BONUS NHÁ HÀNG 2

Đúng 6h chiều, tôi có mặt ở nhà cô giáo sau 1 tuần "cưỡi ngựa xem hoa" ở Sài Gòn hoa lệ (mà nói cho ngon chứ ra được cái tù đó đâu mà hoa với chả lệ).

– Hôm nay anh về sớm vậy? – Cô chạy ra mở cổng sau 2 tiếng chuông cửa.

– Ra đón được xe buýt liền ấy mà.

– Vô nhà bỏ cặp rồi tắm cái đi, mình mẩy chua lên luôn rồi kìa – Cô nói vội rồi tranh thủ chạy vào nhà, chắc là đang nấu ăn đây mà.

"Nghe lời", tôi lấy đồ ra tắm vì một lí do đơn giản cô từng đặt ra: Không sạch là không được ôm. Ai thì không biết chớ tôi thì sợ cái câu này lắm cơ. Vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm thì:

– Mùi gì thơm vậy?! – Tôi đi xuống hít lất hít để cái hương thơm hấp dẫn.

– Đang làm thịt ram, mà anh xuống đây làm gì? Lo học đi chứ?! – Cô cầm đũa trở qua trở lại miếng thịt trên chảo

– Uầy, còn cả tối mà. Mà anh kén món này lắm nha, mẹ anh ở nhà làm thịt ram là ngon số dzách luôn đấy – Luồn tay ôm eo cô giáo từ sau lưng, tôi cuối xuống hít mùi tóc tiếp. So sánh thì chắc ghiền cái hương tóc này của cô hơn rồi.

– Không ăn em đổ, ai tiếc ráng chịu – Cô nói cứng.

– Thôi mà.. Sao cũng ăn hết được chưa..!!

– Mồm mép – Quay lại bóp mũi tôi, cô nguýt dài, thế mà mới nãy còn hăm he đổ đi, đúng là con gái mà.

Vậy là ram thịt và làm cơm canh các thứ, tôi cùng cô dọn ra bàn ăn. Khá thịnh soạn với những món theo tôi là… dòm chảy nước miếng.

Ngồi vào bàn, tôi chưa cầm chén lên thì cô đã gắp thức ăn bỏ vào chén tôi trước rồi. Nhìn cô cười rồi cứ bảo ăn cho mau lớn là tôi ức chế quá chừng.. Người yêu cô đã gần tốt nghiệp ra trường, nói đúng hơn là sắp làm sinh viên chứ còn nhỏ nhít gì nữa chứ.

– À mà anh, em định sơn lại nhà, giờ chọn màu gì cho đẹp giờ?!

– Thì màu em thích thôi, mà.. cứ màu đen mà quất đi – Tôi cười đểu rồi tọng cơm vào mồm, ngon bá cháy con bọ chét các thím ạ!

– Anh thì chỉ nghĩ đến đó thôi – Cô nguýt dài rồi cũng gắp thức ăn vào chén tôi tiếp, hệt như..mẹ chăm con.

Rồi cô lại tiếp lời:

– Anh thích màu gì?

– Xanh da trời! – Miệng lại nhai cơm, uống phát nước đã, dù biết thế nào cô cũng nhăn mặt vì cứ cấm tôi uống nước giữa bữa.

– Ừ, em thì thích màu xanh lá cây – Cô ra vẻ gật gù.

– Liên quan gì đến anh? – Tôi quay ra rót tiếp ly nước thứ 2.

– Hứ!!!

Sau một phát lườm thì chúng tôi tiếp tục hoàn thành bữa cơm và tôi thì mãi mãi "yêu quý" công việc rửa chén quen thuộc. Trong lòng thì như mọi bữa, tràn ngập niềm vui khi bước vào nhà cô, và càng không hề biết rằng.. chỉ hơn tháng nữa thôi ngôi nhà này sẽ sơn theo kiểu: Màu xanh dương ngoài tường, còn màu xanh lá cây thì.. bên trong. Ấm nhệ, hề hề!

Nhưng rồi ngay sao đó.

– Anh..h…h……h..! – Tiếng kêu trong phòng tắm vọng ra.

– Hả? Em kêu gì? – Tôi đứng trước cửa nhưng không vào, tất nhiên là muốn nhưng cũng rất không muốn ướt nhẹp.

– Giờ anh nghe em nói nha, nghe kĩ đó!

– Ờ, em nói đi! – Tôi làm bộ áp tai vô cửa nghe ngóng.

– Giờ anh vào phòng ngủ ấy…mở cái ngăn tủ thứ 2 ra, xem có gì trong đó rồi lấy hết ra cho em! – Cô vẫn đứng ở trong "ra lệnh".

– Ớ, sao em không ra mà lấy chớ!

