Chương 28

Nhưng chủ nhật hôm ấy, tôi không có thời gian để chép phạt, càng không đến được nhà cô vì phải đi theo mấy đứa kết nạp Đoàn. Uầy, Củ chi xa xôi dịu vợi có là gì khi cô Phương cùng đi cơ chứ. Hề hề. Cái tin này tôi chỉ mới biết vào hôm qua thôi.

- Mai là đi lên Củ Chi rồi nhỉ? - Cô giáo chống cằm quay qua nhìn tôi đang chúi mũi vô mấy bài Toán. Hôm nay là lịch học Olympic mà.

- Dạ, khổ quá!

- Sao khổ!?

- Thì em kết nạp rồi mà, đi này là đi hành xác chứ làm gì!

- Ờ ha, cô cũng kết nạp rồi mà ta! - Cô ra chiều suy nghĩ tợn.

- Không, ý em là.... Ủa? Cô cũng đi à?!

- Sao không, cô là uỷ viên Đoàn trường mà!

- Ồ, ghê! Thế ai làm phó vậy cô?!

- Cô Yến chứ ai!

Ôi mới mừng chưa được 30 giây đã ỉu xìu rồi. Có cô Yến ngồi đó thách ông nội tôi cũng chả dám lượn lại gần cô Phương.

- Thế mai muốn ăn gì? Cô đem cho!

- Ủa? Là sao cô!? - Tôi tiếp tục ngơ ngác.

- Thì cô được phân công đi cùng xe em mà. Chiều nay đi họp Duyên không nói gì với lớp sao?

- Lạy chúa, nó.. À.. Méng đó có nói gì đâu chứ - Mà cũng có khi nó có nói nhưng tôi bận nói chuyện với thằng Cẩn nên không nghe.

Đúng như tôi dự đoán, chúng bạn đi chẳng lấy làm bất ngờ khi cô Phương lên xe cả. Và tôi giờ tự dưng lại phải lao đao.

Số là trong lớp tôi thân với 2 thằng Cẩn và Khôi, nhưng giờ tụi nó đã vào Đoàn càng không phải thành phần bị ép đi nên đang ở nhà ngủ nghỉ hay chép phạt gì đó. Tính kêu thằng Khải ngồi chung mà cu cậu đã ngồi với thằng Ân rồi. Bờ mờ, thêm 2 con Duyên với Nguyệt dính như sam làm tôi bơ vơ giữa chốn lạ.

Lết lên xe thì hầu như lớp tôi đã có đôi có cặp hết rồi, giờ chẳng lẽ ngồi với tụi lớp khác? Tôi phó mặc số trời vác cái ba lô đồ ăn do cô Phương chuẩn bị sẵn cho lớp. Đúng là.. con gái!

- Lại đây Nguyên, ngồi lên đùi anh nè cưng - Thằng Khải trêu đểu khi thấy tôi đang đứng xớ rớ.

- Im mày!

- Á, 1 sẹo mới trong tuần. - Nhỏ Nguyệt bệnh nghề nghiệp.

- Con khỉ nè, giờ là chủ nhật, quên cái luật vớ vẩn đó đi? - Tôi đâm quạu.

- Vớ vẩn?! - Một tiếng nói quen thuộc vang lên từ dãy ghế đầu làm tôi lạnh cả sống lưng.

- Dà dạ, em nói con người em.. nó vớ vẩn gì đâu!

- Điêu dân, lại ngồi đây!

Và thế là trong những tràn cười khốn nạn của lũ bạn, tôi lết lên yên vị trên ghế đầu cùng cô Phương. Ngó qua bên kia thì nhỏ Duyên với Nguyệt đang bụm miệng cười hích hích. Bờ mờ!

Tôi nên vui hay nên buồn đây các bác?!

***

Từ trường tôi đến Củ Chi cũng mất hơn cả tiếng đồng hồ. Giờ đã là 7h15 mà cái xe này nó lếch lếch, vậy là đến nơi chắc cũng 9h.

Nhìn qua kế bên thì thấy cô giáo đang "dọn ổ", trải cái áo khoác đắp lên chân, cô lấy cái balo lên mà để gần cửa số rồi dựa lên.

- Cô sao vậy?

- Hôm qua bị mất ngủ, giờ mệt quá! - Cô nói mà mắt nhắm hờ lại.

