Chương 39

Đứng trước cánh cổng màu trắng, trong khi những giọt mưa bắt đầu nặng hạt đang trút thẳng xuống mặt, tôi giơ tay bấm chuông nhưng.... đệch, không "ăn" á? Mới chiều còn được mà trời! Chẳng lẽ cái sự xui của tôi nó ảnh hưởng lên luôn cái chuông của cô hả ta? Nghi lắm.

Mà giờ sao kêu đây? Đâu có đem điện thoại đâu mà gọi.

-Cô ơi! Cô..!! – Tôi ôm cổng la ó trong màn mưa.. vài giây sau nghe tiếng kêu đáp của... mấy con chó gần đó. Lạy chúa!

Thôi thì lỡ rồi, đứng đây không chừng ba mẹ chạy qua lại phát hiện là toi. Tôi dắt xe qua bên hông nhà cô, dựng xe sát tường rồi thủ thế, vuốt mặt quệt mũi các kiểu rồi tiến hành leo tường. Mợ, y hệt thằng ăn trộm nhà nghề.

Chật vật mãi mới ngồi chựng trên tường, cũng may là tường nhà cô không có mấy cây nhọn nhọn như cô Yến, không là tôi đi luôn rồi.

- Cô ơi cô..!!! Cô.... B..rừ..ừ – Tự nhiên vô thềm ba rồi lại thấy trong người có gì đó giật giật run run. Mà sao im re vậy cà? Theo góc độ nhìn thẳng từ cửa chính thì phòng ngủ tắt đui, chắc bà thím này bả ngủ từ đời nào rồi. Hic, lạy trời đừng phải người ngủ rồi là như chết nha trời.

Kêu thêm phát nữa thì một cơn gió lạ thổi ngang qua và vô tình làm tôi... lạnh thấy mụ nội. Đen vỡi.

Hết xiết tôi gõ cốc cốc vào lớp kính của cửa chính. Đứng gõ nhiệt tình, vừa gõ vừa hú thì cuối cùng cái cửa phòng ngủ cũng mở vì tôi thấy ánh đèn hắt ra, rồi bà thím của tôi cũng ra, nhưng đi ngược hướng, vô bếp tế ai trong đó vậy???

Nhưng cái gì cũng có mục đích, người con gái tôi chết mê chết mệt đang từ từ bước từng bước lên phòng khách, thấy vậy tôi càng gõ mạnh hơn và la to hết cỡ.

Cứ tưởng sẽ đến mở các bác ạ, ai dè đứng ngay cửa phòng học tự nhiên giơ dao ra. Ôi trời phật ơi!!!

- AI ĐÓ!! Tui..tui có dao nè nha... Đừng có hù.. tui nha....!!

Coi kìa, coi bả chìa cái dao ra kìa, tay run như cầy sấy thế kia thì đâm thọt được quái gì chứ.

- Em nè, em nè cô..!!!

- Hic, Nguyên ơi, cứu cô..!! - Bà thím nhà tôi đứng chựng lại. Ủa kì vậy!? Tưởng kêu tên tôi là biết rồi chứ???

- CÔ!!! EM NÈ!!!! - Tôi phát bực lên la làng xé tan tiếng mưa rơi xối xả, giờ ếu quan tâm đến hàng xóm có nghe hay không.

- Nguyên?! Em hả?! - Cô giáo bước lại gần xác nhận.

- CHỨ CÒN AI NỮA CHỨ!!! - Tôi chưng mặt sát cửa kính.

- Hic, để cô lấy chìa khoá.

Nhìn cái tướng chạy rất khó miêu tả của cô, tôi đang quạu mà cũng phải phì cười.

Hết biết.

Nhưng điều tôi không thể ngờ là trong đêm ấy, sau khi cánh cửa chính dần mở thì cũng là lúc cô ôm chầm lấy tôi, thật chặt, như muốn chắc rằng chính là tôi chứ không ai khác.

Sau này cũng có khi tôi được thử lại cái cảm giác đó nhưng không thể nào phê như con tê tê như bây giờ được. Lần đầu tiên được gái ôm mà, gái này gái đẹp kinh hồn nữa, cứ như biến thành một con người khác ấy. Sướиɠ rân óc.