– Em…. đang bận, đi mà anh!!!

Nghe tiếng nài nỉ của cô, tôi cũng gật gật mà vào phòng, biết đâu cô quên quần chip khi vào tắm, hế hế. Nghĩ đến đó là nuốt nước bọt, tôi danh chính ngôn thuận vào phòng ngủ truy tìm…2 miếng vải hình tam giác chắp lại với nhau.

Nhưng trái với tôi tưởng tượng, bên trong ngăn thứ 2 chẳng có quái gì ngoài mấy cái bịch màu đen đen trống trơn. Kho đựng bịch xốp sao? Nghĩ nghĩ tôi hốt nguyên đống bịch ra mở hờ cửa rồi chìa vào.

– Nè! – Vô cùng đàn ông khi không nhìn lén qua gương nhé các bác.

– Trời ơi, cái ông này!!! Sao lại đưa em mấy cái bịch? – Cô ra chiều gắt rồi đấy.

– Chứ em nói là phải gom hết ra mà?! – Tôi ngơ ngác.

– Ý em là, à mà thôi.. Giờ anh lấy chìa khoá xe em ở trên đầu tủ lạnh đó, đi mua dùm em..cái này đi! – 3 chữ cuối chợt cô giáo giảm âm lượng. Cũng may chúng tôi chỉ đứng cách nhau có cái cửa nên tôi mới nghe loáng thoáng.

– Mua gì giờ này?!

– Giờ này còn sớm mà, mua….. có cánh ấy!

– Nói gì vậy? Có cánh gì? Cái gì có cánh? – Tôi hỏi một tràn vì không nghe rõ mấy từ cô nói..trong họng.

– Thì.. mà anh không biết mấy cái đó thiệt hả? – Cô hỏi ngược.

– Biết gì? Em nói gì nhỏ quá sao anh nghe được?! – Tôi sẵn giọng. Làm gì cứ ấp ấp úng úng thế nhỉ?

– Anh có biết phụ nữ người ta mắc bệnh gì vào mỗi tháng không vậy?

– Ủa? Con gái hay bệnh dữ vậy hả? Anh có thấy em bệnh gì đâu ta? Lâu thiệt lâu mới cảm sơ mà. – Tôi ngây thơ đáp (Bờ mờ lúc đó ngu thật, tự hỏi có đang bị tẩy não không vậy?).

– Anh…!!!!

Nghe giọng là biết lại chuẩn bị dỗi rồi đó.

– Sao? Thì nói đi, có gì ngại quài vậy? – Tôi nói nhanh.

– Mua cho em… Bờ..vờ..sờ ấy!!!

– Hử? Bờ…vờ…sờ!! – Vừa nói tôi vừa tiện thể viết lên cửa phòng tắm. – BVS hử? Là gì…nhỉ? À…!! Anh biết rồi, để anh đi liền.

Tôi tự cốc đầu cho cái sự ngu không chịu học hỏi của mình. Khi chạy xuống bếp lấy chìa khoá còn nghe tiếng cô giáo ở trong khẽ dậm chân vì tức và lời nói trong gió:

– Đồ ngốc..!!!!!

Kết quả hôm đó tôi đi về mất 10 phút, cộng cái chuyện chờ cô 5 phút nữa rồi bực bội ngồi xuống salon ôm cô vào lòng mà hằn hộc:

– Nghĩ sao mấy con nhỏ đó còn chỉ chỉ trỏ trỏ anh là ông đó biếи ŧɦái nữa coi tức không? Mặt vầy mà nghĩ sao nói câu nghe tỉnh lịnh vậy? Không vì em chờ ở nhà là anh xả cho mà nghe!!!

– Thì giờ anh đang xả cho em nghe nè! – Cô giáo cười, khẽ ngước cổ lên mà đưa tay banh 2 má tôi lúc bấy giờ đã méo xệch.

– Ừ, anh xin lỗi, tại bực.. quá đó mà! – Tôi lúng búng, tự dưng cô nói vậy làm tôi chột dạ quá chừng.

– Người ta nói sao kệ đi, anh chịu làm chuyện này thì anh là một người đàn ông tốt, là chồng tốt của em rồi! – Thỏ thẻ xong cô ôm tay tôi mà cạ cạ má vào, lúc đó mọi cái bực dọc của một thằng học trò bay hết các bác ạ!

Chồng tốt à? Quá tuyệt phải không nào, hề hề!

Nhưng tối đó tôi chỉ được ôm ngủ thôi, cấm làm bất cứ cái gì với lí do cô đặt ra là:

– Anh chẳng bao giờ biết kiềm chế gì hết!

Kiềm sao được mà kiềm! Vợ đẹp gần chết thì bố con thằng nào..cầm lòng cho đặng chớ