- Sao nằm trên đống đồ ăn được. À mà trong đó có cái bịch nào bự bự không cô, trong balo ấy.

- Chi vậy? Có mà 2 bịch nhỏ, dùng để đựng rác cho tiện.

- Cũng được.

Tôi cầm balo móc 2 cái bịch nhỏ ra, xong cho hết bánh trái vào hết 2 bịch. Cũng may là vừa đủ luôn.

- Đưa em cái áo khoác!

- Nè - Cô giáo cầm áo khoác màu trắng viền hồng, hay nhỉ, áo khoác tôi cũng màu trắng nhưng viền xám. Và đời chả ai biết được chữ ngờ... thôi tí nữa kể.

Tôi xếp đại 2 cái áo khoác chồng lên nhau rồi bỏ vào balo tạo một cái "gối giả" rồi đưa cô giáo.

Chẳng nói chẳng rằng, cô để balo kê lên cửa số và dựa vào nhắm mắt lại, bỏ thằng oắt đang phải ngồi cầm 2 bịch bánh kẹo tùm lum. Chắc là buồn ngủ lắm rồi đây.

Tôi là thằng thuộc dạng vô ý vô tứ nên các bác đừng thắc mắc chuyện tôi chẳng bao giờ miêu tả đồ của các cô giáo hay bất kì ai, có để ý đâu mà tả.. Nhưng hôm nay do ngồi cả tiếng trên xe tôi buộc phải ngắm nhìn cô Phương từng li từng tí.

Cô giáo nhà tôi hiện tại đang ngủ mê mệt chường khuôn mặt hình trái xoan trắng hồng, hình như có trang điểm sơ sơ khi thấy một ít phấn hồng bên má, cái miệng hình trái tim ánh lên màu đỏ nhạt của son môi, vì môi cô bình thường đã đỏ rồi nên chắc không cần trang điểm chi cho nhiều. Đôi lông mày cao vυ"t thanh tao mà phía dưới là một đôi mi dài và đẹp đang khép lại. Thử hỏi trên đời này, tôi sẽ phải tìm cái sắc đẹp này ở đâu nữa đây?!

Cái này là tôi thấy sao tả vậy, từ kiến thức của một thằng ất ơ không biết làm văn miêu tả, chứ mà có đủ hết tết cả những từ ngữ hoa hoè trong bụng chắc tôi ngồi tả cô tới sáng cũng chả hết.

Hôm nay cô giáo mặc áo Đoàn, ừ thì ai cũng vậy, mấy nhỏ bí thư cũng mặc nhưng thách mấy chục đời chúng nó mới đẹp bằng cô đấy. Với cái quần jean màu xám cùng đôi giày cao gót màu nâu cao cỡ 5 phân, cô giáo nhà tôi hiện giờ khi đứng lên đã cao cỡ 1mét 7. Ôi, thua tôi xa. À, tôi đã lên 1mét 78 rồi nhé các bác. Ráng phấn đấu trên 1mét 8 mới được.

Ngồi nghĩ ngợi thêm tí thì cái bảng chỉ dẫn trên đường "thông báo" chúng tôi còn 7km nữa là đến Củ Chi, cũng nhanh vỡi. Trên xe tôi bấy giờ có vài đứa lên tiếng và cũng đã tỉnh dậy gần hết. Chỉ có cô giáo nhà tôi vẫn dựa balo ngủ khì thôi. Muốn nhéo cái mũi lắm cơ.

- Cô, dậy cô, tới rồi - Tôi khều nhẹ cô giáo.

- Hở, à, ừ... Đến rồi hả? - Cô choàng tỉnh giấc với cái mặt còn say ngủ, ôi yêu không thể tả. Lại càng dụi dụi mắt nữa chứ, như con nít ấy. Tôi ước rằng mình mãi mãi là người duy nhất được trông thấy khuôn mặt dễ thương chết người này.

- Dạ..

Bấy giờ tài xế đã cho xe vào bãi, nghe cái xịch một cái thì ông thông báo tất cả có thể xuống xe. Vậy là 4 lớp (A1, A2, A3 và B1) lục tục theo hàng mà xuống xe dần dần. Còn tôi và cô thì xuống chót vì phải chuyển đồ ăn từ 2 bịch qua balo. Thiệt là khổ quá đó mà.

