Chương 3

Người đời có câu: "Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò" đố có sai. Ít nhất với tụi lớp tôi. Trong tiết Toán Hình sau 3 tuần đầu tiên, khi cô Phương gọi một số đứa lên bảng làm bài tập.

- Cô, cô có dạy thêm ở nhà không cô? – Nhỏ Hoa, ngồi bàn đầu "hỏi thăm".

- À, ừ, cô cũng chưa nghĩ đến việc đó nữa. – Cô giáo trẻ ngồi ở bàn giáo viên trả lời trong vô số ánh mắt quan tâm.

- Vậy học đi cô, Toán lớp 10 em thấy khó quá cô ơi! – Thằng Việt bắt đầu giở giọng than vãn.

- Nhưng mà trường thì... - Cô nói lấp lửng

- Lo gì cô, cô mở lớp kèm những bạn cảm thấy yếu thôi mà cô!!

- Nha cô!

- Cô dạy đi mà cô.

Không những lũ con trai hùa vô mà bắt đầu đến những bạn nữ cũng ra chiều thích thú với việc đi học thêm. Cũng phải, cô Phương dạy dễ hiểu vậy mà chúng nó không thích sao được.

- Cô ơi cho em đăng kí nha cô! – Thằng Cẩn giơ tay, thề là cái bản mặt của nó bây giờ phỡn lắm.

- Em nữa cô ơi! – Nhỏ Tiên ngồi kế bên "giơ theo".

Ôi lạy chúa, xin đi học như xin đi trẩy hội xuân ấy các bác ạ. Tôi cũng không ngờ cái lớp dòm mặt tiền có vẻ hiền lành thế mà bá đạo dễ sợ. Nhất là cái con.. lớp trưởng!

-Em lên danh sách nha cô – Khϊếp! Chúng nó rào trước đón sau gớm thiệt chớ.

- À, ừ, em cứ cho các bạn đăng kí đi. Để cô sắp xếp thời gian rồi báo cho lớp sớm nhất có thể. – Cô giáo của chúng tôi khá là bối rối rồi đó.

Mà tôi có nên xin không nhỉ? Đáng quan tâm à nha. Hế hế.

***

Sau một cuộc đối thoại ngắn ngay chiều tối hôm ấy:

- Mẹ, cho con đi học Toán nhé!

- Đi học thêm ấy hả? – Mẹ tôi hỏi khi đang dán mắt vào tấm trang thêu chữ thập.

- Dạ! Chắc học vào mấy buổi tối đó mẹ – Tôi hớn hở.

- Vậy thì vụ Anh văn trung tâm thì sao? – Mẹ tôi nhắc làm tôi cũng thấy chột dạ vì quên bén đi mất vụ này.

- Thì chắc hy vọng là cô sẽ xếp lớp vào 3, 5, 7 cho khỏi trùng, hê. (Vì tôi đăng kí học ở trung tâm là thứ 2, 4 và 6)

- Vậy con có học hành được không đó? Cả tuần đi học suốt rồi còn gì?

- Không sao đâu mẹ, còn mấy buổi sáng mà, vô tư – Tôi làm mặt tỉnh nói ra chiều chắc như đinh đóng cột, chừng nào cột mục mới xúc đinh.

- Ừ, đi học đi. Mà học xong rồi về chứ đừng la cà ở đâu đó.

- Biết rồi mà, mẹ yên tâm, hề hề.

Thế là thông qua, gì chứ mẹ tôi thì dễ tính mấy vụ học thêm học bớt lắm. Miễn là có thời gian học mấy môn khác là vô tư.

# Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenVoz.Com #

Nhưng không như tôi cầu khẩn, cô Mai Phương xếp lớp vào thứ 2, 3 và 6, khiến tôi muốn té ghế khi nghe nhỏ Hạnh thông báo. Ầy, vầy sao học đây, học 3 buổi dính hết 2 rồi.

