắn rất quan trọng. Nói trắng ra nếu không còn làm ở công ty này nữa thì đi nơi khác hắn chỉ là một thằng nhân viên quèn lương dăm ba triệu, nơi này cho hắn kinh nghiệm cũng cho hắn bệ đỡ, hắn không thể mất việc được, nhất là khi hắn sắp được lên chức như bây giờ.
Mấy ngày sau Quân uống say thật say mà tìm về nhà, hắn tìm về phòng của hai người, cởϊ áσ vest ra vứt lên bàn trang điểm của Dung rồi nói: "Em muốn sinh con đúng không? Giờ mình sinh con đi."
Đương nhiên là Dung không chịu, lúc trước chưa biết hắn là gay nàng vẫn còn có thể giả vờ để mang thai được. Nhưng nàng vừa biết hắn không yêu mình vừa biết người hắn yêu là đàn ông, chưa kể nàng lại đang yêu kẻ khác, nàng không chịu cũng là lẽ thường tình.
Dung bước chân xuống giường thì bị một lực mạnh kéo mình lại trên giường, hắn vật nàng nằm yên xuống, chưa kịp định thần đã nghe tiếng vải vóc bị xé rách. Đang được che đậy bỗng nhiên bị bại lộ trước không khí, Dung co rúm người lại, luôn miệng bảo buông tôi ra, buông tôi ra.
Nghe lén được đến đoạn buông tôi ra Hương liền mở toang cửa phòng, anh hai cô mặt vẫn còn lờ đờ do rượu mà quát lên với cô một tiếng: "Đi ra ngoài!"
Hương chần chừ không biết làm sao, cô nhìn anh hai mình giận dữ cũng thấy sợ, nhìn sang chị dâu thì thấy chị ấy đang khóc. Thấy được chị ấy khóc làm tim Hương như bị bóp lại, càng lúc càng chặt, cô mặc cho anh mình có thể đánh mình, mặc cho gia đình của chị ấy phát sinh mâu thuẫn, cô vẫn phải cứu chị ấy ra khỏi cảnh này.
"Buông chị hai ra…" Hương dùng sức đẩy anh mình xuống, phá vỡ sự kiềm kẹp của anh dành cho chị. Vì bất ngờ nên anh hai của cô cũng không làm gì mà chỉ đứng chằm chằm nhìn hai người, Hương đem chăn choàng vào người chị, ôm chặt chị trong lòng. Chẳng ai mắng chẳng ai chửi nhưng mắt cô lại đỏ hồng: "Anh hai quá đáng!"
"Anh hai là chồng, anh hai không có quyền ở riêng với vợ mình hả? Chị Dung cũng đâu kêu em cứu, anh chị chỉ cãi nhau một chút cho có hương vị thôi."
Dung giật giật áo Hương, lắc đầu: "Chị không muốn ở đây."
"Em không cần biết, chị nói không muốn ở gần anh thì không muốn ở gần anh. Anh làm chồng mà tệ vô cùng, một tháng về nhà chưa tới một lần, không về thì nhắn tin em không nói, không về còn không nhắn không gọi. Em còn tưởng anh đi công tác ở đâu xa lắm, anh công tác ở quận 5 đúng không?"
Mặt Quân đanh lại, phút chốc mà tỉnh rượu: "Sao em biết? Phải nó nói em nghe không?"
Nó trong miệng Quân không ai khác chính là Dung, chỉ có Dung mới biết hắn có bồ nhí, cũng chỉ có Dung biết hắn có bồ nhí là đàn ông. Nếu nàng ta tỉ tê hết cho em hắn nghe thì mặt mũi của hắn còn để ở đâu?
"Anh tưởng anh làm gì không ai biết đúng không?"
Quân thẹn quá hóa giận mà giơ tay lên định đánh xuống Hương, Dung ngay lập tức chắn lại, nhận hết một bạt tay vào cổ. Vốn hắn định tát Hương nhưng bàn tay lại trượt xuống, đánh thẳng xuống cổ Dung một cái. Dung thì mỏng manh nên hơi ngã người ra sau, chăn che trên người cũng trượt xuống để lộ một mảnh da thịt trắng như tuyết.
"Anh! Anh…" Hương tức quá nhưng không biết làm gì, đánh cũng không dám đánh lại, chỉ biết ôm chị dâu vào lòng mà vỗ về. Dù sao người này cũng là anh hai cùng cô lớn lên, nói cô giận quá đánh lại cô không thể nào làm được, mà tức giận đến run người hóa thành nước mắt, Hương khóc tức tưởi.
