Chương 17

Cả đêm trằn trọc không yên với cái mớ hỗn độn mà chẳng biết làm sao giải tỏa, tôi trở thành gấu trúc ngay sáng hôm sau với đôi mắt thâm quầng.

Nhưng điều đó không làm tôi quan tâm, cái đáng lo ngại nhất là nói thế quái nào với cô Phương về chuyện này. Hễ tôi mà nói sẽ theo Toán thì suy ra tôi là một thằng bỏ Lý, mà bỏ Lý thì có thể bỏ Toán bất cứ lúc nào tôi thích luôn. Gì chứ mấy chị em phụ nữ hay suy nghĩ vậy lắm.

Nhưng ở nhà thì nghĩ thế, còn lên trường thì không biết trời xui đất khiến thế nào mà vừa dắt xe vào là tôi thấy cô Phương đang đứng ở bãi giữ xe giáo viên (nơi đó nhìn từ cổng vào nằm phía bên phải các bác ạ, còn học sinh thì luồn qua bên trái). Sao hôm nay cô đi sớm nhệ?!

Giờ sao, có nên nói luôn không? Nói sớm thì khỏe sớm, cơ mà... mới làm cho con người ta bên kia khóc lóc hôm qua, giờ lại đi hí hửng nói với bên này. Ôi thôi khốn nạn đừng hỏi.

Tuy nhiên đầu nghĩ quái gì thì nghĩ, chân cứ bước, tay cứ dắt xe hướng về phía chỗ cô giáo đang đứng. Tần ngần 3s, tôi dựng xe bước đến gần hơn.

- Gì vậy Nguyên?

- Dạ.. dạ cô, em có chuyện muốn nói – Tôi gãi mũi.

- Ừ, nói đi – Cô giáo hai tay ôm cặp như những nữ sinh xinh đẹp hạng nhất, ôi, quên cha nó cần nói quái gì rồi.

- Dạ.. à.. ừm.. thì cái vụ hôm trước đó cô – Tôi bắt đầu cái liên khúc gãi đầu gãi tai quen thuộc, chỉ muốn nói thẳng ai dè lại ra bóng gió.

- Là vụ gì em? – Cô giáo nhướng mày đúng thật, có thánh mới biết tôi đang muốn nói khỉ gì.

- À, thì là.. vụ Olympic Toán đó cô. – Tôi cười như mếu.

- Olympic Toán sao? – Lạy chúa, chả biết cô không hiểu hay vờ không hiểu nữa.

- Thì.. em.. em muốn thi Toán – Tôi cuối cuối mặt xuống chứ hết dám ngẩn đầu lên luôn rồi.

Rồi được hơn 1 phút không thấy động tĩnh gì, tôi đánh liều ngước mặt lên thì thấy cô giáo vẫn đứng đó, nhìn tôi với ánh mắt như đang đánh giá đối thủ hoặc bắt đầu vận dụng kĩ năng đọc suy nghĩ đối phương như cô Yến. Thật tôi sợ quá rồi.

Tôi ngơ ngác hỏi tiếp:

-Sao.. sao vậy cô?

- Không gì, dù sao thì cô cũng chưa tìm ra ai có thể đi thi Toán cả, nên có gì cô xếp lịch rồi báo em sau. – Cô đáp, mặt dửng dưng đến mức khó tin. Vậy là chắc giống như tôi định liệu rồi, cô sẽ lập hàng phòng thủ khi mà tôi dở chứng không chịu thi Toán nữa. Mà làm quái gì có chuyện đó, không thi Toán thì tôi có nước ở nhà chăn trâu ấy.

Cúi đầu chào cô giáo rồi nhìn cô bước thẳng lên phòng nghỉ giáo viên, tôi tiu nghỉu cái mặt dắt xe về hướng bãi xe của mình, không khỏi thắc mắc:

Cái câu cô nói chắc chắn có vấn đề, tức là giờ dù gì cũng chưa tìm được thằng đi thi nên sẵn tôi nói thế này cho tôi đi luôn. Vậy hả ta? Vậy tôi trở thành cái thằng dự bị rồi?! Âu cũng là do tại tôi cả, chẳng biết trách ai.

Mà tự nhiên nhớ lại, sao hôm nay cô lại mang kính nhệ?!

Mang cái bộ mặt bi thảm vào lớp bấy giờ đã có mặt gần như đầy đủ, tôi lết như thằng nghiện hút lâu ngày thiếu thuốc, dòm mà phát nản qua cái ánh mắt của nhỏ Nguyệt. Nhưng thằng Cẩn thì cứ hí ha hí hửng lên.

