Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Giáo Chủ Nhiệm Của Tôi

Chương 53: Review Cuối tháng 9/2009

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong cuộc đời học sinh thì thi cử là chuyện mà chúng muốn Bộ giáo dục chỉnh đốn nhất, theo ý riêng của tôi thì thôi 1 năm kiểm tra một lần cho vui thôi, đứa nào xui mà vắng hay quên bài thì ráng chịu, số phận rồi. Nhưng chuyện đó khi tôi làm Bộ trưởng Bộ giáo dục thì hẳn tính, chứ giờ tôi đang phải đối phó với kì thi chất lượng đầu năm trá hình bằng 3 buổi kiểm tra Toán – Lý – Hoá.

Tất nhiên Toán Lý thì không có gì phải bàn, còn Hoá thì vẫn là môn đáng quan tâm nhất nhưng tôi lại thờ ơ nhất. Thầy dạy Hoá hù rằng nếu đứa nào dưới điểm 7 lần này thì sẽ phải đi học thêm. Nghe cái tin đó tôi phất tay một cái, tưởng gì tính toán thì vô tư thôi. Tôi mắc chứng ảo tưởng sức mạnh với môn Hoá là vậy.

Rồi cuối cùng cũng đến ngày kiểm tra, mồm chữ O mắt chữ A khi trong đề toàn câu tự luận hỏi lý thuyết, ôi mẹ ơi, cứu con!!!

Mẹ tôi mà đến được ngay lúc đó thì còn nói làm gì nữa.

Trong đề 4 câu, hết 3 câu là lý thuyết, một câu còn lại thì bài tập 3 điểm. Chắc là ngon ăn 3 điểm, nhưng mấy cái câu kia?? Cùng đường, tôi liếc qua thằng Thắng ngồi kế bên, chả biết vô tình hay hữu ý mà nó cũng dòm tôi… trào máu họng với thằng này thật. Nhưng thôi, thằng mở sách thằng canh cũng là ý hay.

Thế là tôi giao cho nó nhiệm vụ canh chừng qua ánh mắt biết nói, nhẹ nhàng lấy cuốn sách Hoá ra khỏi hộc bàn, tôi cố mở nhanh cho đến câu hỏi đầu tiên.



Má ơi đang trong tâm trạng bấn loạn mà thằng này nó đập cái bép vào đùi thì ông cố ai chịu được, nhưng cũng may gặp tôi thần kinh thép, liệng ngay cuốn sách vô hộc bàn và nở nụ cười thân thiện khi thầy giáo đang bước xuống.

– Cười cái gì? Làm bài đi!

– Dà.. Dạ…!!

Ngó lên thì thấy vài ba đứa có quay xuống hóng rồi nhìn tôi cười, mợ cái lũ này có gì đâu mà nhìn chứ, lo làm bài đi!

Tôi không thấy thầy Hoá có biết ý đồ đen tối của bọn tôi hay không mà từ lúc đó đến hết giờ, thầy đứng lì ở cuối lớp, tức ngay bàn tôi. Phong thái dựa lưng vào tường rất thanh thản nhưng có 2 thằng đang khóc tiếng miên nè thầy ơi. Đi lên dùm em đi thầy.

10" cuối, tôi quả thật bị dồn đến chân tường khi ngồi trù đủ cách vẫn không thể nào khiến ông thầy nhích một bước chân, thôi thì "Thắng à, đường ai nấy đi mày nhé!". Tôi nói chuyện qua ánh mắt với nó xong cuối xuống chém gió đủ kiểu.

2 ngày sau bài kiểm phát ra và tôi đành chấp nhận đi học thêm với con số 5 to tướng. Lịch học sẽ vào 2, 4, 6 hàng tuần, tính ra hơn nửa lớp đi học rồi. Ừ thì đi học, lo qué gì, nhưng khổ một cái là lịch học thêm của lớp tôi với môn Toán cô Phương cũng vì thế mà thay đổi chuyển qua 3, 5, 7. Thế đó, tôi chỉ được học mỗi chủ nhật thôi.

**

Thấm thoát 2 tuần trôi nhanh cái vèo, vậy là vào ngày này 2 tuần sau tôi lên dĩa vòng Tỉnh.

– Mẹ à, từ mai sáng mẹ cho con vào nhà cô đi học nha, 11/10 là con lên Tỉnh thi rồi.

– Sao sớm vậy, mới đầu năm mà?

