Một buổi học mới lại bắt đầu
Tùng…tùng…tùng….-Tiếng trống báo hiệu đã đến giờ vào tiết vang lên. Nhưng chờ mãi chờ mãi lớp 11A2 vẫn chưa thấy giáo viên lên. Nó thấy vậy thì đi vội xuống phòng giáo viên để hỏi thăm
-Nó: Thầy ơi, sao giáo viên lớp em vẫn chưa lên lớp ạ
-Thầy hiệu phó: Thầy cũng không biết nữa. Sáng giờ liên lạc với cô Vân hoài không được. Không biết cô ấy có chuyện gì không
Nó nghe cô gặp chuyện thì trong lòng lo lắng thấp thỏm không yên. Nó chỉ muốn chạy ngay đến bên cạnh cô để giúp đỡ chở che cho cô.
-Nó: Thầy cho em địa chỉ nhà của cô ấy được không??? Em sẽ đến nhà cô ấy xem sao
Thầy hiệu phó nghe nó nói như vậy thì cứ ngỡ là nó quan tâm tới giáo viên của mình thôi, với lại nó là học sinh giỏi của trường còn là con của nhà đầu tư chính thì ông không nghi ngờ gì mà đưa ngay địa chỉ nhà cô cho nó. Nó vội vàng cảm ơn thầy rồi nhanh chân chạy ra phía bãi đậu xe để lấy xe chạy tới nhà cô. Không hiểu sao nó cứ có một linh cảm bất an.
Tại nhà cô
Ding…doong…dinh…dong…-Tiếng chuông cửa cứ vang lên liên tục nhưng lại không có ai ra mở cửa. Nhưng người ngoài cửa lại rất kiên trì. Nó đã bấm chuông hơn chục lần rồi, nếu mà nó bấm nữa chắc cô phải đi thay cái chuông mới mất.
-Nó: Quái lạ, xe cô vẫn đậu trong sân mà cô lại không ra mở cửa
Linh cảm có chuyện không lành nên nó đành phóng qua tường nhà cô để đi vào. Vừa mở cửa ra cảnh tượng trước mắt là cho trái tim nó như muốn ngừng đập, cô nằm nơi đó xanh xao không còn sức sống làm nó rất hoảng loạn. Nó không nghĩ nhiều mà lập tức bế sốc cô lên chạy ngay đến bệnh gần nhất
Tại bệnh viện H
Nó ngồi ngoài phòng cấp cứu mà trong lòng như lửa đốt, chắc nó đã say nắng người con gái ấy. Người con gái tuy không hay cười nhưng lại dễ dàng đem lại cho nó một sự ấm áp, một người đã làm con tim tưởng như không bao giờ biết yêu là gì của nó phải loạn nhịp và giờ đây người ấy đang nằm trong phòng cấp cứu mà nó không thể làm gì được.
-Nó: (Từ nay em sẽ mãi luôn theo sau bảo vệ cô, sẽ không để cô gặp chuyện gì nữa đâu. Vậy nên hãy cố gắng vượt qua nha tình yêu của em)
Sau 2 giờ đồng hồ thì cuối cùng cô đã được đưa ra phòng hồi sức.
-Bác sĩ: Cô ấy bị ngất xỉu do đau buồn quá độ và ăn uống không đầy đủ, nghỉ ngơi cũng không điều độ. Cậu nên chăm sóc cho bạn gái cậu nhiều hơn. Nếu hôm nay mà cô ấy đến đây không kịp thì đã nguy rồi.
-Nó: Vâng, cảm ơn bác sĩ. Cháu sẽ chăm sóc cô ấy tốt hơn
Nghĩ tới lúc cô có mệnh hệ gì thì tim nó nhói đau, cảm giác như cơ thể không còn không khí vậy.
-Nó: Cô mau khỏe nha. Em sẽ bên cạnh bảo vệ cô, không để cô phải bị như vầy nữa đâu- nó nắm lấy tay cô mà áp vào mặt mình.
-Cô: Ưm…mình đang ở đâu đây???
-Nó: Cô tỉnh rồi hả??? Cô có khó chịu gì trong người không??? Để em đi gọi bác sĩ nha- nó vừa mua cháo về cho cô thì thấy cô đã tỉnh nên mừng quá hỏi tới tấp làm cho cô không kịp trả lời câu nào cả mà nó đã chạy đi tìm bác sĩ
Sau một hồi bác sĩ kiểm tra cho cô và khẳng định là cô đã không sao thì nó mới bớt căng thẳng
-Cô: Sao em lại ở đây???
-Nó: Tại hôm nay không thấy cô đi dạy nên em mới xuống hỏi thăm. Ai ngờ tới nhà cô thì thấy cô nằm dài ra đó. Cô có biết là lúc đó em lo thế nào không
-Cô: Cảm ơn em. Những lúc cô gặp khó khăn đều là em giúp cô. Cảm ơn em
-Nó: Cảm ơn gì chứ. Cô mau ăn cháo đi rồi uống thuốc. Bác sĩ nói cô bị ngất là do không ăn uống đầy đủ đó
-Cô: Cô không muốn ăn
-Nó: Ngoan. Cô ăn rồi em sẽ mua chocolate cho cô nha
-Cô: Em làm như cô là con nít vậy *cười mỉm*
Sau một hồi năng nỉ cộng dụ dỗ thì cuối cùng cô cũng đã ăn được một nữa chén cháo.
-Cô: Em không về nhà hả???
-Nó: Em về rồi ai chăm sóc cho cô.
-Cô: Cô lớn rồi mà
-Nó: Không được. Em không yên tâm, em sẽ chăm sóc cho cô đến khi cô hết bệnh
Cô định nói thêm gì nữa nhưng bỗng chốc cửa phòng mở ra bước vào đó là Tuấn
-Cô: Anh đến đây làm gì??? *khuôn mặt vô cảm*
-Tuấn: Anh nghe nói em bệnh nên đến thăm em
Nó thấy Tuấn đến thì cũng biết hai người có chuyện cần phải nói nên đi ra ngoài.
-Nó: Hai người cứ nói chuyện đi. Em đi về thay đồ một lát em sẽ vào- nó bước đi mà lòng đau nhói, nó dù sao cũng chỉ là người đến sau
-Tuấn: Em hãy tha thứ cho anh đi có được không??? Anh thật lòng còn rất yêu em
-Cô: Muộn rồi. Giờ tôi không muốn nghe những lời anh nói nữa. Anh đi về cho
Biết không thể lay chuyển được cô nên Tuấn đành ra về.