Chương 26: Đôi Mắt Biết Nói

Tài xế đón Bạch Hiên đúng vào giờ mà mọi người đi học về. Tiểu Vũ tối hôm qua cũng về nhà cô rồi, vì vậy bố Bạch Hiên không biết chuyện cậu trốn tiết.

Bạch Hiên về phòng. Cả cơ thể như không còn thuộc về cậu. Toàn thân mất hết sức lực. Cậu ngã ngay lên giường của mình. Một sự mệt mỏi khó tả. Giờ đây Bạch Hiên không muốn làm gì nữa. Cậu không có tâm trạng làm bất kì việc gì cho dù đơn giản như ngồi dậy. Cảm xúc có vẻ như đã chi phối hành động của cậu. Bố cậu cũng cũng đã từng dặn:" Sau này không được phép để cảm xúc chi phối" nhưng xem ra cậu lại không nghe lời bố rồi.

Bạch Hiên ngồi dậy, cậu ngồi lên chiếc ghế xoay cạnh bàn máy tính. Dù là ban ngày nhưng Bạch Hiên kéo hết rèm, đóng kín cửa, chỉ có ánh sáng xanh đỏ lập loè của chiếc máy tính đang bật. Cậu mở nhưng bản nhạc lofi, rồi đeo thêm chiếc tai nghe, thả hồn theo từng giai điệu của bản nhạc. Phòng Bạch Hiên vốn là phòng cách âm, lại thêm tai nghe với không gian tĩnh lặng, thế giới bây giờ cảm giác chỉ có mình cậu mà thôi.

Bạch Hiên khẽ vặn nhẹ cái nút trên ghế, chiếc ghế từ từ ngả ra phía sau. Cậu nằm đó, nhắm nghiền đôi mắt. Cậu không muốn mở mắt ra nữa, không muốn đối mặt với thực tại không có Tiểu Thu. Cái thực tại sắp tới ngày ngày đến trường không có mục đích cụ thể, lại chỉ ngủ và ngủ như trước, chỉ nghĩ tới thôi đủ khiến cậu chán ngắt tới uể oải.

Bạch Hiên ở đó, ở trong cái thế giới của cậu ngủ thϊếp đi. Trong giấc mơ, cậu mơ thấy Tiểu Thu. Cô đang nở nụ cười tươi rói, chiếc răng khểnh duyên dáng của cô hơi lệch ra nhìn thật ngộ nghĩnh. Trong mơ, cậu ôm lấy cô, ôm ấy cô oà khóc mà rằng:" Cô ơi, em thích cô, em thích cô rất nhiều. Em không muốn cô đi, em không muốn rời xa cô. Liệu sau này em có thể gặp lại cô nữa không? Liệu sau này cô có thể nhớ tên em không? Phải rồi, cô không nhớ thì em sẽ khiến cô nhớ, em sẽ dùng cả cuộc đời này để làm việc đó. Ngày ngày mỗi sáng thức dậy, em đều sẽ nói với cô rằng tên em là Bạch Hiên, mỗi khi cô quên em sẽ ngay bên cạnh mà nhắc cô. Cô có thể cho em làm việc đó mỗi ngày sau này không?"

Nhưng chưa kịp nghe câu trả lời, Bạch Hiên đã đột nhiên thức dậy. Cậu có thể cảm thấy những dòng nước mắt nóng hổi chạy dọc hai bên má. Tại sao lại như vậy, tại sao lại mơ như vậy? Mình đang khóc ư? Bạch Hiên thật sự không hiểu, là con tim muốn nói gì với cậu, con tim cậu thật sự đang gào khóc hay sao? Đã rất lâu rồi, kể từ khi mẹ mất, Bạch Hiên đã mạnh mẽ đến nhường nào. Cậu không hề rơi thêm một giọt nước mắt nào kể từ sau ngày hôm đó. Vậy mà hôm nay, không hề có nước mưa, đôi mắt cậu vẫn đẫm lệ. Nếu các bạn trong lớp thấy bộ dạng thảm hại lúc này của cậu sẽ như thế nào đây? Một Bạch Hiên lạnh lùng, cao ngạo cũng có ngày như hôm nay sao?

