Chương 92: Hoài niệm!

Thực sự trong cái thời đại 4.0 này thì việc không sử dụng đến pc, laptop, điện thoại là một tụt hậu vô cùng lớn. Cũng không biết từ khi nào mà tôi đã quên đi cả việc xem tivi (khi nào có mấy giải bóng đá lớn mới dòm vô) huống chi là đến việc đọc báo. Nhưng có đôi khi những điều được đúc kết từ những trang báo lại có ích trong 1 số chuyện.

-Ê, ông biết mấy câu này không? – Nhỏ Dung đưa tôi tờ giấy trong đó ghi 5 câu hỏi.

- Vụ gì vậy?

- Có.biết.không?

- Bà là bà nội tui?

- Ầy biết thì giải giùm tui đi. Cứu hỏa đi!!!

- Mấy câu này từ báo ra mà.

- Ơ từ báo nào?

- Đất Mũi.

- …………..

- Như câu Cái gì người mua biết, người bán biết mà người xài không biết là cái hòm haha.

- …………..

- Gì đực mặt ra vậy?

- Rồi tiếp. Giải hết đi rồi tui đi đưa. Lẹ lẹ.

- Đưa ai?

- Sao ông hỏi nhiều quá dạ. Đưa thằng kia. Giải hết đi.

Lúc đầu tôi tưởng Dung tính đánh đố tôi, mà nhìn kĩ lại thì thực ra người viết mấy câu này không phải làm ẻm. Giải xong thì con bé giật ngay tờ giấy rồi chạy biến đi, đến lúc tiếng chuông báo hiệu hết giờ ra chơi thì mới mò về.

- Ai đố bà mấy câu này vậy?

- Thằng kia nó đòi tán tui. Nó kêu tui mà không giải được hết mấy câu đó là phải chịu để nó tán.

- Tán? Tát ấy hả?

- Tát cái đầu ông – Vừa nói nó vừa tát đầu tôi luôn “….” – Là cua đó.

- Rồi giờ là hết cua à? Tiếc thế? Mà nó là thằng nào?

- Dũng!

- What, Dũng lùn á? Sao không nói từ lúc đầu? – Thằng đấy học chung lớp D6 với tôi từ hè.

- Ờ, nói từ đầu làm gì?

- Để tui khỏi giải. Bà với nó… xứng lắm haha.

- Tui tát cho 1 phát!!!!!

Vâng, sao càng ngày con này nó làm tôi sợ hãi nó thế nhỉ. Hồi xưa né nó vì nó phách lối, giờ thì nhận ra nó hung dữ thôi rồi. Vậy những ngày tháng sau này thì sao? Huhu, Phương ơi sao em không chia được cái tính hiền lành của em… à không! Chưa chắc bà thím hiền à nha. Tại bả không nói với không chấp vặt thôi. Hây dà!!!

Tôi nói thiệt có thần linh chứng giám, ngày xưa tôi cực kì ít chuyện, kiểu không để ý đến những chuyện xung quanh. Thời học trường làng toàn xếp cho ngồi bàn chót đến gần chót. Khoảng cách từ chỗ tôi đến cái bảng có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, nhưng dù tụi trong lớp có làm trò mèo gì thì tôi cũng chả quan tâm, học là học thôi.

Ấy vậy mà từ ngày thân thân với con Dung, là tôi với nó thành cái chợ ngay tấp lự. Lúc đầu là còn viết giấy, thầy cô nào dễ mới ngồi nói chuyện nho nhỏ, sau này thì chẳng nể ai luôn, mình lớp 12 mà haha đại ca của trường mà.

- Mà sao hồi xưa ông thân được với chị tui vậy? Anh Dương ảnh theo chị tui từ đó giờ mà chưa 1 lần nào chị tui nhắc về ổng. Ông là người đầu tiên, ý mà không phải, ông là học trò mà. Không tính không tính!!

- ………….

- Thì ý là ông là học trò ấy, đâu có phải người yêu đâu. Hazzzz, chẳng biết khi nào chị ba tui có người yêu nữa. Chán quá.

- Bà lo cho cái thân bà đi.

- Tui thì có gì đâu phải lo. Chị ba tui cũng lớn rồi mà ai hỏi đến người yêu là bả cười thôi.

