Chương 15

Rất lâu sau, khi Lý Lan trở lại thì anh em Tịch gia không còn ở đó nữa. An Huyên cũng đã vào phòng tắm, cố tẩy rửa hương vị da^ʍ mỹ khỏi cơ thể. Lý Lan vừa cáu kỉnh bật tivi vừa cằn nhằn.– Chị sao không giữ bọn họ ở lại chơi thêm chút nữa?

Đùa à? Còn muốn “chơi thêm” thế nào nữa? Bị bọn họ chơi đến mức đạt cao trào ba lần còn chưa đủ thê thảm hay sao? Trong người cô chắc chắn lượng nước đã bị người ta hút hết một nửa, sắp biến thành sa mạc cả rồi. An Huyên nghiến răng:

– Chị mệt rồi, muốn ngủ sớm.

– Rõ thật chán chị! – Lý Lan dài giọng – Xem ra chị đang yêu đương với Tịch Phụng nhỉ. Thế thì giới thiệu Tịch Minh cho em đi.

– Giới thiệu? – An Huyên vội khóa vòi nước để xác định là mình không nghe lầm – Em có Keo Kiệt rồi còn gì?

– Tuấn Kiệt. Nhưng Tịch Minh ăn đứt anh ta. Mặt mũi thì đẹp trai, lại cao ráo. Nhìn đồ mặc cũng rất mắc tiền. Nói chuyện lại thông minh. Tuy có lạnh lùng chút nhưng nam tính bức người. Thật muốn thử cảm giác được anh ấy đè.

Mấy lời cảm thán của Lý Lan như châm lên mồi lửa ran rát trong lòng An Huyên.

– Tốt lành gì chứ! – Cô cố giấu cơn bực tức vô lý, lại mở nước xối xả. – Bọn họ không dễ chịu chút nào đâu.

Lý Lan còn lải nhải thêm điều gì đó nhưng An Huyên không nghe rõ nữa. Cô chỉ chăm chăm kì cọ da thịt mình thật sạch, cố lờ đi mấy vết đỏ lựng do bị anh em Tịch gia cắи ʍút̼. Viễn cảnh Tịch Minh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, dính sát vào Lý Lan thở hổn hển khiến cô khó chịu, trong ngực ẩn ẩn đau.

Kệ đi, mình nghĩ quá nhiều rồi! Nếu bọn họ nhắm tới Lý Lan, chẳng phải cô sẽ được buông tha hay sao? Vừa tự bắt mình phải tán thưởng ý nghĩ đó, An Huyên vừa vô thức chạm tay tới nơi sâu kín đã sớm ướŧ áŧ của mình.

Sau khi cô tắm xong, Lý Lan vẫn chưa buông tha:

– Mai chị đi mua cho em một hộp bánh tiramisu đi. Ngay cạnh bến xe bus chỗ rạp chiếu phim, người ta có giảm giá 25% đó.

– Rồi.

Chẳng ngờ rằng, hôm sau, đang trên đường đến tiệm bánh thì bị người ta đưa lên xe rồi chở đi mất.

Trời đổ ráng chiều đỏ rực. Mới chớm hè, thời tiết bên ngoài bắt đầu nực nội. Nhưng bên trong tòa cao ốc cao nhất nhì thành phố, không khí vẫn lạnh lẽo như thường.

Đám nhân viên đi đi lại lại, cố sức làm cho xong việc trước khi giờ làm việc chính thức kết thúc. Những ngày này, Tịch thiếu gia tuy có thảnh thơi hơn một chút nhưng chẳng ai dám lơ là công việc cả. Sau khi thu mua thành công hai tập đoàn viễn thông nhỏ, nhân lực trong tòa nhà này cũng tăng lên, công việc cũng theo đó mà cũng tối tăm mặt mũi.

