Chương 12

Những tưởng ánh hào quang sẽ mãi mãi chói sáng, nhưng tôi chỉ mới mừng húm được 2 hôm. Sang hôm thứ 3 thì những gì tôi mong đợi cuối cùng đến, và mọi việc xảy ra quá sức tưởng tượng của tôi luôn mới kinh.

Chẳng là học kì 2 lịch học thay đổi rất nhiều so với kì 1. Và thứ 2 hôm nay, Toán Đại số rơi vào 2 tiết cuối trong ngày.

- Các em về nhớ xem lại bài rồi làm những bài trên bảng nhé. Hôm sau có thể cô sẽ kiểm tra bất ngờ đó – Giọng nói cô Phương vang lên khi chúng tôi đang thu dọn sách vở.

- Dạ..!!! – Tất cả đều đồng thanh, tất nhiên mấy đứa đầu bàn la to nhất. Và tôi thì chẳng có thói quen dạ thưa kiểu đồng bộ như vậy.

- À, Nguyên ở lại tí nhé.

- Dạ - Giờ mới dạ nè, dạ một mình mới chịu. Hế hế.

Chờ lớp đã ra hết, tôi mới đứng dậy mà lên bàn giáo viên, lúc đó cô Phương hãy còn ngồi trên ghế.

- Dạo này em học hành ra sao rồi?

- Dạ? – Tôi nghiêng đầu – Cũng mới ra Tết mà cô, đâu có học hành gì?!

- Ý cô là em có nắm hết các bài trên lớp không? Có khó khăn gì không?

Ơ, cô hỏi thế này sao mà giống cuộc thẩm vấn học sinh trung bình quá vậy? Mà học kì rồi tôi loại giỏi mà ta???

- Dạ, thì cũng tương đối ổn cô.

- Ừ, ráng ôn lại mấy môn xã hội, em thì chỉ ham mấy môn tự nhiên thôi – Cô lừ mắt về phía thằng Sao đỏ.

- Dạ. – Bị bắn trúng tim, tôi đơ ra rồi cuối đầu xuống làm.. tượng.

- À mà này...

- Dạ? – Tôi vội ngước mặt lên ngóng chờ từng từ được thốt ra từ bờ môi xinh đẹp ấy. Phải nói tôi luôn bị mị hoặc khi đứng gần cô các bác ạ.

- Ừm.. em đã có thầy cô nào bồi dưỡng chưa vậy? Được thì đi thi Olympic Toán không? – Cô giáo như nói thật chậm, thật chậm để tôi có thể nghe rõ từng từ một.

-...............! - Lạy chúa cứu rỗi linh hồn con vào lúc này. Sao mà lại nói trong cái hoàn cảnh tréo ngoe vầy cơ chứ. Tôi thừa nhận vài giây trước tôi còn trông đứng trông ngồi lời đề nghị của cô. Nhưng bây giờ thì tôi mới thấy sự rắc rối kéo theo lời đề nghị tưởng chừng như mình sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướиɠ. Hic! Chết mất.

- Sao vậy? Đã có rồi sao? – Cô giáo hỏi dồn.

-................! – Nói gì bây giờ hả cô? Nói là em đã đi bồi dưỡng Lý, nghe theo cái sự sắp đặt đương nhiên mà từ năm lớp 9 đã dính chưởng sao? – Dạ cô.. thật.. thật ra thì....!

-...................!

Lần này đến cô im lặng nhìn vào tôi. Và trong giây phút 2 đôi mắt chạm nhau cổ họng tôi bắt đầu nghẹn ứ lại, đắng nghét và có cảm giác chán ghét bản thân vô cùng. Phải nói sao? Bắt buộc phải nói sao?

- Thật ra thì....!

- Em cứ nói đi! – Cô giáo dường như thở hắt ra vì cái sự nhát như cấy của tôi. Thật là đi muốn đào đất lắm rồi các bác ạ.

- Dạ thật ra thì có... e..em đi bồi dưỡng môn Lý – Tôi cố gắng dùng hết sức bình sinh ra mà nói. Ừ thì nói và nhói lòng. Tôi là cái gì của cô? Còn cô chỉ là cô giáo dạy Toán, giờ kiêm luôn Chủ nhiệm, nhưng tôi đâu cần phải sợ đến như vậy, sợ cô biết, lại sợ.. đủ thứ. Rốt cuộc với tôi, cô có đơn giản chỉ là hình mẫu lí tưởng không?

- Ừ, vậy thì ráng ôn thi đi đó! – Cô cười, nụ cười vẫn đẹp, vẫn lộ nét kiêu sa thường thấy. Nhưng sao hơi thở của tôi có cảm giác yếu dần thế này?

- Dà.. dạ!

- Thôi em về đi, cũng trễ rồi!

Dường như tôi chờ câu nói này từ rất lâu, rất lâu rồi. Cứ như câu nói đó mang tới một lối thoát cho cái mớ hỗn độn trong đầu không sao giải quyết được. Vậy là xong rồi đó, xong cái môn Toán, xong luôn với... cô giáo này.

