Chương 61: CHUYỆN LÃNG QUÊN

– Chừng nào rảnh thì nhắn tin liền đó =…=

Đó là tin nhắn sau gần chục cuộc gọi trong vô vọng, tôi thϊếp đi lúc nào ko hay.

Và sáng hôm sau…

– Nguyên, dậy!!!!

– Dạa??. Ứm… Mẹ cứ để cửa đó đi, tí con xuống đóng mà.

– DẬY!!!

– Gì vậy mẹ.. – Mắt nhắm mắt mở mà bò dậy khi ăn vài cái tát nhẹ hều của mẹ, tôi dụi mắt ngáp dài.

– Cái này là cái gì đây??

– Hửm.. Dạ? ………

– Cái điện thoại này đâu ra đây???

– …………..

– Mày xin ba mua à Nguyên?

– Đâu có đâu mẹ, thằng Cẩn không xài nữa thì nó đưa con ấy mà.. – Tôi vịn ngay cái cớ và cố gắng bu bám vào, đang chuẩn bị kế tiếp theo thì..

– Cái gì mày cũng nói là thằng Cẩn hết vậy, mày làm như mẹ không biết gặp nó mà hỏi vậy? Nói, đâu ra???

– ……………….

Vâng, trứng mà làm sao khôn hơn vịt được, mẹ tôi mới hù phát mà con trai cả đã ngậm cứng cái họng lại.

– Điện thoại này mẹ thu. Chừng nào học xong ra trường thì mẹ đưa. Lo mà học, trai gái yêu đương để ra đại học muốn làm gì làm.

Mẹ tôi vừa nói vừa ra khỏi phòng tính đi cất thì chợt tôi nhớ ra một chuyện, CHẾT TÔI RỒI…!!!!!!

– MẸ Mẹ mẹ mẹ mẹ… Cho con mượn lại tý, gọi cho thằng Cẩn cái, tự nhiên nhớ ra chuyện này..

– Xuống lấy điện thoại bàn mà gọi.

– Trời, gọi nó bằng di động mà, gọi máy bàn tốn tiền lắm.

– Chứ gọi bằng di động mày không tốn tiền à?

– Uầy, có tí tiền xài cho hết luôn. Dù gì mẹ cũng lấy luôn mà.

Xà nẹo một hồi thì mẹ tôi cũng chịu đưa với điều kiện trước khi ra khỏi nhà phải nộp cái điện thoại ra. Hê, dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian cho việc xoá sạch dữ liệu trước nay mà. Lỡ mà ngu ngu để mẹ tôi biết chắc từ chết tới chết.

– Cô à, mẹ lấy điện thoại rồi cô đừng nhắn hay gọi vô sim này nữa nhé!

Đó là tin nhắn cuối cùng trên cái nokia thần thánh khi ấy. Tính ra ôm cũng gần năm mà giờ mẹ tôi mới phát hiện thì cũng hơi bị tài. Há há.

***

Chiều hôm ấy cô Phương cáo nghỉ làm chúng tôi lại chịu vòi rồng lốc xoáy từ thầy Khoa. Trường tôi có 2 Hiệu phó, 1 thầy Khoa, 2 thầy Minh. Thầy Khoa thì năm vừa rồi mới lên thay thế cho cô Hoàng về hưu nên lich dạy ngày càng ít. Nhưng dạy tiêt nào, chất tiết đấy.

– Tôi phải nói cô Phương nghiêm hơn với các anh chị, học hành thế này thì làm sao đậu đại học được chứ, lớp trưởng lớp này là ai?

– Dạ.. – Tôi đứng dậy như cái máy.

– À, là anh à, lên, giải bài cái thằng tóc đầu đinh đang làm. Đứng cái gì mà cả buổi không ra được cái đáp số là sao!!!!

– ……..

– Lên đi, tôi tính cho lớp trưởng lớp này 10 phút, nhưng anh thì 5 phút thôi, lẹ!

– Dạ……!????

Tại sao lại có cái bất công xã hội này hả trời.

Viết một hồi, đang nhẩm lại thì nghe giọng nói từ đâu đó:

– Kỳ này anh tính hạng mấy?

– Dạ.. Em… Đâu biết đâu thầy – Tôi gãi đầu lia lịa.

– Mà anh làm xong chưa đấy?

– Dạ.. xong rồi thầy.

– Né qua một bên!

– Dạ!

Cái lúc mà tim muốn rớt luôn ra ngoài là đây. Ôi mẹ ơi, y như sát thủ đấy.

– Ừm, làm cách này cũng được. Mà lớp anh chị có ai nhất môn gì nữa phải không?? – Thầy Khoa vừa nói vừa xoa cằm nhìn lên, lúc này thầy đang ngồi dưới chỗ tôi các bác ạ, còn tôi thì tự kỉ ở góc bảng.

– Dạ! – Nhỏ Quỳnh lễ phép đứng lên – Dạ thầy là môn Sinh.

