Chương 6

Rồi một tuần tiếp tục trôi qua. Đang lững thững bước ra dãy hành lang lớp học để mua 2 lon nước trả lễ cho thằng Cẩn thì tôi nghe tiếng gọi giật lại:

- Nguyên!.... Nguyên!!.... – Giọng cô Yến vang lên.

- Dạ? Sao cô? Tôi quay lại với vẻ mặt ngay thơ.

- Hôm trước cô giao mấy bài Lý về em đã làm hết chưa? Đưa cô – Rồi cô giáo theo thói quen chìa tay ra. Mà chìa cho vui chứ tôi có bộ đồ đồng phục quần tây áo sơ mi thì lấy đâu ra mà đưa, huống hồ..

- À, dạ, em chưa làm xong cô ơi, hì hì.

Tôi buộc phải cười lấy lòng. Nhớ thứ 7 tuần trước khi tiết thứ 2 kết thúc, cô Yến có gọi tôi ở lại một lần nữa để giao 10 bài Lý để tôi về nhà làm với lí do sợ tôi quên. Vậy nên dù muốn dù không tôi cũng phải ôm mớ Lý mà giải, cả chủ nhật ngồi làm miệt mài được có 6 bài, còn 4 bài dài nhất dòm đã phát oải nên liệng qua một bên ngồi học Toán.

Hơi nhíu mày chắc vì thái độ có vẻ phỡn cửa tôi, cứ tưởng cô trách tới nơi rồi, nhưng không.

- Thôi được rồi, cô cho em thêm một tuần nữa đó. Không xong là phải đi học nghe chưa!

- Dạ.. dạ..! – Tôi cười cầu tài, không mảy may quan tâm đến câu sau, cho thêm một tuần là phúc đức dữ lắm rồi.

Nhưng chẳng hiểu lúc vào lớp, tôi lại ngờ người ra khi nhớ được cái câu cuối đấy (công nhận tôi có tài, hề hề). Hic, học tùm lum vầy nè, rồi sao học mấy môn tự nhiên đây. Nhưng thôi, tới đâu thì tới, miễn giờ được nhìn ngắm cô Phương là vô tư. Hê hê.

Thế nhưng những niềm vui nho nhỏ đó của tôi tuy có thể lọt qua được mắt thằng Cẩn, nhưng với nhỏ Tiên thì không.

- Ê Nguyên, sao tao thấy dạo này mày có vẻ phỡn đi vậy – Nhỏ Tiên khều khều tôi trong giờ Tiếng Anh, khi cô Hân có việc ra ngoài.

- Làm gì có, tao đang tương tư thôi, hề hề!! – Tôi vẫn dán mắt vào mớ bài tập Toán trên bàn.

- Mày có thấy câu trước câu sau có vấn đề không hả? – Nhỏ lừ mắt.

- Uầy, ngồi yên cho anh làm bài xem nào. – Tôi nhăn mặt ngước lên.

- Ở đó mà đánh trống lãng, nó mê con nào ấy Tiên, bắt nó khai đi – Thằng Cẩn ngồi trên hóng hớt xuống.

- Bờ mờ quay lên ngay, nhiều chuyện anh cho vào sổ cuối tuần bây giờ - Tôi lấy chức tước ra hù thằng nhỏ.

- Chú cứ bình tĩnh, từ.....

Chưa kịp nói hết câu nó đã quay phắt lên, chẳng là cô Hân giải quyết xong chuyện vừa bước vào lớp ấy mà. Hê hê.

(À, cách xưng hô của nhỏ Tiên là do 3 đứa tụi tôi gồm Cẩn, Tiên và tôi dạo này khá thân, 2 đứa chúng nó quen xưng với nhau mày tao hồi cấp 2 lận, còn mỗi tôi cứ xưng ông bà với nhỏ nên có hôm thằng Cẩn ngứa tai quá "gợi ý" luôn là xưng mày tao cho tiện. Tuy nhiên sau này lên 11 lớp tôi lại khá vất vả về cái vụ "Xưng hô mày tao" này).

Dần dà, tụi trong lớp đều kháo nhau rằng tôi được cả 2 cô giáo Toán Lý yêu thương. Tuy tụi nó nói cũng đúng, cô Yến thì khỏi bàn, còn cô Phương thì cũng có biểu lộ chút ít khi khá ưu ái tôi trong những giờ lên lớp. Hễ bài nào khó khó là cô "dành" phần cho tôi ngay, nhưng đau một phát là không được giải, chỉ nói hướng đi thôi.

Nhưng ngày hôm nay trời đẹp, cô đẹp, mà lòng tôi lại không đẹp.

- Ai giải được bài này?! – Cô Phương nhìn bao quát lớp.