***

Nói đi là để kếp nạp vào Đoàn chứ thật ra làm cái lễ chưa mất nữa tiếng đã xong, tôi ngồi ngáp dài chúng nó hô mấy cái khẩu hiệu của Đoàn thiếu điều muốn ngủ gật luôn.

Nhưng tôi chợt tỉnh ngủ.

Trường tôi thuê 4 chiếc xe cho khối 10 đi, tất nhiên mỗi xe sẽ có 1 cô phụ trách (phụ trách cỡ cô Phương là không có được ) Tức là ngoài cô Hương, cô Yến cô Phương còn có 1 cô trẻ nữa, vì tham gia công tác Đoàn mà.. Và không ai khác chính là cái cô mà tôi gặp hôm Lễ Nhà Giáo. Ôi, sự gặp mặt tình cờ, "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ" đây mà. Dù đây là lần thứ 2 gặp nhưng cũng có duyên rồi. Vậy là máu mê gái của tôi lại sôi lên.

Nhưng giây sau vụt tắt cái rụp khi phát hiện ra cô Yến đang nhướng mày, mắt hướng về phía tôi thật lâu. Bất giác đành lảng qua hướng khác kiếm chuyện để nói với nhỏ Nguyệt.

- Đi thôi mấy em – Cô Phương vỗ tay gọi mấy đứa cán sự lớp ở xe số 1 đứng dậy.

- Giờ tham quan luôn hả cô?

- Ừ, xong mình về Làng dân tộc ăn trưa, đi nhanh để trưa nắng lắm.

- Ủa, nó ở đâu cô? – Tôi đi song song cô giáo, tay ôm cả áo cô lẫn áo tôi.

- Lúc nãy mình vừa đi qua đó, cách đây gần 20 cây số.

- Ủa, nãy cô biết mình đi qua hả?– Tôi cười trêu đểu.

-......! – Liếc một phát.

Từng đoàn học sinh Trung học đến với Địa đạo nối thành những hàng dài mà nếu không khéo có thể lạc nhau như chơi. Theo cái tối kiến của thằng Khải thì nên nắm lấy áo nhau mà đi và bị lũ con gái chửi cho 1 trận nên thân.

Tôi chẳng nói gì cả, vì giờ đang phê, hê hê, gì chứ đi với cô, tay cầm áo khoác cô, cứ như là đang thành một cặp trước mặt văn võ bá quan vậy.

Bắt đầu xuống Địa đạo, chúng tôi được nghe những anh chị công tác Đoàn tại đây hướng dẫn khá chi tiết về quá trình hình thành nên Địa đạo. Chốc chốc lại thấy mấy em cấp 2 lấy viết giấy ra ghi ghi. Cũng phải, chúng nó đâu có sướиɠ như tụi tôi, tội nghiệp, về nhà còn phải làm bài thu hoạch mà. Nhớ năm lớp 8 tôi cũng bị y chang như vậy nhưng tôi không có chăm như mấy đứa này. Ngày cuối cùng nộp thì mượn bài nhỏ Trâm mà chép, hê!.

Sau là tới quá trình đi tham quan, mà đi hay là bò đây? Cái hang có chút xíu, khom lưng bò cả buổi mới ra, hồi đó còn chưa cao thì chui được, chứ mà giờ.. ôi thôi, tôi nghĩ đến cái lưng khốn khổ của mình rồi đó.

- Giờ chui xuống không? – Cô Phương quay lại hỏi.

- Xuống chớ, em khoái cái này lắm – Mợ, ghét gần chết mà thấy mặt cô hớn hở nên phải hí hửng theo.

- Nhưng chẳng lẽ ôm balo theo? – Cô nhìn cái thứ tôi đang vác đằng sau lưng.

- Uầy, thì để em gửi.

Nhìn quanh quất thấy nhỏ Duyên đang ngồi phía trên chỗ hầm nên tôi nháy mắt cô giáo ý là chờ chút, tôi phóng lên gửi gắm balo đồng thời dằn mặt nhỏ không được ăn, vì đây là đồ ăn của.. cả lớp.

Quay lại thì cái mặt tôi nó đần ra khi cô Phương đang đứng đó chờ, bên cạnh là cô Yến, bên cạnh nữa là cái cô giáo xinh xinh dạy 12.

Uầy, muốn được đi với cô thôi mà.