Chiến thắng này càng khẳng định tài năng của Tịch Minh và củng cố vững chắc thêm cái ghế cậu mới ngồi vào. Chẳng để mọi người kịp thở, Tịch Minh tiếp tục nhắm đến một con mồi trong ngành vận tải. Tập đoàn của Tịch gia, mà đứng đầu là Tịch thiếu, như một con cá voi tham lam hút cạn sinh lực của vô số đối thủ.

Tịch lão gia đã chính thức lui về sau, nhường lại toàn bộ cơ ngơi cùng trách nhiệm nặng nề lên vai hai đứa cháu trai, mà Tịch Minh – đứa cháu lớn nhất – là người gồng gánh chính. Sau cuộc thanh trừng nội bộ nhà họ Tịch, phó tổng giám đốc – người mà Tịch Minh và Tịch Phụng gọi là bác họ – đã bị cho nghỉ hưu non, chỉ còn giữ một số lượng nhỏ cổ phiếu coi như để dưỡng già. Tịch Minh chính thức ngồi lên vị trí cao nhất của tập đoàn.

Phòng làm việc mới của cậu đặt trên tầng sáu mươi tám của cao ốc. Từ đây, có thể phóng tầm mắt qua bức tường kính khổng lồ phía sau lưng để ngắm toàn thành phố. Nhiều năm trước, ông nội của Tịch Minh hay gọi cậu vào đây xem ông làm việc, tiện thể học những thứ lặt vặt khác. Cậu bé con khi ấy cứ say mê đứng trước bức tường kính, tưởng tượng đến khi mình cao lớn hơn, đủ để ông tin tưởng nhường lại cho chiếc ghế trong căn phòng này, cậu nhất định sẽ chân chính trải nghiệm cảm giác đứng trên thiên hạ.

Tịch Minh hay dành một vài phút nghỉ ngơi ít ỏi để ngắm nhìn cảnh vật xô bồ bên dưới. Thỉnh thoảng tự hỏi, trong đám người lộn xộn kia, người mà cậu thương đang là một cái chấm nhỏ ở tọa độ nào. Cậu nhớ cơ thể ngọt ngào của cô, đến nỗi mà những ngày tháng bận rộn qua vẫn cố tranh thủ tìm đến, dù chỉ để hít ngửi chút hương thơm kín đáo. Sau những trận mây mưa ướŧ áŧ, cậu thường vuốt tóc cô, trong lòng tự đặt ra lời hứa sẽ có ngày bọn họ được ở bên nhau, thỏa sức vẫy vùng, không còn lo sợ cô bị nguy hiểm nữa vì cậu đã đủ khả năng để bao bọc cô.

“Cậu chủ, xe tới rồi.”

Tiếng lái xe thân tín cung kính vang lên trong điện thoại. Tịch Minh lập tức vui vẻ, gọi Tiêu Tần – thư kí bên ngoài mang vào phòng vô số trà bánh mà cậu đã cho người chuẩn bị từ sớm.

Tiêu Tần nhanh chóng mang theo bộ đồ trà tinh xảo cùng mười mấy loại bánh ngọt và kẹo vào phòng, nhanh chóng bày biện, sắp xếp.

Tịch Minh tranh thủ ký nốt những giấy tờ cần thiết, không buồn ngẩng đầu lên nhìn một lần khiến Tiêu Tần có chút thất vọng. Hôm nay cô đặc biệt mặc bộ váy trắng thanh lịch có xẻ rãnh cổ hơi sâu để khoe ra vòng ngực căng đầy, nõn nà. Làm thư ký ở Tịch gia đã vài năm nhưng cô không nắm được chính xác sở thích của Tịch Minh về phụ nữ. Tuy vậy, qua vài lần trò chuyện với thân tín của Tịch Minh, cô biết rằng cậu tuy nghiêm khắc, lạnh lùng nhưng cũng từng cặp kè với nhiều mỹ nhân. Kiểu nào cũng có, chẳng có điểm nào chung giữa những người đã từng qua đêm với Tịch Minh trừ việc bọn họ đều xinh đẹp và có bộ ngực nảy nở.

