Chương 31

Chiều đó về, mẹ tôi cứ hỏi rằng tại sao lại phải cởi cái áo sơ mi ra, rồi đau một phát là mẹ tôi lại ngửi được cái mùi không hay ho từ cái áo. Bất đắc dĩ, tôi phải cười cầu tài và phán đi đường giỡn giỡn với tụi thằng Ân rồi té sông. Và mẹ tôi đã chơi nguyên một liên khúc bất tận.

Thôi kệ, còn hơn là bảo sĩ diện ta đây trước cái thím đó đó. Phải không các bác!

Ăn cơm xong gần 8h tôi lấy cớ mệt và lên lầu ngủ sớm. Nói sớm chứ cũng gần 12h mới ngủ. Đương nhiên là... không phải như các bác nghĩ đâu. Chỉ đơn giản là nhớ lại những gì hôm nay đã trải qua thôi.

Nào là chùi mặt vô tay áo tôi này. Cái mặt cô lúc đó quả đê tiện nhưng lại đáng yêu cực kì, nhìn là muốn ôm mà hôn vào... ờ thì cũng nội mấy chỗ trên mặt thôi.

Nào là những cái liếc nhìn tôi này. Tuy là không có câu nào nói tốt cho tôi cả, toàn trêu đểu thôi, nhưng mà tôi biết cô quan tâm tôi, chí ít là hơn đứt mấy cái đứa cùng lớp. Mà..cũng có khi tôi gần gũi với cô quá nên cô đâm ra coi tôi là...thằng nhóc bạn thân luôn rồi sao, cũng có lí. Đau khổ khi nghĩ đến trường hợp này thật!

Rồi thì tự dưng đỏ hoe mắt nè. Lúc tôi lọt cầu thì chắc cô cũng lo sốt vó vì chính cô đề nghị tôi làm "chuột bạch" mà. Nên chắc..do xúc động quá thôi, con gái mà, hễ sợ là khóc à!

Và cuối cùng là cái dựa vai ngủ ngon lành. Thú thực lúc đó tôi chỉ mong cô nhìn lên, mỉm cười với tôi rồi lại dựa tiếp, giống như Hàn Quốc nó hay chiếu ấy! Nhưng mà cô lại ngủ khì. Biết đâu cô không có cái gối tự chế như ban sáng nữa nên mới sử dụng đến cái vai tôi. Biết lắm, y như lúc "chùi mặt vô tay áo" ấy. Hic!

Tóm lại là cô đang nghĩ cái gì đây hả? Nghĩ những gì tôi đang ép mình nghĩ hay là những điều tôi đang mơ ước. Ức cmn chế các bác ạ!

Thôi thì cũng 12h rồi, có gì sáng mai ngủ bù luôn. Mệt quá rồi. Nhưng tôi ngủ bù cả ngày chứ đâu phải chỉ buổi sáng.

***

Sáng hôm ấy, cũng lại một buổi sáng đáng nhớ.

Sau một đêm dài, tôi bấy giờ phải tay bám tường mà đi xuống cầu thang, vừa nhìn thấy mẹ chuẩn bị dắt xe ra đi làm.

- Mẹ à, con bệnh rồi. Hic!

- Sao lại bệnh?! Để mẹ coi - Thế rồi mẹ rờ tay trên trán tôi rồi sau đó vội lấy kẹp nhiệt.

Đệch! 39 độ á, gì ghê vậy!

Thế là..

- Thấy chưa, hôm qua mày chạy giỡn ở ngoài nắng đúng không, lại giỡn sao mà để té sông nữa, lớn rồi..

- Thôi mà mẹ, con nhức đầu - Tôi lấy lí do đang mệt gần chết ra mà chặn lại buổi "kết tội".

- Thôi nằm xuống đi, mẹ đi nấu cháo, ở nhà nằm nghỉ tí rồi mẹ xin về sớm. Mai mốt không có được vậy nữa nghe chưa?!

- Dà..dạ.

Tôi giờ đầu óc nó cứ lâng lâng trên cõi nào rồi, muốn bổ ra xem có quái gì mà hành tôi dữ thế không biết. Mắt thì mở không lên, trán có cái khăn nóng mẹ tôi đã để lên tự đời nào.

Vậy là bệnh thật rồi.

- À mà mẹ xin cô cho nghỉ chiều nay luôn đó nha.