Đứng chựng một hồi mà thấy bà thím chưa có ý định buông, với lại mình mẩy tôi hôi như cú vọ nên..

- Cô tính ôm em tới sáng luôn hả?!

- Hở, ừ..cô...

- Ớ..oái...

- Ơ....!!

Sau khi bị xô một cú quá bất ngờ, tôi té chỏng gọng trên sàn thềm ba trơn ướt, siêu nhục các bác ạ. Cô giáo vội đỡ tôi dậy nhưng tôi lúc bấy giờ với bộ mặt hầm hố vì quá quê, giựt luôn cái chùm chìa khoá ra mở cổng dắt cái xe vô không màn đến ông trời ổng đang mưa như trút nước.

Xong, người và xe ướt như chuột lột luôn rồi.

***

- Nè, uống đi - Cô đưa tôi cái cốc của Nescafe nhưng ở trong là sữa Cô gái Hà Lan.

- Dạ!

Lúc đó tôi mới nhận ra cô cầm thêm một cái khăn lông trắng nữa, nhẹ nhàng bước đến mà quàng lên người tôi. Thật chứ lúc đó tôi ấm từ trong bụng ấm ra luôn các bác ạ.

- Sao khuya khoắt vầy mà em còn đến đây?! - Cô ngồi đối diện tôi.

- Chuyện gì cũng có lí do của nó hết cô ạ! - Tôi ngửi ngửi rồi húp miếng sữa cho lòng mề thêm ấm. (Mà sao thấy giống cún nhệ?)

- Thì cô đang hỏi cái lí do đó!

- Thôi cũng không có gì đâu, mà em muốn hỏi nè..

-..............??

- Sao khi nãy rõ ràng em nghe cô kêu tên em rồi mà cô còn nói gì cứu cứu là sao?! - Tôi húp tiếp ngụm sữa, vừa đắc chí ngồi ngắm khuôn mặt xinh đẹp của bà thím nhà tôi đang chuyển sang ửng hồng.

- Thì.. cô.. lúc đầu có biết ai gọi cửa đâu, tưởng trộm không đó.

- Cái rồi nhớ đến em lúc đó á! - Tôi nhướng mày lên.

- Đâu, em nghe nhầm rồi, tai hại quá - Cô giáo chối đây đẩy.

- Hê, không phải thì thôi. - Tôi húp thêm vài ngụm sữa. Không hiểu sao tự nhiên thấy ngon ác các bác ạ.

- Mà nói thật đi, em.. sao em đến đây?!

- Trời đêm giông bão, hứng chí đến đây tỏ lòng thành kính - Tôi nhún vai.

- Không giỡn đâu, nói đi! Mà mẹ em biết không?! - Cô giáo nhăn mặt.

- Biết thì dễ gì em ngồi được đây.

- Tức là không biết á?! Em vừa phải thôi chứ, đi vầy rồi mẹ lo thế nào? Hư quá. - Vừa nói cô vừa đứng dậy bước vội vào trong.

- Cô mà báo là em xách xe đi luôn đó - Tôi để cốc sữa xuống.

Mấy giây trôi qua vẫn không thấy cô quay ngược trở lại tức là coi thường lời nói của nhau. Trong lòng tôi rối lắm các bác ạ, tôi không phải là không muốn cho mẹ biết tôi đang ở đâu, nhưng mà...khi mẹ tôi biết thì chắc chắn người chồng tồi đó cũng sẽ biết rồi gông đầu tôi về. Tất nhiên tôi chưa đủ bình tĩnh đến gặp ông ấy.

Nghĩ thêm vài giây, tôi ra thềm ba gạt tó, vừa tính xách xe đi xuống bậc thềm thì có lực níu xe lại, rất khẽ nhưng cũng đủ để tôi nhận biết.

- Đừng đi, cô không gọi nữa đâu. Vô nhà đi để bệnh nữa.

Thử hỏi nghe cái lời nói dịu dàng như rót mật vào tai thì thách thằng nào đi cho được chứ!!