Thật chứ tôi nghe cả tiếng côn trùng vì cái lớp tôi nó im quá thể. Nhìn qua thằng Khôi thì đang viết vẽ vời gì đó, thằng Nhật thì nhìn lên bài toán ra vẻ đăm chiêu tợn, rồi mấy nhỏ cán sự khác cứ tính toán cái quái gì trong tập chả biết.

- Duyên? Được không em – Cô giáo lia mắt về phía nhỏ lớp trưởng.

- Dạ, dạ em chưa tìm ra cách giải cô ơi – Nhỏ Duyên đứng lên lí nhí

- Khôi?

- Thưa cô em đang giải ạ!

Cứ thế cô gọi gần như toàn bộ nguyên dàn các sự lớp tôi, cả con Nguyệt cô cũng xướng tên nốt, nhưng... trừ tôi. Thế quái nào? Trong khi tôi thì chưng cái mặt tỏ ra "Em biết nè cô ơi" thì người ngồi trên bàn giáo viên lại chẳng thèm quan tâm gì sất.

Mà chính con Tiên cũng chẳng hiểu nói gì tôi chứ, thằng Cẩn thì quay xuống với ánh mắt hỏi thăm tôi biết làm chưa? Tất nhiên là nhướng lông mày ý bảo bài này nhỏ như con thỏ với tao. Nó nhún vai rồi quay lên tỏ vẻ khó hiểu rồi thôi.

Còn cái bộ mặt của tôi lúc nào? Từ tự đắc, chuyển sang mắt tròn xoe, cuối cùng hết chịu nổi khi cô giáo vẫn cứ thái độ cù nhây quyết liệng tôi một xó, tôi đâm quạu.

- Vậy còn Nguyên? Làm được không? – Nghe cô nhắc đến tên mình, bình thường hí ha hí hồ mà vọt te lên bảng rồi, nhưng hôm nay....cóc có cần.

- Dạ không, em không biết làm gì hết – Tôi cúi gầm mặt xuống.

- Ừ, vậy bài này cô giải – Cô giáo nói một cách thản nhiên rồi bước lại bảng. Bấy giờ tôi không thèm cúi nữa mà nhìn ra bên ngoài xem thời tiết thế nào. Rồi..

- Nguyên!! Đã không biết làm còn không chú ý hả?!! – Cô dùng ánh mắt viên đạn nhìn tôi.

Trời hỡi, người gì mà kì vậy, bỏ quên tôi đã rồi giờ bắt tình bắt tội vậy sao. Hic!

***

Ra chơi ngày hôm ấy đang ngồi ngồi tán dóc với thằng Cẩn thì nhỏ Duyên cùng Nguyệt đứng trước mặt 2 thằng và nhìn tôi không chớp mắt.

- Ông làm cái gì vậy? Đi họp nhanh, ở đó mà dòm dòm – Nhỏ Nguyệt bắt đầu nổi cáu. Thiệt chứ ai sau này vớ phải nó chắc có nước khóc ròng thôi.

- Ờ ha, quên! – Tôi vội xách mông đi theo. Hôm nay là thứ 2 đầu tiên của tháng 11 nên bắt buộc Lớp trưởng và Sao đỏ của mỗi lớp phải có mặt đầy đủ. Không nói cũng biết phổ biến cái gì.

Vào văn phòng đoàn ổn định đâu đó, tôi chán ngán dựa lưng vào bức tường phía sau nhìn xung quanh, phải tia chứ còn làm chi nữa. Tính ra thì cũng có mấy chị 11 khá xinh, so với mấy bé cá sấu khóa tôi thì như một trời một vực. Để ý nhất là cái chị ngồi ghế thứ 3 dãy đối diện tôi, da trắng này, môi đỏ chúm chím, lại thêm cái khoản đôi mắt lanh lợi cực. Tôi không chắc, nhưng hình như chị ấy có đôi mắt cười thì phải.

- Các em trật tự nào, bắt đầu điểm danh nhé, đầu tiên 11 Toán?

- Dạ có!

-...

Ngồi một hồi thì tôi biết chị ấy học lớp 11 Sinh, vậy là muốn làm bác sĩ hay bên môi trường rồi. Ngồi liếc ngang liếc dọc thêm tí thì ánh mắt tôi cố định 1 chỗ. Làm sao mà quay đi đâu được khi cái cô "Người yêu lý tưởng" kia lại bước vào cơ chứ. Sau thì lại cuối xuống phía trong lục lọi hồ sơ xem cái gì đó, tính ra cũng phải, cô còn khá trẻ mà, chắc cũng có hoạt động Đoàn.

- Các em trật tự - Cô Hương, phụ trách Đoàn gõ gõ cây thước xuống bàn – À mà biết sắp tới là ngày nào không đó?

- Dạ biết! 20/11 – Hầu như tất cả đều đồng thanh.

- Giỏi..... bla.. bla.. bla.