- ……………

- Ông thân với chị ba tui lắm mà, ở dưới có thầy nào tán chỉ không?

- Có.

- Rồi sao?

- Chị bà không chịu chứ sao?

- Tui không hiểu luôn á. Ai hỏi đến cũng lảng qua chuyện khác hết.

- ……………

Thấy tôi im im nên nhỏ Dung cũng im luôn. Không im sao được, chẳng lẽ tôi nói tôi là người yêu mà bà thím đang che giấu sao? Đặt trường hợp tôi là một ông thầy nào đó đi, tôi tán bả, bả chịu tôi. Chúng tôi sẽ đường hoàng ra mắt 2 bên gia đình, biết đâu giờ này làm đám cưới lâu rồi. Vậy mà giờ… tôi chỉ là một thằng nhóc lớp 12, chưa lên đại học. Chợt nhớ về câu nói bâng quơ của thằng Cẩn hồi xưa: Ước gì tôi được sinh ra trước 10 năm… Lúc đó người yêu tôi sẽ không phải che giấu như thế này. Anh xin lỗi em Phương ạ. Xin lỗi em rất rất nhiều.

- Ủa sao hôm nay ra chơi sớm vậy? Chưa 8h30 mà – Nghe bà thím nói là tôi biết bả còn nhìn lên đồng hồ xem lại giờ cơ.

- Hôm nay tiết thể dục, anh được nghỉ sớm.

- Sao nghe giọng buồn hiu vậy?

- ……….!! Ủa? Sao em nói vậy?

- Hay sáng này không chịu ăn sáng? Tui biết tính mấy người quá mà, nghe giọng là không thấy có sức chứ sao.

- Không, chắc nãy chạy nhiều ấy mà! Mà…mai mốt em muốn anh thi vô trường gì?

- Đại học hả? Sao nay anh lạ vậy?

- Trả lời câu hỏi đi.

- Ừmmmm, thi trường nào cũng được. Anh thích CNTT mà, thi vô Đại học CNTT đi.

- Ừa, anh học xong về dạy với em nha.

- Thôi đi ông tướng, anh chỉ có dạy tụi nhỏ hư thôi. Ý mà anh đang lớp 12 mà hihi.

- Là sao đây? Hửm??

- Thì tính xa làm gì chứ??? Anh đừng có theo nghề giáo viên.

- Anh thích làm chung với em.

- Vậy em đổi nghề haha.

- ………….. – Thực sự không bao giờ ngừng ghẹo nhau.

- Thôi anh ăn gì đi rồi vào học. Ngày mốt về rồi ăn súp cua nhen.

- Ơ nhớ luôn hả? Anh đang đếm từng ngày đây hehe.

- Thôi đi, cười dê quá. Em tắt máy đó nha, đang soạn giáo án.

- Ừa. Hề hề.

Vậy đó, lúc đầu gọi thì buồn não ruột, nói chuyện xong thì vui như hội. Thực sự bà thím đúng là một liều thuốc cải lão hoàn đồng của tôi, gặp chuyện gì cứ đến gặp bả là vui ngay lập tức. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ đến vậy, mà tôi chưa từng nghĩ bà thím ở bên tôi có vui không? Có hạnh phúc không? Chỉ là tôi thực sự, thực sự rất yêu bà ấy.

Thực ra tôi nhắc đến vấn đề Đại học cũng không phải là sớm gì. Lâu lâu về nhà thì ba tôi lại buồn miệng hỏi muốn thi trường nào. Tôi thì xưa giờ mê CNTT lắm, nên chỉ muốn vào đh CNTT cho nhanh, khỏi lăng tăng. Mà sau này thì lại muốn đi dạy, mà muốn thế thì phải học thêm văn bằng 2 sư phạm hay gì đó mới được đi dạy. Có mất thời gian quá không khi tôi còn muốn cày để ra trường sớm, nhanh chóng về với bà thím. Sợ bà ấy đợi lâu quá.

- Mẹ, hồi trước chị Tâm (gần nhà) thi trường Khoa học tự nhiên hả mẹ?

- Nghe mẹ nó nói vậy. Mà giờ thi lại trường Sư phạm rồi. Mày tính thi trường đó hả Nguyên?

- Con hỏi xem thôi.