Mà ngực thì Tiêu Tần không thiếu!

Có điều Tịch Minh không nuôi tình nhân, đẹp cỡ nào cũng chỉ qua một đêm là thành người xa lạ. Tiêu Tần có tham vọng hơn thế, cô muốn để Tịch thiếu gia từ từ nhận ra những ưu điểm của mình, dần dần gắn bó, không nỡ rời nên luôn duy trì khoảng cách nhất định, một lòng một dạ chu toàn mọi việc.

– Tịch thiếu gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Cậu còn gì sai bảo nữa không?

Tịch Minh ngẩng lên, liếc nhìn bàn trà được bày biện công phu, đầy ắp bánh trái rực rỡ, thơm nức, khẽ cười: “Không. Cô cứ ra ngoài đi.”

Nụ cười hiếm hoi của chàng thiếu niên khiến Tiêu Tần ngơ ngẩn. Cô còn muốn ở lại nói thêm vài điều nhưng bên ngoài đã có người gõ cửa. Tiếng gõ không chút vội vã nhưng Tịch Minh liền nhanh chóng thu dọn lại chỗ giấy tờ, ra hiệu cho Tiêu Tần mang hết đi.

Tiêu Tần vừa cúi xuống gom lại đám hồ sơ thì cửa phòng đã mở. Thư ký Nhâm đi vào trước, sau đó là một cô gái mảnh dẻ bước vào sau.

“Cảm ơn anh.” Cô gái vừa bước vào lí nhí nói với thư ký Nhâm. Rất thức thời, thư kí Nhâm liền lui ra ngay, để lại An Huyên đứng giữa cửa lớn.

Bằng trực giác của phụ nữ, Tiêu Tần nhận ra người vừa tới có vị thế không tầm thường. Chỗ bánh trái cô vừa bày biện chính là để phục vụ cho cô nàng này! Nhìn cũng bình thường, không cao không thấp, mặt mũi đơn giản, quần áo cũng không có gì đặc sắc, không biết là người quen thế nào của Tịch thiếu.

– Bảo bối – Tịch Minh mỉm cười đứng lên khỏi ghế – Đi đường mệt không?

Mồm Tiêu Tần há hốc. Bảo… bảo bối? Tịch thiếu khắc nghiệt hét ra lửa lại gọi đứa con gái tầm thường kia là tâm can bảo bối?

À, khoan đã nào. Tiêu Tần tự trấn an. Bình tĩnh, biết đâu cô ta họ Bảo tên Bối thì sao?

Người kia không kiêng nể gì, một đường quét mắt từ đầu đến chân, không thèm giấu vẻ soi xét:

– Đau đớn, mệt mỏi chỗ nào? Tôi thấy cậu đang dư năng lượng chạy marathon luôn chứ ở đấy mà ốm.

– Đau đớn chỗ nào ấy à? – Tịch Minh cười cười, thản nhiên tiến đến ôm lấy người thương vào lòng – Bảo bối muốn xem thì sẽ cho cô xem.

An Huyên khẽ đẩy bàn tay hư hỏng của Tịch Minh ra nhưng không ăn thua. Cô ngượng chín mặt, liếc nhìn về hướng Tiêu Tần để ra hiệu cho cậu biết trong phòng còn có người.

Khổ nỗi trong mắt Tiêu Tần, cái nhìn ái ngại kia lại mang hàm ý giễu cợt khiến cô tức điên. Tưởng hay lắm sao, cũng chỉ có một hôm nay thôi!

Sự chuyên nghiệp thôi thúc Tiêu Tần nhấc chân rời khỏi phòng nhưng cô không cách nào rời tầm mắt khỏi người An Huyên. Người này thế nào mà lại được đặt chân vào phòng làm việc của kẻ lạnh lùng kia? Lại còn đích thân Tịch thiếu cử lái xe thân tín đi đón. Trước giờ những người phụ nữ kia, dù có là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng hay siêu mẫu thì cũng chỉ biết đợi sẵn ở khách sạn mà thôi.