***

- Rồi giờ sao? Ngủ đâu đây?! - Cô giáo 2 tay chống hông ngó qua ngó lại trong phòng ngủ cứ như đang thiết kế địa hình ấy.

- Thôi, em ra phòng khách ngủ.

- Không, ra đó lạnh, cũng như không. Lên giường ngủ.

- Ớ, vậy cô ngủ đâu?! - Tôi ngơ ngác.

- Trên giường luôn - Đáp tỉnh bơ.

- Ớ - "Ngơ ngác x 2". Mà nhớ hôm trước bả chết bỏ cũng không cho tôi lên giường bả nằm mà ta.

- Gì?! Lên giường mới ấm, thôi cất ly sữa đi rồi ngủ. Khuya rồi!

- Em ngủ cái ghế này cho cô! - Tôi chỉ tay vào cái ghế gỗ trong phòng ngủ.

- Cũng lạnh vậy?! - Cô giáo nheo mắt.

- Uầy, thì đi bụi mà, đi bụi mà mền ấm nệm êm quá cũng kì lắm. - Nói rồi tôi cười phát xong xuống rửa ly. Vừa bước vô phòng thì..

- Nè, đồ của ông cô, chắc em mặc vừa. - Cô giáo chìa bộ đồ pijama màu trắng được xếp gọn gàng ra.

- Ông cô á?!

- Ừ, thay nhanh đi - Nói rồi cô bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại ý bảo tôi cứ thay trong phòng. Ờ thì..

- Xong rồi - Tôi mở cửa. Tính ra bộ này ngắn so với tôi nhưng cũng tốt hơn là mặc đồ ẩm ướt đi ngủ, càng tốt hơn là mặc...ừm.. không thích mặc đồ con gái đâu, dù đó là đồ bà thím này đi chẳng nữa.

Và rồi người nằm trên ghế úm cái chăn vừa được phát cho, người nằm trên giường cũng đang úm cái chăn màu hồng (đổi tông nữa rồi ). Mới đầu cô với tôi nằm tư thế nghiêm, sau thì cô quay qua bên kia nên tôi an tâm...quay theo. Tranh thủ nhìn lúc nào hay lúc đó chớ.

Nhưng đột nhiên cô giáo lại trở mình rồi quay lại phía tôi, đệch, lại 4 mắt nhìn nhau. Tôi như phản xạ vô điều kiện liền quay ngược lại bên kia để cô "ngắm" lưng mình. Hic, bị bắt quả tang tại trận rồi.

Nhưng không như dự tính lúc đầu của tôi là sẽ ngắm cô cả đêm vì cơn buồn ngủ đã kéo đến. Cũng phải, mệt mỏi cả ngày chứ ít gì. Tôi ngáp vài cái rồi ngủ luôn.

***

Nhiều khi ông trời ổng rất ưu ái tôi, cho tôi chất xám, cho tôi được gặp những người cô, những người bạn tuyệt vời, cho tôi một gia đình, à, mặc dù giờ đang có biến. Nhưng cũng lấy đi của tôi nào là căn bệnh run tay bẩm sinh tuy còn nhẹ, bệnh mất ngủ kinh niên và hôm nay, cái chứng đau lưng chết tiệt đang hành hạ tôi.

Mở mắt dậy nhìn đồng hồ, mới hơn một giờ, tôi ẹo qua ẹo lại cái lưng đang đau xong ngáp phát rồi định quay qua ngủ tiếp, nhưng chợt phát hiện ra cái giường trống trơn. Nhìn lại thì cửa phòng khép hờ, rồi tự nhiên tôi lại nghe thấy tiếng bật đèn, dòm qua khe cửa thì là phòng học. Đang đêm làm quái gì nửa đây trời. Hay là..??

Để mền qua một bên, tôi nhè nhẹ mở đẩy cửa ra một chút rồi lách người qua khe đủ rộng. Nhón chân tiến sát lại phòng học thì nghe tiếng nói.

- Dạ chị Vân, em là Phương,chủ nhiệm lớp của Nguyên nè chị!

-..........!

- Dạ.. dạ, dạ chị ơi Nguyên nó đang ở nhà em, vừa nãy nó tới em cũng bất ngờ lắm nhưng không sao khuyên về ngay được..