- Ê mày, tao nói cái này nghe nè.

- Ờ, gì? Nói lẹ đi ông đang mệt! – Tôi nằm dài luôn trên bàn.

- Vừa nãy tao mò xuống cantin coi có gì ăn không...

- Ủa, mày hết đau chân rồi à? – Tôi ngẩn đầu lên.

- Thì hơi hơi, để tao kể tiếp. Ra thì thấy một nhỏ đẹp ác, hơn cả cô Phương luôn.

- Mợ, làm quái gì có con thế! Qua được cô Phương thì nó là tiên rồi. - Tư dưng đâm bực, sao lại so sánh khập khiễng như vậy chứ

- Tao láo mày chi, qua con mắt nhìn người của tao thì...

- Tao cóc tin – Tôi xua tay với ý để cho tao ngủ, cấm làm phiền.

Về cái độ nhìn người thì nói chung tôi cũng không tin được thằng Cẩn bao nhiêu, nhưng nếu nó quả quyết hơn cô Phương thì chắc nhỏ đó thuộc hàng mỹ nữ. Tất nhiên không qua hàng cô Phương rồi, đến cả cô Yến còn thua mà. Uầy, lại nhắc đến cô Yến rồi, thôi mơ về thiên đàng tí vậy!

Nhưng tôi ngủ khôg được với 2 thằng oắt bạn chí cốt. Bờ mờ thằng Cẩn, không có cái gì là giữ trong lòng được sất.

- Thiệt hả? Đẹp hơn cô Phương luôn hả? - Thằng Khôi tròn mắt.

- Ừ, tao dòm là mê liền. Mợ, không có con Thanh cọp là tao cua ngay rồi –

Nhỏ Thanh tôi biết, hơn tụi tôi 1 tuổi nhưng là bồ thằng Cẩn cả năm nay nên chúng tôi hay kêu nó là em này em nọ chứ chẳng có khái niệm lớn nhỏ gì sất.

- Vậy mày có để ý phù hiệu của nó lớp nào không? - Thằng Khôi hỏi với vẻ háo hức.

- Sao lại không con trai, thánh soi mà. Con nhỏ đó học 10A3.

- Ủa? 10A3, có đứa đẹp vậy hả? Tao qua chơi với thằng Duy quài mà có thấy con nào được đâu cà! – Thằng Khôi thắc mắc.

- Sao tao biết được, rõ ràng là 10A3 đố có sai. Dòm mặt con này láng e à, mặt mũi thì... chả biết nói sao nữa, đẹp lắm.

- Thiệt không đó!

- Xạo mày làm gì? Không tin tí qua 10A3 thám thính đi, được thì cho nó làm dâu A1 luôn, hề hề.

- Ừ, để xem – Thằng Khôi tặc lưỡi.

- Cố lên con trai, tao là do số xui sẵn chứ không dớt rồi, mà mày lại có cái mác Phó học tập, coi như đứng đầu khối 10, lo quái gì không tán được.

- Nhưng tao không biết tán – Quên chưa giới thiệu, thằng Khôi nhát gái không thua gì tôi nên giờ nó cũng đâm ngơ ngác tợn.

- Thì tao chỉ, thằng này ngu, mày mà bỏ qua con này là hối cả đời nha con – Thằng Cẩn lại lên giọng bố đời.

- Ừ, có gì ra chơi tao đi liền.

Cuộc nói chuyện kết thúc, đồng thời tiếng chuông vào giờ truy bài cũng đã reng lên. Mợ bà mấy thằng khốn, chẳng để cho tôi nghỉ ngơi gì sất. Cầm cái cuốn sổ Sao đỏ theo dõi D3, tôi đập 1 phát vào đầu mỗi thằng rồi sùng máu bước ra khỏi lớp trong ánh nhìn thắc mắc vô hạn của 2 thằng đó, kể cả một số đứa ngồi gần.

***

Giờ truy bài kết thúc, tôi đi dọc dãy hành lang về lớp mình trong tâm trạng không thể mệt mỏi hơn. Nói đúng hơn là có một phần lo âu trong đó nữa, rồi cô Phương sẽ nghĩ về tôi như thế nào đây.