Lướt qua chỗ An Huyên đứng, Tiêu Tần buông một lời chửi rủa trong bụng. Cứ vênh váo đi, cô nhịn lần này, cũng như bao lần trước đó. Bọn họ mà mây mưa ngay trong văn phòng này thì chẳng cần đến sáng mai, chỉ vài tiếng nữa Tịch thiếu thỏa mãn xong là cô ta sẽ bị đá đi thôi.

Không chờ Tiêu Tần rời khỏi phòng hẳn, Tịch Minh đã bắt đầu vạch áo An Huyên lên, hít hít hà hà mùi hương quen thuộc.

– Đừng… nhột quá… – An Huyên yếu ớt cự nự nhưng cũng không thực sự phản đối.

Cô để mặc Tịch Minh hôn môi, hôn cổ chán chê rồi bế bổng mình lên, đem tới sau bàn làm việc, đặt cô ngồi lên đó. Bản thân cậu thì ngồi xuống ghế của mình như bình thường.

Tiêu Tần ngây ngốc đứng ở cửa. Dám… cô ta dám ngồi lên bàn làm việc của Tịch thiếu? Còn Tịch thiếu ngồi trên ghế da, mặt đối mặt với cô ta. Sau lưng cậu là bức tường kính chiếu ra bên ngoài l*иg lộng nắng gió. Đột nhiên Tiêu Tần bủn rủn chân tay. Cơn tò mò nổi lên, chạy dọc sống lưng đã ướt đẫm của cô.

Cố tình không khóa cửa lại, Tiêu Tần chỉ khép hờ cánh cửa gỗ, để lọt một khe nhỏ, người bên trong không phát hiện ra nhưng người bên ngoài có thể ghé mắt vào nhìn rất rõ cảnh tượng trong phòng. Tiêu Tần hít một hơi thật sâu, dán mắt vào khe cửa, hơi thở nóng hổi thấp thỏm vì đang rình mò đôi nam nữ cứ phả ra liên tục.

Bên trong, Tịch Minh không thèm để ý đến con mắt thèm muốn đang chiếu qua khe cửa hẹp. Cậu còn bận chuyên tâm đùa nghịch với cơ thể của cô giáo.

– Bảo bối, dạng chân ra cho tôi!

Tịch Minh ngồi trên ghế, bình thản ra lệnh. An Huyên bất đắc dĩ phải làm theo. Hôm nay cô mặc váy hơi ngắn, chân váy xếp ly hình chữ A nên có thể dạng chân rất rộng mà không gặp trở ngại gì. Hai tay chống lên mặt bàn, thân người hơi ngả ra sau, cô ngượng ngùng mặc kệ cho Tịch Minh vén cao váy mình lên, mấy ngón tay nghịch ngợm xoa nắn phần bẹn mềm mại. Qυầи ɭóŧ của cô ướt nhẹp đến nỗi cô sợ rằng mình sẽ làm ướt luôn cả mặt bàn của Tịch Minh.

– Bảo bối yêu dấu – Tịch Minh cười đến chói mắt – Em có một cái l*и thật hư hỏng!

Lời nói tục tĩu của cậu báo hiệu ham muốn đã lên đến cực hạn. An Huyên cũng tự giác thấy nóng người. Cơn ngứa râm ran khắp người cô, chạy dọc theo những ngón tay của Tịch Minh khi cậu xé rách mảnh ren bé xíu ướt đẫm. An Huyên không dám nhìn thẳng vào ánh mắt rực lửa của Tịch Minh nữa, cô hít sâu rồi ngước tầm mắt lên, nhìn bầu trời cao rộng bên ngoài tường kính phía sau lưng cậu.