-....................!

- Dạ, dạ giờ nó ngủ rồi, chị yên tâm. Để sáng mai em sẽ khuyên nó về nhà.

-................!!

- Dạ, dạ không có gì đâu chị, cũng là trách nhiệm của em mà. Chị nghỉ đi nha chị. Mai em chở nó về..

-........................!

- Dạ, dạ chị nghỉ đi, em chào chị!

Bất giác tôi thở phào, thôi thì cô làm vậy là đúng. Tôi thật trẻ con và ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho thân mình, không bao giờ quan tâm đến cảm nhận mẹ cả. Tự nhiên lòng tôi chợt thắt lại.

Nhưng...

- Hic..hức...hức....!!!

Gì vậy? Âm thanh này...

"Soạt"

Tôi mở rộng cánh cửa phòng học và ngồi trên chiếc ghế đẩu quen thuộc là người tôi xiết bao yêu quý, trong tay hãy còn cầm cái điện thoại và.. hình như là danh sách lớp, chắc moi ra lấy số điện thoại mẹ tôi. Và trên khuôn mặt xinh đẹp ấy đang lăn dài những giọt nước mắt trong trẻo làm tim tôi nhói lên một nhịp.

(Cập nhật chap mới liên tục tại Truyện__vkl chấm cơm - https://truyen v k l.com)

Bước vào phòng rồi cúi xuống thật thấp để nhìn khuôn mặt đang cố tránh né mình, nhẹ đưa tay định lau nước mắt...

- Em về mà lau nước mắt cho mẹ em ấy! Em có biết là mẹ em đã khóc khan cả cổ không hả?!? Hức! - Cô giáo vừa nấc lên vừa gạt tay tôi ra, rồi quay qua hướng khác đưa tay lên lau những hàng lệ đang rơi như những giọt mưa ngoài kia vậy.

-....................!

Tôi ngồi bệch xuống rồi nhìn ra cơn mưa như trút nước. Chắc hẳn mẹ tôi khi nãy đã chạy đi chạy lại khắp nơi để tìm tôi. Trong cái lạnh giá buốt của cơn mưa đầu mùa mang đến, con người đã yêu thương tôi hết lòng đó chắc đã gọi tên tôi cả ngàn lần, nước mắt cũng hoà cũng với những giọt mưa. Ôi thôi sao mà tôi lại bốc đồng thiếu suy nghĩ đến mức đó kia chứ? Bất hiếu... quá bất hiếu.

Giây phút ấy tôi muốn lấy cả cuộc đời mình mà chuộc lại tất cả những sai lầm đã gây trong ngày hôm nay. Tôi muốn báo hiếu, muốn mẹ sẽ không bao giờ vì tôi mà phiền lòng nữa. Tôi muốn, tôi muốn làm nhiều thứ lắm.

Đang suy nghĩ miên man, tôi chợt tỉnh khi cô giáo đã ngồi xuống mặt đối mặt với tôi tự lúc nào rồi. Tôi nhìn cô, bằng chính đôi mắt mẹ ban cho, bằng chính trái tim mẹ tạo ra. Như cả con người tôi dường như sinh ra là để yêu cô giáo vậy (À mẹ, con yêu mẹ hơn nhé!).

Vào lúc ấy, tôi có thể nghe thấy tiếng mưa dần vơi đi và nhường chỗ cho những cảm xúc lâu ngày dần được bộc lộ.

Cô giáo ôm lấy tôi, thật nhẹ nhàng, vòng tay qua lưng rồi áp má vào bờ vai vừa đủ để cánh mũi tôi khẽ chạm trán cô. Tôi có thể cảm nhận được bằng tất cả mọi giác quan, từng thớ thịt đang áp sát vào nhau, từng hơi thở phả nhẹ vào hõm cổ, rồi đến đôi bàn tay đang ôm xiết lấy lưng. Ừ thì.. tất cả.

Cả đời này tôi vẫn nghĩ rằng, hay nói đúng hơn là chắc chắn rằng: Mọi ngôn từ vào lúc ấy đều trở nên vô nghĩa.