"Anh hai là đồ tồi!"
Hương dắt chị ra khỏi phòng, cùng về phòng mình. Cô nghe tiếng đóng cửa thật mạnh rồi tiếng xe máy nổ thì biết anh hai mình đi rồi, cô chạy ra khóa cửa trong lại rồi quay về phòng mình tìm chị Dung. Chị ấy mặc áo thun rộng của cô rồi, đang ngồi đợi cô ở trên giường, rõ ràng là người bị đánh là chị nhưng chị chẳng hề hấn gì, chỉ yên lặng đợi cô, trong khi cô sớm khóc ướt cả mặt.
"Hương ngoan, chị đâu có sao."
Kéo áo thun của chị qua một bên thì thấy nguyên một vệt tay đỏ ửng ở bên cổ, Hương khóc còn dữ hơn nữa: "Cái đồ hèn hạ này… em méc mẹ…"
"Chị biết em sẽ cứu chị, cám ơn em." Dung lau đi nước mắt trên mặt Hương, nhu hòa nhìn gương mặt vì mình mà khóc kia. Đời này cũng có lúc Dung được một người khóc vì lo lắng cho mình, trong lòng vui vẻ không thôi.
Hương dụi đầu vào vai Dung mà khóc, bất giác đưa tay ôm sau lưng chị ấy siết vào trong người mình, chị ấy sao mà dịu dàng đến thế, sao mà hiền lành đến thế, ai muốn ức hϊếp thì đến ức hϊếp, chẳng có chút phản ứng nào.
"Nếu chị thấy không hạnh phúc thì ly hôn đi."
Hai chữ ly hôn này thật khiến Dung rung động, nếu nàng ly hôn thì có phải sẽ có cuộc sống tự do hơn không? Tự nhiên nàng lại khao khát cuộc sống tự do, khao khát được thử một lần sống thật sự, không phải làm theo bất kì ai, chỉ là Dung.
Liệu có thể không?
Nàng không biết bản thân có thể chống đỡ được đến bao giờ, nhưng bây giờ nàng rất mệt, thật sự mệt đến độ không thể gắng gượng được nữa.
Bàn tay nhỏ của em ấy giúp nàng vén gọn mái tóc lại, ngón tay chạm vào làn da bên má trái của nàng khiến má nàng bất giác đỏ hồng. Nàng vội vàng cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng ai khi yêu mà có thể kiểm soát được, nàng cũng là người trần mắt thịt, khi yêu bao nhiêu cảm xúc hỉ nộ ái ố đều nếm trải, không thể nào che giấu.
"Chị ngủ sớm một chút, anh hai đi rồi."
Biết anh hai cô cũng không phải là một người đáng sợ, chỉ là gây nhau một trận rồi bỏ đi, Hương thấy như vậy cũng may mắn, nếu anh ở lại tiếp tục kiếm chuyện đánh hai chị em cô cô cũng chỉ biết trân người ra mà chịu.
"Em đừng khóc nữa, chị không sao hết."
"Sau này anh có đánh thì chị cứ để em chịu, em lớn tướng hơn chị, anh đánh em bao nhiêu em cũng không đau."
Dung cười: "Ai mà không đau chứ?"
"Chị đau lắm đúng không? Chị lỡ nói ra rồi kìa."
"Đương nhiên là đau, nhưng đánh phải em chị còn đau hơn…" Dung nói một lời thật lòng mình, đúng thật là như vậy, nếu đánh phải Hương lòng dạ nào Dung chịu nổi. Thà là bản thân mình chịu đánh còn hơn.
Hương im lặng đi tắt đèn.
"Hương… em có thương chị không?"
Giá mà Hương nói rằng Hương cũng có tình cảm với nàng, nàng chỉ cần như vậy, bão táp phong ba cũng không còn sợ nữa.
"Thương chứ, chị là chị dâu của em mà!" Hương cười nhe hàm răng trắng trong bóng đêm.
Chị dâu, chị hai, cô giáo, bao nhiêu lần Hương cố nói với nàng rằng chuyện hai người là không thể, vậy mà Dung vẫn cứ cố chấp như thế…
"Chị sắp có thể không làm chị dâu của em nữa…"
"Thì chị vẫn là chị em, mãi mãi là chị dâu tốt nhất trên đời."
Tâm tình của Dung hệt như một tấm thủy tinh đang rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.