Chờ đợi thêm một tuần nữa để cô giáo sắp xếp, buổi học thứ 2 thì tôi mới mon men vào nhà cô do sự chỉ dẫn của thằng Cẩn. Nhà cô giáo nằm trong con đường YS, nơi được coi là địa điểm mua sắm của nơi chúng tôi sống. Mà lạ một điểm là con đường này giá đất khá mắc, nếu không muốn nói là đắt đỏ cũng bật nhất chứ đâu có vừa. Thế mà cô cũng xây được nhà ở đây, lại ở một mình nữa chứ. Thật ra những điều đó toàn là thằng Cẩn đặt nghi vấn, chứ tôi ít ra khỏi nhà, biết quái gì mà đánh giá đường này đường kia.

-Dạ, dạ cô, cô.. cho em đăng kí học.. Toán cô nha cô – Hết biết tôi, lúc vào thì hiên ngang lắm, đến hồi đến gần xin cô thì lí nhí từng chữ.

- Em cũng không giỏi Toán sao? Theo cô thấy em làm rất tốt các bài mà. – Cô giáo nheo mắt nghi vấn hỏi làm tôi ngại chết được.

- Dạ, thì em cũng... cũng muốn nắm kiến thức vững.. vững hơn mà cô – Tôi lại lắp bắp.

- Ừ, thôi em vào chỗ đi – Dường như thấy được sự đuối lí của tôi, cô Phương chẳng buồn bắt bẻ nữa.

- À mà cô ơi – Tôi quay lại cười cầu tài.

- Sao Nguyên? – Cô nhướng mày.

Ợ, nhớ tên tôi luôn, hê hê.

- Cô.. cho em vô trễ hôm thứ 2 với thứ 6 nha cô, tại em lỡ đăng kí lớp Anh văn rồi – Tôi nói như mếu. Không biết cô có cho hay không chứ mà tôi chưa học buổi nào, giờ lại đòi vô trễ, có khi bị tức lên đá văng ra khỏi cái chốn này ngay và luôn cũng không chừng.

- Hay nhỉ, mới vào đã xin đi trễ là sao? – Cô Phương nheo mắt lại, đệch! Càng xinh gấp bội các bác ạ.

- Dạ.... thì.....! – Tôi cúi đầu xuống vân vê tà áo sơ mi (Em có thói quen như thế mỗi khi bối rối các bác ạ, có bảo em giống bọn con gái cũng chịu ).

- Thôi được rồi, về chỗ đi, mà học sau phải về sau đó nhé!

- DẠ!!!

Được tha sau màn chất vấn lại còn khuyến mãi thêm màn học một mình (quá đã), tôi "tung tăng" lại kết chỗ thằng Cẩn đang chừa một ghế, bất giác dòm qua kế bên là.. nhỏ Hạnh.

-Mày làm qué gì ở đây?!!?

- Đi học, không thấy à? Chẳng lẽ vụ gì cũng phải khai? – Nhỏ đáp tỉnh rụi.

- Ớ, được lắm – Tôi nhếch mép nhưng chợt thở dài, ừ thì có còn gần nhà nữa đâu mà biết được chứ.

Cũng như tôi từng kể, tôi chuyển nhà hai lần, vào giữa hai lần đó tôi sống cạnh nhà nhỏ Hạnh. Còn giờ thì 2 đứa cách nhau cũng hơn hai số nên lúc đầu tôi có "cố gắng" về thăm nhưng sau thì lười nên chỉ khi nào nhóc Kha, em tôi đòi vô chơi với nhóc Tuấn, em nhỏ Hạnh thì tôi mới chở nó vào, sẵn tiện 2 đứa tán chuyện một chút. Lúc đầu thấy bình thường nhưng sau thì chẳng có gì nói nên cả trên lớp tôi cũng ít khi nào chủ động nói chuyện.