Trên thế gian này, con người ta luôn chờ mong những điều họ mơ ước, nhưng nếu nó đến đúng lúc thì hẳn là điều cực kì may mắn. Còn không thì ôi thôi, là một tấn bi kịch.

Tôi đã đợi chờ rất lâu để được nghe câu nói đó, để rồi chính tôi, vài phút sau đó thôi, đã gạt phăng đi tất cả, vì lỡ chọn con đường khác. Số mệnh an bài và tôi không có quyền quyết định lại. Ừ thì dù rất muốn cãi lại tất cả.

Có phải tôi đã làm quá rồi không? Tôi suy nghĩ quá nhiều? Tôi nhận thấy cô Mai Phương buồn, nhưng chắc chỉ là thoáng qua rồi cô sẽ chọn đứa khác thôi. Trong A1 thì còn thiếu gì đứa, thằng Khôi là ví dụ điển hình đó thôi, thêm nhỏ Nguyệt cũng học tốt Toán nữa. Rồi.. còn thiếu gì đứa bên A2, A3,... đầy ra đó. Đâu phải mình tôi đâu chứ.

Đầu nghĩ cứ nghĩ, chân thì theo mặc định mà cứ đạp. Về đến nhà đẩy xe vào trước sân, tôi ngồi phịch luôn xuống bậc tam cấp. Trời hôm nay đẹp nhỉ. Nguyễn Du từng viết "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Nhưng ông trời vẫn chế giễu tôi đó thôi.

- Ơ Nguyên, hôm nay con không đi học Trung tâm à? Sao giờ còn ngồi đây? – Mẹ tôi trong nhà đi ra.

- Ớ, à, con quên nữa! – Nói rồi tôi vội xách cặp vào trong nhà tranh thủ tắm rửa ăn cơm rồi đi học. Mà.. tối nay về còn học Toán nữa, hay cúp cha nó 1 bữa nhỉ?!!?

Trước khi dắt xe ra khỏi nhà, tôi đã nghĩ hôm nay phải nghỉ. Trong giờ học Anh Văn, tôi lại nhớ cô. Hiện tại bây giờ, khi đang dắt xe khỏi Trung tâm, tôi phóng xe đến nhà cô.

Thật, hết chịu nổi rồi. Vô ngồi cho có cũng được, cô không quan tâm cũng được. Chỉ là nhớ cô quá thôi. Cô có biết không?

Và từ lúc tôi bước vào đến lúc tụi bạn tôi xách cặp đi ra về trước thì cô vẫn giữ thái độ rất bình thường. Nhưng..

- Thôi em về sớm với mấy bạn luôn đi, hôm nay cô hơi mệt – Cô đứng ngay bên hông bàn tôi đang ngồi mà nói nhẹ nhàng khi tôi đang xem bài toán chưa giải xong. Uầy, nghe như sấm chớp đì đoàng thì có.

- À dạ, cô mệt hả cô? Có thấy khó chịu ở đâu không cô – Tôi ngước lên nhìn cô giáo.

- Toàn thân!

Cô đáp gọn lỏn, và hình như cái mặt tôi lúc đó nghệch ra dữ lắm hay sao mà tự dưng cô lại phì cười. Mợ, muốn hôn quá các bác ạ !

-Vậy.. dạ cô em về, cô nghỉ sớm cho khỏe nha cô! - Tôi vừa nói vừa bỏ sách vở bút viết vào cặp.

- Ừ!

Thế là tôi về, khi bước ra dắt xe thì cũng chỉ có một mình, thường thì cô hay ra tiễn tôi lắm. Vậy mà... thôi kệ! Ra khỏi cổng, tôi dựng xe rồi đóng sát cổng, không quên luồn tay vào móc khóa trong lại. Cứ như tôi muốn làm như vậy để chuộc bớt lỗi lầm.

***

Một tuần rồi 2 tuần lại trôi qua một cách nhanh chóng. Tôi thì vẫn cảm giác ray rứt không nguôi, còn cô Phương thì "đuổi thẳng cổ". Hôm nào đi học thêm mà về cùng tụi nó thì không sao, chứ mà bữa nào bận học Trung tâm thì y như rằng.. về chung với tụi nó luôn. Nói đúng hơn mới bước vô ngồi xuống bàn chưa nóng mông đã bị đá bay về. Trời hỡi. Chuyện gì đang xảy ra vậy trời?

Cô Phương thì vậy, còn mọi chuyện ở nhà cô Yến vẫn bình thường. Tất nhiên vì tôi cố tỏ ra vô cùng bình thường với cô, cứ như muốn lấp liếʍ đi hết thảy những suy nghĩ vớ vẩn của thằng học trò đang độ tuổi lớn.

Hôm nọ, trời cũng đẹp nốt. Sao không có ngày nào phù hợp với tâm trạng của tôi vậy cà?