- A, lại đây Nguyên – Cô Phương quắc lia lịa khi thấy tôi đứng tần ngần ở cửa xuống.

- Dạ. – Tôi mò xuống không quên gật đầu chào hỏi 2 người cô còn lại, thừa biết cô Yến đang nhìn tôi với ánh mắt... như thế nào.

- Vô trước đi! – Cô Phương chỉ vô.

- Ớ..

- Xuống đi, lỡ có sụp đất thì tụi cô cũng không sao! – Cô Yến bất ngờ cười khúc khích khiến cô giáo bên cạnh cũng mỉm mỉm cười theo.

- Uầy.. Làm chuột bạch rất sướиɠ! – Tôi than thở.

Và tôi chui xuống trước, theo sau như thứ tự khi nãy tôi nói. Mợ bà sao mà nó tối dữ vầy nè, hồi đó nhớ đi sáng lắm mà ta.

- Cô cẩn thận nha. – Giờ xuống thì thấy cũng có ánh sáng từ đâu đó, tuy không soi rõ đường nhưng cũng thấy sơ sơ.

- Ừ, có ổ gà ổ vịt gì thì nói cô tránh nha – Cô Phương vẫn cứ cái giọng con nít.

- Chui nhanh lên bác tài ơi. – Hình như cô dạy 12 nói, lần đầu tiên tôi nghe giọng cô, cũng thuộc dạng.. dễ mến lắm. Mà hình như là người miền Trung.

Mà làm quái gì đi nhanh lên được chứ, thằng khốn đang đưa 2 cái chảo thần thánh trước mặt tôi đi cứ như gà rù, vừa đi vừa phát quảu. Nhưng tôi chợt nhận ra: Chết mồ, vậy nãy giờ tôi cũng chổng mông trước....

- Em làm gì ngồi xuống luôn vậy – Hình như cô Phương mém đυ.ng vào đầu tôi.

- À, giờ em muốn nhảy cóc.

-........! – Ngó lại thấy người tôi mê đang cười mỉm mỉm.

Vậy là tôi lại bò bò, chẳng giống cóc cũng chẳng phải là chui, cái tướng ắt hẳn rất ngộ đời dạng như tinh tinh đười ươi gì đó vì nghe tiếng cô Phương cười suốt.

Hình như đi cả mấy trăm dặm mới thấy một cái hang bự hơn, tôi chả biết gọi nó là cái gì, cứ coi là cái "ổ" đi. Nói chung là giờ tôi đã được đứng lên và ưỡn qua ưỡn lại rồi đó. Nực thấy mồ tổ luôn hà.

- Nè! – Cô Yến lấy ra một bịch khăn giấy nhỏ đưa từng miếng cho 3 người còn lại. Đến tôi thì có vẻ như cô hơi khựng lại muốn nói gì đó nhưng tôi cúi đầu cảm ơn rồi lảng đi kiếm cô Phương. Thật, khốn nạn đó, nhưng quyến luyến cô càng làm khổ cô hơn.

Và cuộc hành trình tiếp tục khi cô Trang đi trước, à khi nãy nghe cô Yến gọi tôi mới biết tên, đi sau là cô Yến rồi đến tôi, cô Phương vẫn cứ đi sau tôi thôi.

Lần này người chui trước là cô Yến nên tôi không dám đi gần, cứ cách cả mét mới bò đến.

- Từ từ Nguyên, mệt quá, ngừng tí – Cô Phương chọt chọt lưng tôi.

- Dạ! Vậy người đi sau..?!

Ngó lại thì không thấy ai cả, chắc người ta rẻ hướng khác. Ủa mà chẳng lẽ mình đi lộn đường, tôi vẫn đi theo cô Yến đó thôi, tuy xa nhưng vẫn giữ được dấu mà ta.

- Cô mệt hả? Khát nước hả cô? – Tôi ngồi quay lại.

- Ừ - Cô giáo thở dốc.

- Nãy quên mang theo mấy chai nước chứ. Cô ráng đi tí đi, chắc cũng có đường ra thôi.

- Ừ - Lại tiếp tục thở, gì mà yếu hơi dữ.

Tự dưng lúc ấy, trên con đường sâu hun hút giờ chỉ còn lại 2 người, một nam một nữ ngồi cạnh nhau trong khung cảnh tối tăm của cái hầm.