***

Những tuần lễ tiếp theo sẽ không có gì đáng nói khi cả lớp tôi xôn xao cái vụ tôi được gửi "Thư mần quen" trong hộc bàn. Phải nói là tụi học sinh chúng tôi khi ấy tuy có yêu đương nhăng nhít thật, nhưng mà cái chuyện gửi thư nó hiếm khi xảy ra. Theo thằng Cẩn thì nếu con gái muốn bày tỏ thì nó sẽ làm một món quà gì đó để tặng, chứ ai lại đi viết thư. Hồi trước tôi tuy học giỏi hơn nó nhưng về tình trường thì tôi nghe nó dữ lắm cơ. Nói quái gì cũng tin hết trọi.

Hôm ấy khi nhận được bức thư Tỉnh tò dù chưa đọc qua, tôi vẫn đâm hoang mang tợn các bác ạ. Lại nghe mấy cái phân tích mang tính vớ vẩn của thằng Cẩn mà lúc đó tôi tin sái cổ nên đã mù lại mù thêm. Chẳng biết phải làm thế nào.

Nhìn cái bì thư đã biết nhỏ này tương đối khéo. Không dùng những bì thư thường bán ngoài cái tạp hóa, nhỏ gấp tờ giấy A4 và làm giống như một cái bì thư kiểu bóc dọc, phải nói 2 bên mép cắt khéo dễ sợ. Thật ra mới đầu tôi không để ý đâu, mà cứ ngồi nhìn xoay xoay trong cả 2 tiết học thì không muốn soi cũng không được.

Sau một hồi suy nghĩ khi cầm cái bì thư, ra chơi tôi quyết định đọc vì lời nói à ơi không thôi của thằng Cẩn. Về nội dung là như này:

"Gửi Nguyên!

Qua rất nhiều ngày suy nghĩ thì hôm nay mình quyết định viết là thư này. Đầu tiên là mong muốn được kết bạn với Nguyên, sau thì muốn bày tỏ suy nghĩ của mình.

Chắc hẳn Nguyên rất bất ngờ khi nhận được lá thư của mình. Đôi khi con người ta không thể nào diễn tả được những suy nghĩ trong lòng bằng lời nói, thì cách bày tỏ duy nhất là viết. Với lại, hơi xấu hổ là mình rất muốn Nguyên nhìn thấy nét chữ này của mình (cũng ngồi chịu khó gò chữ lắm nha) rồi muốn kể cho Nguyên nghe những gì mình cảm nhận được. Thật lòng đó Nguyên ơi!!!

Trong những ngày tháng ngắm nhìn Nguyên từ xa, mình đã rất muốn lại bắt chuyện. Nhìn thấy Nguyên đùa giỡn với các bạn, mình lại càng muốn mình là họ hơn. Nên mình luôn cố gắng học để có thể lên lớp 10 được học cùng Nguyên, vì mình biết Nguyên là một con người hoàn hảo trong con mắt của nhiều người. Nhưng thật buồn, dù cố gắng nhưng mình vẫn không thể có số điểm cao để xếp chung lớp với Nguyên được. Nhưng mong năm 11 thì mình sẽ gặp được Nguyên, rất hy vọng đó, hì!

Mình hy vọng Nguyên sẽ đọc hết bức thư này và hồi âm cho mình được không Nguyên. Người ta nói đợi chờ là hạnh phúc, vậy thì mình sẽ chờ đợi cho đến khi nào điều mình mong muốn thành sự thật mà thôi. Học tốt Nguyên nhé, tuần sau là đến đợt kiểm tra giữa kỳ rồi, chúc Nguyên đạt điểm cao.

Mình xin giấu tên nhé."

Tôi với thằng Cẩn châu đầu vào mà đọc cái bức thư mà như lĩnh ngộ được vô số thứ, nhất là tâm tư con gái. Ôi sao mà thấy chúng nó trưởng thành sớm kinh khủng. Bất giác cả 2 thằng trố mắt vào nhau rồi cả 2 nhìn qua nhỏ Tiên đang đứng tán chuyện với hội con gái tổ 2 (tôi nghĩ bố láo nhiều hơn).

- Con Tiên nó bằng không mậy?

- Không bao vờ, theo con mắt đánh giá của tao thì...