– Thì vậy, khổ ghê. Haizz- Tôi thở hắt tỏ ra mệt mỏi.

– Ừ, mà vậy có phiền cô quá không đó?! Sao thấy mày cứ bám cô suốt vậy Nguyên. – Mẹ tôi nhăn mặt.

– Uầy, tuần rồi chỉ được học mỗi chủ nhật thôi mà bài vở còn một đống, mấy buổi chiều có khi con bận đi học hoá, có khi cô bận dạy thêm Toán nữa, thiệt chứ. À mà trưa chắc con ăn cơm ở nhà cô luôn đó nha, chạy đi chạy về mệt.

– Rồi hỏi ý cô chưa mà tự quyết vậy hả?

– Có đâu, cô kêu vậy đó, cô nói ăn trưa một mình cũng buồn. (Cái này tôi xạo ke có thủ đoạn).

– Thiệt tình, mai mốt chắc mẹ phải vô đưa tiền nhờ cô nuôi mày dùm luôn quá!

– Hê hê!

Chẳng lẽ giờ tôi nói với mẹ câu chứ bả cũng mê tôi, muốn nuôi tôi gần chết mà không được đây nè. Đột nhiên thấy mình có giá dễ sợ các bác ạ!

Thế là coi như hoàn thành ước nguyện của cả 2, càng đúng ý hơn là mẹ tôi sợ cô vất vả nên đã gọi điện nói chuyện với cô để mỗi sáng đều nấu 1, 2 món cho tôi mang vào. Ôi dzời, mẹ khỏi nói con cũng đã làm từ trước rồi, khác cái là giờ đường đường chính chính, không còn lo cái chuyện mẹ tôi sẽ gọi về bất chợt nữa.

– Vậy giờ sao? Học 3 ngày nghỉ 3 ngày hả? – Tôi chui vào toilet mà ôm điện thoại thì thầm.

– Gần thi rồi đó nha!!!

– Đã sao?? Bịnh gì cử?

– Em mà không nhất tỉnh thì đừng nhìn mặt cô nữa – Cô giáo hù.

– Vậy nếu nhì tỉnh cũng không được luôn á??

– Không, phải nhất đó…!!!!

– Biết rồi mà, hay là mấy sáng học hết đi, chủ nhật là ngày nghỉ gia đình – Tôi hí hửng nhắc lại, làm sao mà quên chuyện này cho được.

– Ai gia đình…

– Lại nói không chịu đi, không biết đâu, em học hành cả ngày mệt gần chết, mong có ngày chủ nhật bên người yêu thôi.

– Có ai nịnh hơn em không hả? – Dù không nhìn thấy nhưng tôi đảm bảo bả đang trề môi bên đầu dây bên kia.

– Nịnh gì, tại bị nghiện thôi mà.. Cô à, em nghiện cô mất rồi.. ồi..ồi..ồi..!!!

– Làm gì nói giọng thấy ghê vậy, nghe ớn quá!

– Ớn gì, người ta nói thật lòng mình mà – Vẫn nhây nhây tiếp cho bả phê.

– Hừ, đi ngủ đi, hơn 10h rồi, 7h ngày mai có mặt ở nhà tui nghe chưa!??

– Hở, làm gì sớm vậy chứ??

– Ý kiến không?? Đã chủ nhật không chịu học giờ lười hả?

– Ế, thế là đồng ý rồi hả? Được rồi, mai 6h sẽ có mặt luôn! – Tôi hí hửng.

– Vậy là giỏi, thôi ngủ đi, ngủ ngon nha!!

Mềm giọng rồi kìa..

– Ngủ ngoan, tình yêu của anh!

– ……Ừa!

Đã gài được một lần!

***

Những ngày sau đó có lẽ là những ngày bình yên nhất trong quãng đời học sinh của tôi. Sáng sáng dậy thu dọn đồ đạc, lấy bộ đồng phục mẹ ủi sẵn mà bỏ vô bịch, soạn luôn cặp vở chiều đi học rồi xuống dưới bếp gắp thức ăn bỏ vào hộp xách theo. Hây dà, thiệt là lắm việc nhưng vô tư đi, tôi có thể dậy sớm cả đời.

Đến nhà cô thì vừa ngồi học vừa tranh thủ ôm eo bả mà cứ bị đẩy ra, nhiều khi cũng bực nhưng sau đó nghĩ đến cả chủ nhật mình sẽ làm trò mèo gì thì tôi lại thấy tinh thần phấn khởi lạ.