2 tiết đầu trong thứ 6 là Văn, ôi đệch, có mà ngủ đến Tết Công Gô, vì cô Văn rất dễ, lại có cái giọng giảng của "tiến sĩ gây mê" nên tôi cứ tha hồ mà ngáp lia lịa. Tuy nhiên ở lần ngáp thứ 3 chưa ngậm họng lại kịp thì chợt ngó lên thấy nhỏ Hạnh đang quay xuống nhìn tôi. Như phản xạ có điều kiện, tôi nhướng hàng lông mày lên nhìn nó ý hỏi có gì không? Và đáp lại câu hỏi là.. cái nhún vai quay lên.

- Cái gì? Nguyên giỡn hả? – Nhỏ Hạnh nói như quát vào mặt tôi.

- Ai lại lấy chuyện này ra giỡn chứ.

Ra chơi, tôi quyết mon men lên chỗ nhỏ Hạnh để tìm sự cảm thông, nhưng giờ thì biết là mình sai lầm rồi.

- Sao không nói gì với Hạnh hết vậy? – Nhỏ lại nhăn mặt.

- Nói gì giờ, thì quyết vậy rồi. Nói cũng nói luôn rồi – Tôi thở hắt.

- Thiệt tình, vậy giờ tính sao? Thật Hạnh không thể ngờ được, Nguyên dám bỏ luôn cái lời hứa đó hả?

- Thì cũng xin lỗi cô rồi mà.

- Rồi lúc đó cô nói gì? Biểu hiện?

-.............!

- Nguyên ơi là Nguyên!

Tôi ngáp vài cái chán ngán cuộc đời rồi lê bước về chỗ mình, để cái cặp xa xa để dựa đầu rồi nằm vật ra ghế. Vắt tay lên trán mà suy nghĩ thế sự cuộc đời. Chẳng quan tâm gì đến thái độ của tụi bạn trong lớp nữa.

Tiết sau là tiết Công nghệ, tôi lại tiếp tục chống cằm ngồi viết viết vẽ vẽ, chán thì dòm lên bảng đọc chữ như học sinh lớp 1 mới cắp sách đến trường. Phút thứ 45, cô Thảo bước ra và rồi tôi lại tươi tỉnh khi cô giáo chủ nhiệm vào lớp ngay sau đó. Làm sao mà tỏ cái thái độ chán đời đó ra cho cô xem được chứ.

- Hôm nay là tiết Luyện tập, bạn nào muốn gỡ điểm hôm điểm tra thì xung phong lên nhé.

- Cộng bao nhiêu điểm cô? – Tụi dưới lớp láo nháo cả lên.

- Ừ thì.. mỗi bài một điểm.

Hình như bài kiểm tra 15 phút vừa rồi tôi được 9.5, vậy có lên không nhỉ? Nghĩ nghĩ tôi lật sách ra "xem mặt" mấy bài tập. Gì chứ mấy bữa nay đã học quái gì đâu, toàn lo chuyện đại sự. Nhưng đang dòm dạng bài thì có tiếng thước gõ gõ trên bàn. Tôi ngước lên.. và:

- Học chiều thứ 5, thứ 7 với cả ngày chủ nhật nhé! – Cô giáo nói bằng cái giọng lạnh chưa từng thấy, đến thằng Cẩn cũng sững người.

- Dà.. dạ! – Tôi gật đầu như cái máy.

Nói rồi cô cầm thước đi vòng vòng lớp, tuyệt không bước đến chỗ tôi thêm bất cứ lần nào nữa. Nhìn theo cô, tôi không khỏi thở dài, giờ thì cô thấy cái bộ mặt mất sổ gạo này cũng chả sao nữa. Ngay lúc đó, tôi bất ngờ cười giễu mình, vừa tàn ác với cô Yến xong thì lại nhận được sự ghẻ lạnh của cô Phương, hay thật, đời đúng là có luật nhân quả.

- Ê, mày đừng nói với tao là mày chuyển qua thi Olympic Toán nha. – Nhỏ Tiên khều khều.

- Thì chính hôm trước mày gợi ý cho tao còn gì?!

- Gì? Hồi nào cha? – Nhỏ nhìn tôi với thái độ như chẳng tin vào tai mình nữa.

- Hai chúng mày nói chuyện gì vậy? – Thằng Cẩn nghe động quay xuống hóng.

- Thằng Nguyên nó bỏ Lý theo Olympic Toán rồi – Nhỏ Tiên chỉ tay vào tôi cứ như thằng vừa gϊếŧ người xong vậy.

- À há, được lắm con trai, rất đúng ý bố - Nó cười hề hề.