- Thôi, mày yêu nhiều chứ mày có biết quái gì về con gái đâu – Tôi gạt ngang.

- Mày khinh thường sư phụ à con. Tao dòm qua là biết ngay con Tiên ở nhà chỉ chơi búp bê với bán hàng thôi, sao bằng được con này.

Và cảnh tượng sau đó là hai thằng tôi nhìn nhau cười khoái trá khi "nói xấu sau lưng" bạn tổ trưởng tổ 4.

- Mà quay lại vấn đề, mày thấy trong lớp con nào nó nội công cỡ nhỏ này?

- Uầy, thì chắc con Hạnh – Thằng Cẩn nói từng chữ tôi nghe mà lùng bùng.

- Mày điên à, nghĩ sao vậy? Con... - Thằng Cẩn nện cái cốp vào đầu thì tôi mới ngớ ra là mình nói lớn quá, nhìn xung quanh xem có ai chú ý không, nhất là xem xét nhỏ Hạnh đang làm gì rồi quay lại – Nói thiệt đó hả?

- Tao nói giỡn mày hồi nào?! – Tự dưng nó đâm sửng cồ lên.

- Uầy, con Hạnh thì..tao thấy nó vô tư mà.

- Vô vô cái đầu mày mày không thấy nó hay nhìn mày trong giờ học à?

- Ớ.. – Tôi, Trần Hoàng Nguyên chính thức bị sét đánh!

[Cốp]

- Ớ cái gì, mày không để ý thôi, chứ mỗi lần tao nhìn lên là thấy con Hạnh nhìn mày hà. – Sau khi làm phát nữa nhằm giúp tôi tỉnh táo tinh thần, thằng Cẩn tiếp tục "thủ thỉ".

- Không có đâu mày ơi, nó với tao bạn thân từ nhỏ mà, làm gì có chuyện đó được chứ.

- Chứ mày không thấy những cuộc tình đi lên từ bạn thân à, càng thân thì càng dễ nãy sinh tình cảm – Thằng Cẩn bắt đầu hăm he vị trí làm sư phụ lắm rồi đó.

- Nhưng mà nó đâu có biểu hiện gì đâu. – Tôi ngơ ngác.

- Thì nó yêu thầm, mày ngu quá – Nó giơ tay tính cú cái tiếp theo nhưng may là tôi tránh kịp.

- Không có đâu, với lại tao với nó hết thân rồi – Tôi tự "vả vào miệng" mình thế đấy.

- Tùy mày, không tin tao ếu nói nữa, cái thằng ngu mà lì.

- Tao đập à, muốn gì?! – Tôi ra vẻ hổ báo, tay đập cái rầm trên bàn hù thằng nhỏ.

Nhưng trời thì ác nhân ác đức một chỗ là ngay lúc đó thằng Khôi đi ngang qua bàn thằng Cẩn, và chả biết ai xui khiến mà nó nhìn vào cái bì thư đang đặt ở trên bàn với những nét chữ rất chi đẹp đẽ.

- Cái gì đây? Gửi Nguyên? Sao giống chữ con gái quá vậy... - Nó cầm lên.

- ...! – Thằng Cẩn chỉ biết nhìn theo cái phong bì tự làm.

- ....! – Tôi thì cố giành giật lại mà không được.

- Á há há, thằng Nguyên được con nào tỏ tình nè bây ơi... Haha.. !!

Thế là như câu đầu tiên gài đạn, tụi lớp tôi lại tiếp tục nã súng liên tục vào khổ chủ của bức thư là tôi đây, hết giành giật bức thư rồi đến chuyện nói móc nói méo. Hic! Đời còn đâu mùa xuân, kiểu này là bị ghẹo điên cho xem.

Vậy mà bắt đầu tiết sau được 10 phút, thằng Cẩn lại thủ thỉ với tôi thêm một câu, chẳng biết nó đá đểu hay là làʍ t̠ìиɦ báo cho tôi thật:

- Con Hạnh nhìn mày nãy giờ kìa con!