– Ờ, trường năm nay có 3 suất đi thi thôi đó, mấy anh chị làm sao thì làm. Đừng có như mấy năm trước, gì đâu mà học càng ngày càng tệ. Mà cái anh lớp trưởng…!!

– Dạ…

– Anh làm sao với môn Toán thì làm đó!

Đánh đòn tâm lý xong ông thầy quý hoá dạy thế của lớp tôi mới thủng thỉnh lên bàn giáo viên và "trả" chỗ ngồi lại cho tôi. Gì đâu mà xui dữ vậy không biết, cứ nhầm tôi mà quất là sao?

Ngày hôm ấy tôi vẫn không hề có khái niệm là ngày gì chỉ khi bị nhỏ Trâm đập vô mặt kêu cầm bó hoa lên tặng cô giáo Sinh thì tôi mới tỉnh. Ếu biết nó mua hồi nào, cũng ếu bàn với nhau lời nào luôn. Có lẽ đó là lần tôi cảm nhận rõ nhất về cái độ bù nhìn chức vị của mình.

***

Đến thứ 5 mà bà thím nhà tôi vẫn im re rè không biết phương nào. Thiệt chứ nếu biết nhà bả ở đâu trên Sài Gòn dám tôi cũng phóng đến rồi. Đằng này.. vô vọng.

– Các em nhớ làm bài tập nha, mai là cô Phương về rồi đó – Ôi cái nụ cười răng khểnh của cô gì gì đó dạy Toán lớp 12 mới đẹp làm sao khi lời bả phát ra còn đẹp gấp trăm lần nữa. Đặng Mai Phương, cô sẽ biết tay em!

Đợi khi cô gì gì đó dạy thế ra khỏi lớp, thằng Cẩn phóng ngay lại chỗ tôi mà kéo xệch ra ngoài ghế đá giữa trường, chọn địa điểm "mát" dữ.

– Mày, 2 tháng rồi!!

– Hử, 2 tháng gì? – Tôi còn đang lâng lâng.

– Thì… mày phải bàn kế cho tao cưa nhỏ.. đó đó chứ.

– Từ từ, Tôn tử có dặn….

– Dặn gì?

– Dục tóc bóc dục.. Hahaaaa..

– Khốn nạn thằng cờ hó, giỡn mặt với ông đấy à????

– Thôi thôi được rồi.. Ặc, thả tao ra.!!!!! Bóp cổ chết con của mẹ tao!!!!

– Tính đi.

– Ừm… Giờ nhớ, tạo điều kiện cho chúng mày nói chuyện thật nhiều, ví dụ như làm sinh nhật cho đứa nào đó trong bọn, rồi cà phê cà pháo. Hay mày muốn thì tao nhờ nó kèm mày.

– Mày điên à?!!

– Gì điên!

– Tao với mày chơi với nhau đó giờ, có gì tao nhờ mày chỉ chứ cần chi.. Á à, lại gọi người yêu tao là nó, cái thằng này!!!

– KHÔNG ĐƯỢC Đυ.NG ĐẾN TAO – Sau khi la làng tôi rụt cổ xuống thủ thỉ với thằng Cẩn tiếp – Mày ngu quá con ơi, mày cứ nghĩ đi, tao là cái thằng chuẩn bị đi thi Toán vòng Khu vực thì thời gian đâu mà chỉ mày, với lại nhỏ Quỳnh thân lớp phó học tập cũng đi thi Sinh luôn. Quá hợp lý để nhờ phó Văn thể mỹ, ok?

– Hay mậy, vậy giờ tao nói tao dốt Lý ha..!!! – Thằng Cẩn mặt mày sáng rỡ.

– Không, dốt đều hết!

– Ờ ha, càng nhiều thời gian nữa.

– Mày cứ việc phỡn với nó, xong cuối tuần tao viện cớ là học mệt, muốn rủ cả nhóm cà phê, thế là ngày nào cũng gặp nhau, kể cả chủ nhật. Há há. Ý em sao!??

– Chậc, đại ca, tiểu đệ nguyện làm thân trâu ngựa cho đại ca suốt đời.

– Xê ra, moé, như chơi gay vậy cha.

– Hê hê, thiệt đó, Nguyên ơi mày là cứu tinh đời tao, từ nay tao sẽ gọi mày là đại ca luôn.

– Cho tao xin. À, đi ra căntin mua chai nước, bỏ cha chai nước ở nhà rồi. Để tao vô lấy tiền.

– Ờ, tao đi với.

– Đi làm gì!?

– Lấy tiền mua cuốn tập đó mà. Mà chừng nào nói đại ca?

– Tí mua xong vô nói ngay, haha, cho nóng.

– Ok đại ca!!

Lấy tiền xong, đang phỡn phỡn thì trên đường ra khỏi lớp 2 thằng tôi gặp một chướng ngại vật. Nhìn cái cặp nằm dưới đất, sách vỡ văng ra quá nửa thì bản tính con trai galang trong người khiến cả 2 thằng cúi xuống nhặt hộ.