- Dạ! - Kệ, nghỉ một bữa không có chết.

- Alo.. cô Phương, chị là mẹ của Nguyên.... bla bla bla...

Vậy là xin xong, mẹ để tô cháo lên đầu giường, dặn tôi ăn xong uống thuốc rồi vội dắt xe ra. Tự dưng lúc đó thấy có lỗi với mẹ vô cùng các bác ạ, như thằng con ăn hại ấy.

Rồi nằm một chút, tôi bò dậy ăn cháo rồi nằm tiếp, hic, buồn quá đi thôi. Nằm chập chờn rồi đánh một giấc cho khoẻ cuộc đời.

.............

Tiếng chuông chùa ngân vang, ôi tôi còn ở trong cái chùa khu Củ Chi hả ta? Sao mà nghe tiếng chuông này nó quen quen.

Chợt bừng tỉnh, trong tầm mắt tôi hiện giờ là cái trần nhà màu trắng trong phòng, ra chỉ là mơ. Thế quái nào lại nhớ đến cái chùa đó nhệ?!

Hiểu ra mình đang hoang tưởng, cái chuông nhà tôi chứ Chùa chét gì, tôi bò xuống cầu thang, lấy hết sức lực còn thừa lại mà lết ra ngoài sân.

Ôi mẹ ơi! Ai đây?!

- Đứng gì đó, mở cửa cho cô! - Mặt cô giáo nhăn lại.

- Dạ..dạ! - Tôi mở cổng mà tinh thần nó phơi phới luôn.

- Bệnh từ khi nào, rồi nhức đầu không? Em ăn gì chưa? - Cô giáo vừa dắt xe vào vừa nhìn tôi hỏi dồn.

- Uầy, thì mới sáng này em mới biết, hôm qua bình thường mà. - Tôi vẫn cái điệp khúc gãi đầu.

- Ừ, thôi vào nhà, ở ngoài này dễ trúng gió rồi bệnh thêm nữa - Cô nắm bắp tay tôi mà kéo vào nhà.

Thử hỏi trên thế gian này có còn lại sướиɠ hơn tôi không nhệ! Hê hê!

- Mà cái điện thoại em bỏ ở đâu, sao cô gọi hoài không được vậy?

- Thì trong cặp, em có bao giờ móc ra đâu. - Vừa gãi đầu vừa bước lên cầu thang.

- Ba mẹ không biết em mua đúng không?

- Uầy...!!

- Biết ngay mà!

Nằm mà nghĩ nghĩ hệt như cảnh vợ hiền chăm chồng khi ốm làm đầu óc tôi lại lên mây, lần này thì sướиɠ gì đâu luôn. Nhưng mà khoan:

- Ủa, sao cô ra ngoài đây vậy?

- Thì đi chợ! Sẵn nhớ em đang bệnh nên ghé thăm luôn - Rồi cô giáo dùng "nhất dương chỉ" mà ấn đầu tôi nằm xuống, xong thì đi thay nước khăn.

- Mà cô đi chợ kiểu gì giờ này mới đi!?- Tôi hỏi khi cô đang cầm khăn xếp xếp lại.

- Có ra mua thịt cá gì đâu đi mà sớm làm gì?! - Cô trề môi cứ như tôi vừa hỏi một câu cực kì vớ vẩn.

- Mà cô biết nhà em à? - Tôi lại gài hàng.

- Thì nhìn vào địa chỉ mà em có ghi thôi, với lại hôm trước cô đến nhà thầy Uy thì có gặp em chạy xe ra.

Nhà thầy Uy ở cùng đường với nhà tôi, cách độ trăm mét và đi sâu vào trong hẻm một tí. Tôi thì không học thầy, lúc đầu tôi cũng không biết thầy luôn nhưng nghe ở đây người ta thường gọi là thầy giáo Uy nên khi gặp tôi cũng cúi đầu chào.

- À há! - Tôi ra chiều thông hiểu.

- Rồi giờ sao? Chiều nay nghỉ học à?! - Cô giáo ngồi bên cạnh hỏi.

- Chắc phải vậy rồi, chứ cô thấy giờ em như vầy..

- Như vầy là như cọng bún thiu đó hả?! - Cô giáo cắt lời phán câu châm chọc rồi ngồi cười khúc khích.

