Bonus

Hôm qua up chap 22 cho các bác đọc xong là em leo lên giường ngủ luôn. Nhưng nằm qua nằm lại vẫn không ngủ được vì cái mũi nghẹt, cứ hích hích nhức đầu thì thôi chứ. Đến lúc gần 10h thì thằng em lên (ngủ sớm vỡi), em làm bộ như vừa mới tỉnh dậy sau khi đánh một giấc nồng, quay qua nhìn nó phát. Và cũng chợt nhớ là thằng em cũng em mỗi tối cũng hay bị sổ mũi lắm, thế là 2 anh em cùng nằm hích rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Sáng dậy lúc 6h nhưng còn sớm quá nên em lăn qua ngủ tiếp, tự dưng thấy mũi nhẹ hẳn tưởng hết bệnh nên mừng húm. Đánh giấc nữa đến 9h20, mò xuống thì thằng em đang chơi game online gì đó (nó chơi giỏi cực), rồi em ếu quan tâm, xuống thẳng nhà bếp, thấy cơm nước mẹ chuẩn bị sẵn cả, ngồi nhơi cơm rồi uống thuốc, xong mẹ canh thế nào lại gọi về bảo gọt bưởi rồi bỏ vào máy xay sinh tố uống cho lại sức.

Thế là mấy cả buổi vật lộn với trái bưởi. Nhà ngoại em là trùm bưởi, gì chứ suốt năm không thiếu. Nhưng khổ 1 cái là mỗi dịp Tết về em lại rất lao đao phụ bán bưởi dùm mấy dì mấy cậu, có khi đi giao bưởi, khi thì 2 anh em bày hàng bưởi trước cửa nhà bán. Lúc đó thì tính sĩ diện lắm, nhưng mẹ nói riết cũng chịu, suy ra mỗi năm Tết đến là em lại thành con hàng. Nhất là cái năm 11, em đồng ý về nhà ngoại phụ lau xếp bưởi mấy ngày chỉ một lí do duy nhất là: Me 2 trái thiệt đẹp, thiệt ngon rồi xin cậu 6, tất nhiên là đem về cho cô Phương. Nhưng năm đó, khi chuẩn bị ra về em lại xin thêm 2 trái nữa, không nói thì các bác cũng biết, em đem cho cô Yến, coi như có quà Tết cho cô.

Quay lại chủ đề bệnh quạng của em thì sau khi xay xong, em kêu thằng em xuống uống thì nó chết bỏ nói không với bưởi, chắc là ở nhà mẹ ép nó uống dữ lắm đây, tôi thằng bé. Nhưng xay cả đống chẳng lẽ uống hết. Thế là em lựa một cái bình thủy tinh thật đẹp rồi đổ vào, xong ôm lên trên lầu uống dần. Em chém gió lúc trưa với mấy thím là đang uống ực ực đấy

Rồi nghe mấy thím bên facebook nói về truyện "Dì em là một teen girl" hoài nên cũng tò mò, lấy con dế ra search rồi đọc, vừa đọc vừa cơm trưa, xong lên đánh một giấc vì chắc thuốc cũng ngấm. Rồi đang nằm ngáy o o thì thằng em nó đá một phát ngay mông, bảo ba kêu xuống ăn cơm rồi uống thuốc.

Dòm điện thoại là 4h, ôi ba nay về sớm vãi, em mò xuống thì thấy ba em đang nấu mì ăn. Thế là biết tính con trai, ba em mời mọc và em phán ngay 1 câu "Bịnh gì cử", thật ra là bệnh gần chết ấy chứ, hích mũi gần chết mà cũng ráng. Vì 2 anh em nhà em giống mẹ, cứ ăn đồ nóng vào là bệnh nên mới có chuyện ba em mời thế.

Ăn xong, uống viên thuốc thì mẹ em về, thằng em của em bất nghĩa khi phang ngay câu đầu tiên là: "Mẹ ơi, anh hai bệnh mà ăn mì", thế là ba phải đính chính ngay: "Nó có ăn đâu, mới ăn cơm ấy chứ". Rồi vội lảng sang chuyện khác. Đúng hài.

Rồi nói chuyện dăm câu, mẹ hỏi em đỡ chưa, em cũng nói chắc cũng không sao, duy có việc rửa chén là không được vì em vừa đυ.ng vào nước đã át xì ngay, mẹ nghe em nói có trách nhiệm thế cũng cảm động lắm các bác ạ. Xong thì mẹ cũng kể chuyện mẹ đi làm. Dạo này mẹ em vừa chuyển công tác nên việc còn tùm lum. Lại bảo phòng mẹ vừa gắn mạng, có gì vài bữa ở nhà em chỉ mẹ cách lên.

Khổ một cái là con đi học IT, mà mẹ em thì coi như không đυ.ng gì hết về máy tính. Rồi tính dần sang chuyện hốt con Ipad để mẹ đi làm buồn buồn có mà lên mạng xem tin, nghe đồn trong cơ quan ba em thì ổng được quyền mua con Ipad tiện làm việc nên 2 mẹ con cứ thế bàn vào, chả biết có mua hay không nữa.

Đang nói thì ba em gọi thằng nhóc em bảo là sau này gặp ai lớn tuổi hơn ba thì gọi là bác, không được kêu bằng chú, vì thằng em nó cứ gặp ai cũng phang chú mấy lần rồi. Thằng em thì cố cãi làm sao mà biết được ai lớn hơn ai nhỏ hơn. Thế là mẹ em nhìn ba cười đểu. Đơn giản là mặt ba em thuộc loại già trước tuổi, hồi xưa mới 40 tuổi mà ngta nghĩ là 48 mà (anh em nhà em cũng thế vì được đúc từ ba ra), nên lấy ba em mà làm chuẩn so tuổi thì thôi, gom kêu chú hết luôn cho rồi.

Đó coi như là một ngày bệnh hoạn cũng em, cũng có nhiều điều để nhớ. Một cuộc sống bình thường như bao người khác thôi ạ.

À mà nói thêm, em là người nam chính gốc, sở dĩ cứ vâng rồi ạ là do nhiễm từ mấy đứa bạn, vì hầu như toàn chơi chung vs Trung và Bắc nên mới vậy.