– Nhỏ Quỳnh vô ý vô tứ quá, cảm ơn 2 ông nha – Nhỏ Linh ngồi cạnh Quỳnh cười cười vừa lấy cái cặp lên rồi nhận sách vở từ 2 thằng tôi.

– Có gì đâu, cặp dính đất rồi kìa.. Phủi..

– Ê Nguyên!

– Hể?

– ……………….

Trong tay Cẩn ta là một tờ giấy, chắc vô tình tuột ra từ cái cặp ban nãy. Điều đáng nói hơn là cái tờ giấy đó hơi đặc biệt. Tôi còn nhớ hôm ngày lớp 10 năm ấy tôi chôm cuốn sổ tay cỡ to của ba để làm nháp cho mình, thằng Cẩn thấy vậy cứ trề môi bảo hàng Sing chất lượng của người ta mà tôi lấy làm nháp được. Tất nhiên nói nháp cho vui thôi chứ tôi có nháp trong đấy lần nào đâu. Và giờ tờ giấy này, hệt tư những trang giấy trong cuốn sổ đó. Nó rơi ra từ trong cặp của nhỏ Quỳnh? Vậy là sao?

– Sao nãy ngu ha, sao tao không lẹ tay mà mở luôn coi bên trong là gì?

– Mày có miếng duyên nào không, cái đó là của nhỏ Quỳnh mà, đồ con gái động vô sao được.

– Nhưng mà.. má ơi, đừng nói là… Là….

– ?????

Dòm theo hướng mà cái mặt thằng dở hơi đang nhìn, tôi cũng đơ theo nó luôn. Nhỏ Quỳnh với nhỏ Hạnh từ đằng xa đi tới cười nói vui vẻ và cũng hơi khựng khi thấy 2 thằng tôi.

– ………………

– ……….. ^^

Đáp lại 2 cái mặt đần thộn ra là nụ cười mỉm chi nhưng híp mắt cực dễ thương của nhỏ Quỳnh, còn nhỏ Hạnh thì nhướng mày lên nhìn.

– Mẹ tui bảo chiều nay rảnh lên lấy cháo gà về đó, hôm nay nhà tui cúng nhỏ.

– Ờ. Hơ.

Vậy là 2 nàng vô tư đi thẳng bỏ 2 thằng đứng giữa đường như trời trồng.

– Không biết đến bao giờ người tao yêu mới nói với tao câu đó mậy.

– Còn tao dòm nhỏ Quỳnh là muốn chết cho xong. Ếu ngờ có ngày phải đau đầu thế này.

– Rõ ràng quá rồi, tờ giấy đó chỉ từ cuốn sổ của mày ra thôi, chứng tỏ nhỏ Quỳnh là người viết thư hồi đó rồi. Mày thì sướиɠ nhất.. à nhầm, đại ca sướиɠ rồi, thôi bỏ con nhỏ đang quen theo em Quỳnh đi.

– Moé mày muốn chết à, thằng Khôi thì sao. Với lại.. bồ tao được gấp trăm lần nhỏ Quỳnh.

– Nghĩ sao vậy? Nhỏ Quỳnh là đại mỹ nhân lớp mình, tính ra chắc về sắc thua mỗi cô Phương, mà không, cô Phương là giáo viên rồi….

Giờ chẳng lẽ tôi phun luôn cho nó nghe bà Phương bả là của tôi ta, mà thôi, kệ đi. Bí ẩn nó mới thú vị.

– Xì tốp cho anh, giờ chuyện nhỏ Quỳnh có phải hay không không quan trọng, cái chính là giờ tao giúp mày cưa nhỏ Hạnh, và 2 thằng giúp thằng Khôi cưa nhỏ Quỳnh, ok?

– Ờ.. Ờ mà mấy nay không thằng Khôi qua lớp mình ta.

– Rủ nó ra căntin luôn không!?

– Ờ, cũng được.

Ngày ấy tôi đã phạm một sai lầm hết sức nghiêm trọng là: Tôi luôn nghĩ hễ bọn con trai chúng tôi có lòng thì con gái sẽ đáp lại y như vậy. Nhưng tôi không để ý đến cảm giác của tụi con gái, tôi chỉ áp dụng cái nguyên lý với bà Phương. Nhưng đó là 2 hướng cùng thích nhau, cùng đến với nhau, tỏ thành ý. Còn những trường hợp khác tuỳ chuyện mà làm chứ không được áp đặt. Các bác nhớ nhé, đừng bao giờ dẫn đường hoặc cố làm cho người con gái suy nghĩ lại. Họ chỉ thật sự quay đầu nếu điều họ hướng đến phơi bày ra theo chiều hướng khiến họ vô vọng mà thôi. Và lúc đó các bác cứ biết là em đã mất luôn 2 người bạn.