- Trường đó là trường chị Ngân học đó.

- Ớ, con tưởng chỉ học Sư phạm ra chứ - Chị Ngân vợ của ông anh bên nội của tôi.

- Trường đó đó, hồi trước anh mày dắt nó về mẹ có hỏi qua 1 lần rồi.

- Dạ….

Nghĩ lại cũng hay, ngày xưa có một giai thoại rằng hễ ông anh họ nào có bồ, dẫn về cho mẹ tôi coi trước. Mẹ tôi mà chịu là sau này chắc chắn làm chị dâu của tôi. Ông Hiếu ngày xưa cũng thế. À mà không… thực ra người diện kiến chị Thảo đầu tiên không ai khác chính là tôi.

Năm đó tôi lên 8, ngu ngơ chẳng biết gì. Lần đó ông Hiếu về nhà tôi xin dẫn tôi đi Đầm sen chơi một chuyến. Nghe đến 2 chữ “Đầm sen” là tôi mừng như điên rồi, mắt long lanh hơn đèn pha ô tô. Tôi còn nhớ lúc ông ấy chạy đến trước cổng trường ĐhY, tôi cứ nhìn đâu đâu tưởng tượng bà chị bồ ông này phải cao, trắng, đẹp đồ các kiểu. Ai dè sau gần nửa tiếng chờ ra thì lại gặp một bà chị… thấp hơn tôi.

Sau 2 ngày đi chơi vui vui vẻ vẻ thì về nhà tôi bị mẹ tra khảo ngay khi bước vô cửa. Tôi phán một câu nhẹ tựa lông hồng: “Thấp hơn con”. Mà tôi lúc đó mới 8 tuổi, cao chừng 1m5. Không những mẹ tôi mà ngay cả dì Ba cũng trông đứng ngồi không yên. Chứ gì nữa, ông Hiếu là đứa cháu đầu tiên của nhà Ngoại, cũng là ông anh được cả nhà cưng nhất. Khổ cái ổng mặc dù đẹp trai ngời ngời nhưng cao hơn m6 chút, nên dì Ba tôi mong tìm được con dâu cao tí.

Ai dè…. Khóc cạn 1 dòng sông khi mẹ tôi thuật lại câu nói của tôi.

Đợt đó xong thì mẹ tôi có gặp.

Dì Ba lại khóc tiếp 8 dòng sông nữa.

Đến khi dì Năm tôi gặp lần đầu thì theo dì Năm cũng không có thấp mấy, vẫn dễ thương mà.

Làm dì Ba tôi có niềm tin thêm chút đỉnh. Mà hay, ông anh Hiếu ổng không chịu dẫn về thẳng mẹ ổng mà dẫn đi vòng vòng, kiểu ổng biết thế nào cũng bị sốc đột ngột hay sao ấy, để mọi người nhận xét xong về báo tin để dì Ba tôi sốc từ từ.

Ngày ổng chính thức dẫn chị Thảo về ra mắt.

Dì Ba tôi bỏ ăn 1 tuần.

Thực ra nếu so giữa bà thím và chị Thảo về chuyện học hành thì tôi không biết ai giỏi hơn ai. Một người hạng 3 thi Hóa toàn quốc và 1 người nhất Lý toàn quốc… thôi tôi không muốn bàn về vấn đề này nữa, nhục quá. Còn về vấn đề đối nhân xử thế, bà chị Thảo nhà tôi thực sự mà một người con dâu, cháu dâu số 1. Lễ phép hiếu nghĩa, học hành giỏi giang, thông minh bậc nhất, lại luôn vui vẻ hòa đồng. Kiểu miễn chê ấy. Vậy còn bà giáo? Thôi nói cho ngắn gọn thì cũng “y vậy” đó. Có điều về nhan sắc lẫn ngoại hình thì dĩ nhiên bà ấy nhỉnh hơn rồi.

Ừ thì nhỉnh hơn rồi.

….

Em tạm viết đến đây. Xem như quà trở lại – quà Noel. Cũng lâu rồi không viết nên chắc sẽ có bỡ ngỡ, lời văn cũng không được như trước. Các bác có gì nhận xét nhé. Em cám ơn các bác vẫn còn ủng hộ em!!!

Merry Chritmas