Ngồi học chốc chốc lại đến 10h, hôm nào bà thím nhà tôi siêng siêng thì xách xe chạy ra tạp hoá gần đó mua đồ ăn, có hôm còn nấu bún nữa cơ, ở với mẹ tôi chắc hợp. Hôm thì lười đến mức cái nồi cơm còn kêu tôi bắt lên dùm, người thì uể oải, ngồi dựa tôi miết, nhưng không cho ôm mới đau.

Ăn cơm xong thì tôi tranh thủ ôm tí rồi nhảy đi học. Vì giờ coi như ở luôn trong nhà cô nên phải cẩn trọng, lỡ đang chạy xe mà gặp mấy đứa trong lớp thì có mà xong phim. Nên giải pháp an toàn nhất là 11h30 chạy đi học cho sớm rồi ngồi mình ên trong lớp.

Được 2 ngày thì cô giáo lại lo, nói là trưa nắng gần 12h mà chạy một quãng đường xa quá, huống hồ tính tôi lại hay phóng xe nên cô quyết định 10h mấy sau khi ăn xong thì đá tôi về để 12h tôi đi học như bình thường. Ối dzời ơi, cũng như không!!

Rồi khoảng thời gian xa nhau trong ngày cũng không nhiều lắm vì năm nay bổn cũ soạn lại. Một tuần lớp tôi có tới 12 tiết Toán vì là lớp Chuyên, rồi thêm mấy tiết ngoài lề của cô chủ nhiệm nên khỏi phải nói, tụi tôi gặp bả như cơm bữa.

Chủ nhật hôm ấy, ngày đầu tiên áp dụng chế độ gia đình thì tôi lại chẳng mần ăn được gì, cả sáng đi vô đi ra, chạy theo bả suốt mà chỉ được ôm thôi, đến hôn má cũng né nhau. Hic!

Và sau một buổi trưa phải về nhà ngủ nghỉ, tôi đã đi đến quyết định:

– Hôm nay cô nấu món gì á? – Tôi mò xuống nhà bếp, trên tay vẫn cầm cái remote tivi.

– Canh chua với thịt bò xào thôi.

– Làm ngon không đó?!

– Vậy nhịn nhé, dễ thôi – Cô giáo nhún vai bình thản.

– Thôi mà.

Tôi dụi dụi tóc mình vào hõm cổ cô rồi nghiêng đầu qua mà hôn lên má. Cứ nhẹ nhàng từng bước cho đến khi môi tôi gần chạm vào môi cô thì…

– Hình như canh hơi nhạt – Bả quay ngoắt qua bên kia lấy lọ muối.

– Uầy, quay lại đây nào!!!

Tôi xoay cô giáo lại dùng dằn một hồi thì cô cũng bất lực mà để đầu dựa vai tôi, đang tính thực hiện mà kiss siêu lãng xẹt thì tự nhiên có cái gì nó bụm mỏ lại.

Ếu phải môi bả.

Ếu phải tay bả luôn.

– Cô làm cái gì vậy hả?!! Biết NÓNG không???? – Tôi thả bả ra rồi đứng bụm miệng la làng, chắc giờ miệng tôi nó in hình vòng tròn của cái giá (vá) múc canh luôn quá.

– Cho bỏ cái tật dê, hứ – Bả nói rồi tắt bếp ga, chuẩn bị dọn bàn ra ăn cơm.

– Gì mà bỏ chứ, nghĩ sao vậy, đã quen nhau lâu rồi mà. – Tôi xối nước liên tục lên mồm, đúng là chơi chiêu ác quá mà.

– Quen lâu thì có nghĩa là sẽ làm vậy hả? Em quan niệm kiểu gì kì vậy.

– Hừ, người ta còn…

– Người ta còn cái gì???

Thấy tôi bỏ lửng câu cô giáo liền chớp thời cơ mà gặng hỏi.

– Đâu gì đâu, nói vu vơ ấy mà.

– Lí sự!!!!!

Kệ, thà để bả chửi còn hơn là nói ra cái chuyện vớ vẩn, dù gì thì cái nụ hôn đầu của tôi.. Hừm.. Không muốn nghĩ đến nữa.

Ngày chủ nhật đầu tiên tôi tay trắng đi về.
« Chương TrướcChương Tiếp »