Bạch Hiên ngoài miệng nói quý cô như cô giáo, nhưng sâu thẳm trong con tim cậu thì có thực sự như vậy hay không? Trong tiềm thức của cậu có phải chỉ coi Tiểu Thu là giáo viên không? Hàng loạt câu hỏi cứ như thác nước chảy siết, rơi thẳng xuống đầu Bạch Hiên những cú đau như trời giáng, chính bản thân cậu còn không thể lí giải được.

Chỉ loáng cái đã đến tối, Bạch Hiên bước ra khỏi phòng, không ai nhận ra trong phòng của mình, Bạch Hiên đã phải đối diện với chính bản thân mình khủng khϊếp ra sao.

Hỏi quản gia mới biết, bố cậu cũng đi làm về, ông đang đi tắm. Bạch Hiên ngồi trên sofa đợi ông.

Bước ra khỏi nhà tắm, vừa ngồi xuống ghế ông đã hỏi con trai:" Có chuyện gì muốn nói với ta à?" Quả nhiên là chủ tịch của tập đoàn lớn, việc gì chỉ cần nhìn qua là ông biết. Bạch Hiên chậm rãi nói:" Bố, từ ngày mai con muốn nghỉ học ba ngày". Trái ngược với suy nghĩ của Bạch Hiên rằng bố cậu sẽ phản đối gay gắt, ông vẫn thản nhiên nói:" Vì cô giáo con?".

Bạch Hiên không trả lời, ông lại nói tiếp:" Ta biết là vì cô Tiểu Thu đó. Nhưng nếu con muốn thì ta có thể xin cho con".

Bạch Hiên đang cúi mặt, nghe nói vậy cậu mới ngẩng lên nhìn bố:" Con cảm ơn". Giữa những người đàn ông với nhau, đôi khi chỉ cần như vậy là đủ. Bố cậu không thắc mắc lí do vì sao xin nghỉ, Bạch Hiên cũng không thắc mắc lí do vì sao ông đồng ý. Cả hai như có một sợi dây liên kết vô hình nào đó. Bạch Hiên cảm thấy mình không nói thì ông cũng biết hết mọi chuyện rồi.

Cậu cũng hiểu, bố rất yêu mẹ của mình. Tuổi còn trẻ, lại giàu có, hơn nữa cũng vô cùng phong lưu. Có thể nói còn bảnh trai hơn nhiều thanh niên khác. Thế nhưng ông lại chọn không lấy vợ hai. Bạch Hiên nhớ hồi còn nhỏ, cậu nghe được có người khuyên bố đi lấy vợ hai, nhưng ông nói chỉ coi một mình Nhã Lam, cũng là mẹ Bạch Hiên là vợ. Cả đời này tình yêu của ông chỉ dành cho người phụ nữ duy nhất là bà ấy.

Chả trách sao ông lại hiểu cảm giác của thằng con trai ông lúc này. Ông nói:" Con thắc mắc tại sao ta biết phải không? Thực ra ta không biết gì cả, ta chỉ nhìn vào ánh mắt con mà thôi". Mắt mình? Mắt mình có gì ư? Thấy Bạch Hiên có vẻ chưa hiểu, ông nói thêm:" Ánh mắt của con từ lạnh lùng, vô cảm, bây giờ lại có quá nhiều cảm xúc, mà đa số là cảm xúc buồn. Trái ngược với sự lạnh lùng trước kia của con là sự ấm áp, sự quan tâm, com đã gặp được người con thực sự khó quên rồi".

Bạch Hiên mơ hồ chưa hiểu rõ những gì bố nói, cậu chỉ hiểu một phần, nhưng có vẻ nó đều đúng cả. Chẳng cần là thầy bói, ông cũng có thể biết hết tâm tư của con trai mình.