- Ê, thằng Khôi được cô Hương kêu đi bồi dưỡng Hóa kìa! – Nhỏ Tiên nói với tôi và thằng Cẩn. Dạo này 3 đứa càng thân thiết hơn bình thường, vì cái chân của thằng khốn đó vẫn chưa hết mà giở chứng muốn hóng khí trời. Vậy là báo hại tôi phải è thân ra mà kè nó đến cái ghế giữa sân trường. Bờ mờ, ác ôn!

- Thì nó giỏi Hóa nhất lớp mà, có gì đâu mà thắc mắc – Thằng Cẩn nói.

-................! – Tôi im lặng.

- Mà thằng Nguyên mấy nay ôn Lý sao rồi hử? Tốt không con trai? – Thằng Cẩn lại quay qua hỏi, bờ mờ, giọng cứ như ba tôi ấy.

- Quá được. Nhưng mà...!

- Sao sao? Cô thấy mày không đủ năng lực hả? – Nhỏ Tiên chọc.

- Uầy, không phải. Tao chỉ là đang buồn vài chuyện.

- Chắc liên quan – Cả 2 đứa đồng thanh làm tôi đúng quê. Mợ chúng nó!

- Chúng mày.. dính đến chuyện Olympic mới nói chứ - Tôi cố kiềm chế.

- Ờ, thế giờ chú buồn cái gì, kể anh nghe rồi anh giải quyết dùm cho – Thằng Cẩn vẫn không từ bỏ cái mặt khốn nạn.

Có nên nói không nhỉ, dù gì thì tôi cũng biết rằng 2 đứa này cũng xem tôi là đứa bạn chí cốt, chắc cũng muốn nghe tâm sự của thằng bạn mình. Và thế là tôi thuật lại hết. Tất nhiên mấy cái cảnh tôi buồn thảm và những suy nghĩ vớ vẩn thì giấu nhẹm.

Kết quả, thằng Cẩn tặc lưỡi rõ to, nhỏ Tiên thì không nói gì cứ ngồi vuốt tóc rồi nhìn tận đâu đâu ấy.

- Mày là sướиɠ nhất rồi con trai ạ! – Thằng Cẩn vỗ vai tôi cái độp.

- Sướиɠ ức khỉ gì – Tôi nheo mắt.

- Này nhá, người ta thì trông một người còn không có, còn mày thì.. được đến 2 cô luôn.. Đúng là "Cuộc đời thật lắm bất công! Thằng 4 hộp sữa, thằng không hộp nào" – Nó ra chiều khoái chí tợn, mà tôi chả hiểu cái câu nói đó là nghĩa gì, sao lại liên quan đến hộp sữa ở đây nhỉ? Mà trong 3 đứa hình như có mỗi tôi là ngu người. Thằng Cẩn thì cười còn nhỏ Tiên nhíu mày rồi đập vào vai nó phát rõ đau.

- Bậy bạ không nha!! – Nhỏ đỏ mặt.

- Bậy gì mày?? – Tôi chưng cái mặt không hiểu mô tê gì sất.

- Mày chậm tiêu vừa thôi. Mà giờ mày tính sao?

- Sao trăng gì, lỡ leo lên lưng cọp phải chạy đến đích chứ.

- Còn cô Phương?

- Thì hôm trước tao lỡ.. nói rõ vậy rồi. Nên chắc cô sẽ kiếm đứa khác.. Thiếu gì đứa. – Tôi ngập ngừng.

- Bởi vậy tao nói mày suy nghĩ kiểu gì vậy? Môn Toán dù sao cũng là môn ngon lành thế mà mày đi từ chối – Nhỏ Tiên phán một câu trúng ý tôi ghê, nhưng mà..

- Thì tao cũng biết vậy, mà lỡ học cô Yến 3 tháng trời rồi. – Tôi buồn xo.

- Thế thì mày dẹp mấy hồi, bảo không thích nữa – Thằng Cẩn xọt một câu.. làm tôi thấy chí lý quá chừng.

- Đừng có xúi bậy, cô Yến ôn mày cho đã, không bỏ được đâu – Nhỏ Tiên gạt phắt.

Bờ mờ, sao mới lúc nãy con nhỏ mới đề cao Toán dữ lắm mà, giờ quay qua ủng hộ tôi học tiếp Lý là sao? Mâu thuẫn ghê vậy?

- Sao nãy mày nói khác??!?!? – Tôi nhếch mồm quạu.

- Thì... thì cũng chẳng biết tính sao nữa. – Nhỏ Tiên vuốt tóc ra chiều đuối lý.

- Thôi quyết định là tùy mày con trai ạ, nhưng mày chọn môn nào bố cũng ủng hộ. Ráng thi giật giải nhé, hê hê – Thằng Cẩn lại vỗ vai tôi cái bộp và đồng thời kết thúc buổi tư vấn chẳng được tích sự gì. Điều chúng nó nghĩ tôi cũng nghĩ qua rồi. Cơ mà khi nãy thằng Cẩn gợi ý phát làm tôi tỉnh ra, há chăng không phải tôi chưa từng nghĩ đến chuyện "bỏ Lý", chẳng qua.. tôi không dám nghĩ đến thôi.