- Nhiều chuyện, quay lên! – Thấy thằng Cẩn ngược lại còn tung hê, nhỏ Tiên trừng mắt uy hϊếp.

- Thì hôm qua tao hỏi mày vụ cái chuyện yêu thích với trách nhiệm đó, quên rồi à? – Tôi nói tiếp.

- Trời ơi, tao tưởng mày hỏi cái gì, ai dè. Khác nhau chứ, thông thường người ta sẽ làm theo sở thích, còn chuyện của mày thì... Trời ơi, sao mà.. Hầy, không nói với mày nữa, mặc xác mày.

Vậy đấy, thân thân với 2 nhỏ à, mà một đứa nhăn mặt "Nguyên ơi là Nguyên!", đứa kia thì sừng sộ "Mặc xác mày". Khổ gì đâu á!!!

Tôi trề môi ra vẻ tôi đây cóc thèm rồi quay lên. Ôi đệch, cô Phương nhìn về hướng này, chẳng những thế còn nhìn với ánh mắt tóe lửa qua hàng kính cận. Mà..cô mang kính trông đẹp phết nhệ. Tôi lại bị mị hoặc nữa rồi (Sao nhìn riết tôi giống cái hạng Điếc không sợ súng quá nhệ).

Dù sao thì cô Phương cũng đã xếp lịch, tức là cô chấp nhận tôi. Nói thế nào đi chăng nữa, cái việc tôi theo môn Toán cho đến giờ phút này tôi vẫn nghĩ mình làm đúng, thách cô Phương tỏ vẻ không quan tâm gì mấy luôn, với tôi cái việc thu hút cô dễ như trở bàn tay. Và tôi có một cái sự khao khát lớn hơn nữa cơ.

Thế là từ một thằng mất sổ gạo, tôi đã tìm được sổ gạo, không những thế còn lụm một bao gạo mang về nhà, hề hề.

Chiều đó là chiều thứ 6, tức là theo lịch lớp tôi học thêm nhà cô Phương. Thế là xách xe đi học Anh văn trung tâm trước rồi về thì sẽ gặp cô, và bắt đầu chiến dịch "rù quến".

Đúng 7h30 tôi dắt xe vào sân, háo hức vào phòng học và kiếm ghế trong con mắt ngỡ ngàng của 4 người là cô Phương, thằng Cẩn, nhỏ Tiên và nhỏ Hạnh. Mần quái gì mà nhìn nhau như người từ cõi chết về vậy?

- Sao mày lại vô đây làm gì? – Nhỏ Tiên đập vai tôi khi vừa xách ghế lại ngồi gần nhỏ.

- Thì... học chứ gì – Tôi ngơ ngác.

- Đi thi Olympic rồi mà còn học gì nữa thằng điên – Nó "phùng mang trợn má".

- Ủa? Vậy là không được học hả?

- Bạn Nguyên dư thời gian quá mà! – Thằng Cẩn bơm đểu một câu.

- Uầy, kệ lũ chúc mày, tao vào coi như chào bữa cuối.

Và tất nhiên vì nghĩ mình chào cô và cả lớp bữa cuối (như chuẩn bị đi xa) nên tới đúng 8h30 là tôi cũng đứng dậy theo tụi nó và xếp tập vào cặp xách mông về.

- Nguyên, em đi đâu đó? – Tiếng cô giáo đang ngồi phía trên.

- Dạ? – Lại ngơ ngác.

- Ở lại học, em đã được về đâu.

- Ớ...

Sau âm thanh thản thốt của tôi thì thằng Cẩn cười sặc sụa, nhỏ Tiên cũng cười khổ mà vỗ vai tôi một cái. Xong chúng nó tự bấm nút và biến.

- Ủa cô, hôm nay em cũng phải học hả cô? – Tôi hỏi trong đêm thanh vắng, trong vòng chỉ có một nam một nữ.

- Ừ, chứ sao? Em đã đến đây học rồi mà – Cô vuốt tóc lật từng trang sách mà dán mặt vào.

- Em tưởng là hôm nay bữa cuối – Tôi cuối đầu xuống khó hiểu.

- Ai bảo đến đây học làm gì, đã học thì phải học cho đàng hoàng chứ.

Thề là lúc đó tôi thèm phán ngay cái câu: "Vậy sao lúc trước học có tí mà cô cũng đuổi em về?". Nhưng thách kẹo cũng chả dám, cái số tôi nó sợ... gái nên vậy.

Mà là do mấy chị em phụ nữ khó hiểu thiệt bộ, đúng không các bác?!