- Uầy, cô cứ thế!

- Mà giống không?! - Cứ nheo mắt bắt ép nhau.

- Thì giống. Thở chả ra hơi!

- Ừ, mà nè, vậy chiều nay kiểm tra GDCD đó, giờ sao?!

- Ủa? Sao cô biết?!

- Hôm thứ 7 em có nói mà! Thôi để cô gặp thầy Cần rồi xin giúp cho.

- Vậy cũng được, hề hề.

- Sướиɠ ha!!!!- Cô giáo dẫu môi ra trong yêu cực!

Rồi ngay khi phát hiện ra tôi vẫn chưa uống thuốc thì chửi một phát cho nát mặt, sau dứt khoát ngồi xem tôi uống từng viên rồi mới chịu dắt xe về, trước khi về còn không quên hâm lại nồi cháo dùm nữa.

Đóng cửa lại bước vào nhà tôi mới cú đầu mình điên cuồng: Bờ mờ, sao nãy không đánh liều mà ôm cô phát để tỏ lòng biết ơn vô hạn chứ, rõ ngu vỡi.

Và tôi đã quyết định một điều. Nhìn đồng hồ thì cũng đã 10h rồi, cầm điện thoại bàn lên.

- Mẹ à?!

- Chờ mẹ tí, đang làm tí việc.

- Khỏi mẹ, con thấy khoẻ rồi. Tí ăn cử cháo nữa rồi đi học.

- Không có được, để mẹ về xem tình hình, hồi nãy sốt 39 độ mà còn muốn đi học gì chứ?!!

- Thì giờ tỉnh rồi, cũng ra mồ hôi nên chắc khỏe rồi, thôi cho con đi học đi!

- Ngồi đó chờ, tí mẹ về!

Nghe mẹ phán câu đó cũng đủ hiểu, thôi thì tí ráng tỉnh táo để được lên trường vậy.

Và hôm đó tôi phải dùng đủ chước để có thể ra khỏi nhà, nào là:

- Thôi mà mẹ, chiều nay con có tiết kiểm tra GDCD đó mẹ!

- Thì tuần sau làm, để mẹ ghi giấy phép xin nghĩ cho chắc, nói với cô mày không không cũng kì.

- Thôi mà, con mệt thì lên trường thấy tụi nó tán gẫu là vui à! Có khi khỏi bệnh luôn ấy chứ!

- Lại lí sự giống cha mày nữa!- Mẹ tôi nhăn trán nhưng giống đang cố kiềm để khỏi phải phì cười.

- Thiệt mà, tụi nó nói chuyện như lũ điên á, ngồi nghe hồi vui là khỏi bệnh luôn - Tôi phán câu chắc như...bắp rang bơ.

- Rồi chờ tí nữa thấy ổn thì mẹ chở đi, đừng có chạy nhảy nữa đó.

- Uầy, thì còn sức đâu!

Yê yê!!!! Thành công rồi!

Thật ra tôi nói vậy cũng có phần đúng thực tế chứ không phải điêu dân với mẹ đâu. Giờ mà ngồi nghe thằng Cẩn, thằng Khôi đá đểu nhau, lâu lâu nhỏ Nguyệt với Tiên đế vô vài câu thì có mà cười bò càng chứ chẳng đùa.

Thế là cuối cùng cũng được toại nguyện mà đến trường. Tất nhiên là tụi bạn lớp tôi không biết tôi bệnh vì nhìn tôi tươi tỉnh hẳn ra, có khi còn hơn ngày thường.

Rồi tiếng chuông vang lên, giờ truy bài đã đến. Tôi tót ra ngay cái ghế trước lớp địa cô Phương trong khi nhỏ Nguyệt thì vác cuốn tập đi sau khi nhìn tôi toé khói vì cái tội dám cười đểu nhỏ trong công cuộc lao động thay phiên này.

Nhưng cô giáo chưa thấy đâu thì một nhân vật xuất hiện, một người mà tôi đã quên lãng từ rất lâu rồi.

- Ê!

- Hửm? Hả??? - Tôi hết hồn khi quay qua nhìn thấy một người con gái đứng gần cái ghế tôi đang ngồi. Nãy giờ lo địa cô Phương nên tôi quay ra nhìn cái cổng không thôi.