Thật ra thì kể từ cái lúc cô Phương bước vào thì tôi chỉ nghe được mấy chữ đó thôi, còn lại là tai nọ xọ tai kia rồi bái bai luôn. Uầy, đang bận mà lị, dòm cô Phương chăm chú xem gì đó, chốc chốc khi gặp tình huống gây cười thì cô ngước lên..cười theo làm trái tim tôi như rụng rời. Mà không, thêm một số thằng oắt cũng là cán sự lớp khác đang nhìn cô mê mẫn. Đệch! Anh mày ngồi ngay đây mà dám thất kính với cô vậy đó à?

Thế rồi tiếng chuông cũng vang lên kết thúc gần 25 phút địa cô giáo, tôi tiu nghỉu đi về khi cô còn ở lại bàn chuyện với cô Hương. Ước gì mình là cô Hương nhỉ, ngồi gần vừa nói chuyện vừa dòm cho đã. Hôm nay cô đẹp quá!!!!

Về đến lớp thấy tụi nó nháo cả lên nên 2 bé gái đi nhanh chóng "dẹp loạn sứ quân", còn tôi thì mò về chỗ rồi ngồi phịch xuống. Trong đầu vẫn còn nhang nhảng hình bóng cô giáo dạy Toán.

- Ê, vụ 20/11 sao mậy? Làm văn nghệ như hồi đó nữa hả? – Thằng Khôi quay qua hỏi.

- Hử? Uầy, bố ai mà biết – Tôi ngáp dài vươn vai, đã tỉnh lại rồi.

- Ớ, mày đi họp kiểu gì vậy con trai?!

Tôi chẳng muốn đáp chi cho dài dòng, hất hàm lên ra hiệu cho nó quay lên vì nhỏ Duyên bấy giờ tranh thủ cũng đứng giữa bục giảng mà thông báo nhanh về tình hình cuộc họp.

- Cả lớp chú ý nha, năm nay tổ chức Lễ Nhà giáo vào ngày 19/11 vì hôm 20 các thầy cô sẽ họp lại ăn uống gì đó. Còn về hoạt động chào mừng thì mỗi lớp sẽ phải làm một cái báo tường và biểu diễn một tiết mục văn nghệ. Và chỉ chọn ra 7 tiết mục biểu diễn xen kẽ trong buổi Lễ thôi. Giờ lớp mình có ai có ý tưởng về vụ văn nghệ không?

Cả lớp tôi chưa kịp ú ớ chữ nào thì ngoài cửa cô Hân cũng đã bước vào, nhưng cô ra hiệu cho nhỏ Duyên cứ tiếp tục vì cô cũng muốn nghe qua ý kiến của lớp. Uiii dzời, học hành thì cứ để sau, ha cô ha!

- Lớp mình cứ hát tập thể đi cho lành. – Nhỏ Nguyệt nêu "ý tưởng" đầu tiên.

- Ừ, cũng thể hiện tinh thần đoàn kết luôn.

- Nghe cũng được.

Vài đứa kháo nhau, gì chứ chắc đứa nào cũng nghĩ chọn ra có 7 tiết mục, sức mấy lớp mình được chọn chứ. Làm đại cho rồi.

- Nhưng mà tính ra hát tập thể cũng khổ lắm đó, phải bè cho chuẩn. Mà mấy nam lớp mình toàn ất ơ không – Nghe nhỏ Duyên nói mà mặt thằng nào thằng nấy muốn xụ xuống một cục, cố bấm bụng vì nó làm lớp trưởng.

- Vậy muốn thì mấy bạn nữ múa đê – Thằng Khôi độp lại một cú.

- Giờ còn 20 ngày nữa, chắc kịp đó! – Cô Hân tỏ ra đồng tình với ý kiến của thằng Cẩn.

- Vậy mấy gái cứ xung phong đê, giờ lên nhảy ngay một bài cho máu đi, hê hê – Thằng Cẩn đế vào thêm khi thấy được mùa.

Ai dè bị cô Hân trừng một phát, nó im lặng rụt cổ xuống hệt như tôi lúc trước. Há há, cho cái tật lếu láo hả mậy.

- Thôi em cứ tìm nhân lực trong tuần này đi Duyên, rồi tuần sau bắt đầu tập, nếu muốn thì đến nhà cô tập cũng được.

- Dạ - Nhỏ Duyên gật đầu lễ phép rồi về chỗ ngồi.

Xong màn bàn tán vô vị, tôi gục đầu xuống nằm dài trên bàn khiến nhỏ Tiên thúc một cú vào sườn vì đang là giờ học. Mấy ngày nay dường như tôi cũng thôi không làm bài Toán nhiều nữa, thỉnh thoảng môn nào ngáp dữ quá thì lấy ra cho tỉnh nên cũng khỏi nghe nhỏ Tiên la làng. À mà tôi với nó có là gì đâu mà sao trông giống chị hai tôi quá vậy?