Tịch Minh đờ đẫn ngắm hoa huyệt đỏ tươi đang phô bày trước mắt. Cậu khàn giọng:

– Tự mình banh rộng cái lỗ dâʍ đãиɠ này ra cho tôi.

An Huyên cắn răng đưa tay vén lớp lông mịn sang hai bên. Những ngón tay búp măng trắng hồng kéo hai múi thịt múp míp sang hai bên, làm lộ ra hai cánh hoa đỏ thẫm đang mấp máy, hé lộ lối vào tối tăm ẩm ướt.

Tịch Minh hài lòng cúi người hít ngửi hương thơm đặc biệt của riêng cô. Mùi ngọt ngào, ngầy ngậy khiến nước ở chân răng cậu ứa ra liên tục. Cậu nhìn chằm chằm vào phần thịt non ẩm ướt, nuốt nước bọt thèm thuồng.

– Em nên nói gì?

– Làm ơn… – An Huyên rất thuộc bài – Hãy liếʍ nó đi.

Cái tư thế ngồi dạng chân khoe vùиɠ ҡíи trước mặt đàn ông đầy dâʍ ɖu͙© này làm cô xấu hổ muốn chết, thế mà Tịch Minh vẫn không chịu buông tha trêu chọc:

– Nói sai rồi, bảo bối.

An Huyên mờ mịt hỏi: “Vậy… phải nói thế nào?” Không phải lần trước cậu dạy cô nói như vậy sao? Tịch Minh thở ra một hơi nóng sát những nếp thịt hồng hồng khiến An Huyên toàn thân run rẩy:

– Cầu xin tôi bú ɭϊếʍ l*и em.

– A… – Mấy tiếng tục tĩu khiến cô đỏ cả mặt, làm sao dám nói ra chứ?

– Không muốn? – Tịch Minh phật ý, đưa tay bóp nhẹ viên trân châu đỏ mọng khiến cô giật nảy người rồi cậu lập tức buông ra, trả lại sự trống rỗng khiến cô phát điên. – Không nói cũng không sao.

Cậu lại bóp viên trân châu lần nữa rồi cũng nhanh chóng thả ra, không để cô được tận hưởng cảm giác bị bóp lâu hơn.

– A… a… khó chịu…

An Huyên như bốc hỏa, cô đang ngồi trên bàn làm việc của cậu ta, để cặρ √υ" trắng ngần đung đưa trong ánh nắng. Lại còn tự mình dạng chân, lấy tay banh rộng cái lỗ riêng tư của mình cho cậu ta ngắm nghía, đùa cợt còn chưa đủ hay sao? Vậy mà cậu ta còn tra tấn cô theo cách đó. Nước nhờn ồ ạt chảy ra, thấm đẫm mặt bàn. Hai mảnh hoa môi gắt gao khép mở đầy đói khát. Cô thèm được an ủi bằng một thứ gì đó ấm nóng. Lỗ nhỏ của cô sẵn sàng nghiền nát bất cứ thứ gì luồn lách được vào đây.

– Em vẫn không chịu? – Tịch Minh thọc một ngón tay vào, cảm thấy lỗ nhỏ đang siết chặt ngón tay mình thì lại rút ra, kéo theo những sợi tơ nhầy óng ánh. An Huyên khó chịu đến nấc lên, nước mắt ứa ra long lanh, cậu cũng mặc kệ. Chậm rãi đút ngón tay vào miệng, nhẩn nha nếm vị ngọt từ lỗ nhỏ, cậu kiên nhẫn nhắc lại yêu cầu:

– Cầu xin tôi bú ɭϊếʍ l*и em! – Ngón tay vừa được mυ"ŧ sạch lại chọc vào rồi rút ra, phát ra tiếng lép nhép nho nhỏ. Một sợi tơ nhờn óng ánh được kéo ra, chưa kịp đứt liền được đưa thẳng vào miệng Tịch Minh.