- Làm gì ghê vậy!? Không nhận ra chị luôn hả?! - Và người con gái đó ngồi xuống gần tôi và cười duyên.

Bây giờ tôi mới xác thực là chị ấy có đôi mắt cười...rất đáng yêu mỗi khi nhìn thấy.

- Sao chị lại ở đây?!

- Hôm nay chị đi trực trường mà, nghe mẹ em nói là em cũng học NTMK luôn, sao không học CVA cho gần?

Vâng, người ngồi kế tôi đây là chị Bi, người chị mà lúc lên 7 tuổi, chị ấy là người con gái đẹp nhất trong mắt tôi. Nhắc lại tí chị là con của cô dạy tôi lúc mẫu giáo, kiêm Bác dâu họ, đồng thời nhà ở cạnh nhà nội tôi luôn.

- Dạ, thì em cũng học trường này từ cấp 2 nên quen rồi, chả muốn học với bọn ngoài chợ đâu.

- À, mà nay học hành sao!? Chắc giỏi lắm hả?

- Đâu ra, em lủm bủm à.. Mà..lâu lắm mới gặp luôn đó!

- Ừ, từ đợt em về ăn giỗ ông chị nhỉ, lúc đó hình như là...

- Em đang học lớp 6, là 4 năm rồi. - Tôi nhớ lại, ôi cái thời hỉ mũi chưa sạch.

- Ừ, mà nay có bạn gái chưa đó?! - Chị nháy mắt cười cực duyên luôn.

- Uầy, cho mẹ em bầm ra trăm mảnh à? Mà lớp 12 chị học lớp Toán nào, em quên hỏi nữa.

- Thì 12 Toán 2 chứ lớp nào, tên chị là Thanh, chữ T mà!

- À dạ, học khổ không chị?!

- Cũng bình thường thôi, ráng nắm kĩ kiến thức của lớp 10 và lớp 11 thì 12 học nhẹ chút, có nền sẵn.

- Dạ! - Tôi ra chiều gật gù kiểu hiểu lắm, sẽ cố phát huy.

- Thôi chị ra phòng bảo vệ đây, tí nữa ra chơi nhớ ra chơi đó, không là giận!

- Ớ!

- Hì, đi nha!

Vậy là tôi ngồi đực mặt ra mà dòm chị rảo bước hướng về phía phòng bảo vệ. Uầy, chị vẫn trắng như ngày nào, vẫn đôi mắt cười rất duyên nữa. Tuy không thể so sánh được với cô Phương hay cô Yến, nhưng chắc cũng là đại mỹ nhân của khối 12 rồi.

Ngồi thêm 1, 2 phút nữa thì tiếng chuông vang lên báo giờ vào tiết. Ủa mà sao nãy giờ chả thấy cô Phương đâu hết ta?! Hay là vô rồi mà mình chẳng để ý, uầy!

Lịch hôm nay là Văn, Sử, GDCD và 2 tiết Toán cuối. Giờ Văn với Sử là khỏi phải bàn, tôi nằm như thằng phê thuốc vật ra một đống bất cứ khi nào có thể.

Ra chơi.

Thiệt chứ ngày thường là tôi sẽ tót ra ngoài phòng bảo vệ vì "lời hứa" khi nãy rồi, nhưng tự dưng thấy mệt quá, tự nhiên thuốc hết tác dụng rồi. Nhưng nếu không ra tôi lại trở thành thằng thất hứa, mà tôi thì không muốn vậy chút nào. Thôi thì ra ngồi chơi thôi mà.

Nghĩ vậy tôi lết cái thân xác già nua đi, ra đến cửa lớp thì đứng chựng lại vì cô Phương đang đi qua. Bắt gặp nhau cô cũng thoáng dừng bước rồi...đi luôn. Để mình tôi đứng đó mà đực mặt ra chả hiểu mô tê chi sất.

Sao kì vậy, thấy tôi đi học thì phải mừng rồi hỏi han gì chớ?!

Ngày hôm ấy, sau khi tán dóc với chị Bi xong thì cũng khoẻ chút đỉnh, chắc có hơi nữ vô truyền sức mạnh. Tôi làm bài kiểm cũng khá là tốt, nhưng lại tiếp tục đực mặt ra khi cô Phương một lần nữa xem tôi là người vô hình.

Ôi đệch! Cái quái gì đây chứ?! Ghẻ lạnh nhau à????