Chương 1

Ánh trăng sáng của Lục Diệc Hàn đã trở về nước.

Tôi bị "ánh trăng sáng" kéo đến bệnh viện để xét nghiệm quan hệ DNA.

Trong lúc chờ kết quả xét nghiệm, tôi ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện.

Bên trái là Lục Diệc Hàn - CEO trong bộ đồ phẳng phiu và bên phải là ánh trăng sáng của Lục Diệc Hàn - Sở Nhan Ngọc.

Tôi bị kẹp giữa hai người họ, ngồi thẳng tắp .

Không dám động, một chút cũng không dám động!

Tôi cảm thấy mình giống như một bóng đèn trăm nghìn vôn, rất dư thừa.

Tôi muốn ngồi chỗ khác, nhưng vừa đứng dậy đã bị Lục Diệc Hàn và Sở Nhan Ngọc dùng một tay đè xuống.

Lục Diệc Hàn: “Ngồi xuống, đừng đi lung tung nữa.”

Sở Nhan Ngọc: “Ngồi xuống chờ kết quả giám định.”

Tôi lại rụt rè ngồi xuống, bị kẹp giữa hai người họ, giống như một con cá muối.

Bác sĩ bước ra với bản báo cáo đã được giám định.

Bác sĩ: “Cô Sở, đã có kết quả xét nghiệm.”

Sở Nhan Ngọc đứng dậy: “Kết quả thế nào? Có cùng huyết thống không?”

Bác sĩ trả lời Sở Nhan Ngọc: “Thưa cô Sở, theo kết quả giám định thì cô ấy là em gái ruột thất lạc đã lâu của cô.”

! ! !

Tôi bị sốc và vô thức nhéo vào đùi của Lục Diệc Hàn.

Lục Diệc Hàn liếc nhìn tôi và không nói gì.

Sở Nhan Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần là em gái của tôi là được.”

Tôi ngập ngừng .

Sở Nhan Ngọc thở dài: “Chị phải tự mình thừa kế khối tài sản trị giá hàng tỉ tỷ của gia tộc, áp lực quá lớn. Hiện tại cuối cùng chị cũng có người chia sẻ gánh nặng với mình.”

Cô ấy nhẹ nhàng đưa cho tôi một tấm thẻ đen.

"Thẻ này từ giờ sẽ là của em, chị đã chuyển cho em 50 triệu tiền tiêu vặt, em muốn tiêu bao nhiêu cũng được."

Tôi đã quên mất trong giây lát cách để từ chối!

Hóa ra mẹ tôi nói tôi không phải con ruột của bà mà là bà nhặt nó từ thùng rác là sự thật!

Tôi run rẩy nhận tấm thẻ đen và cảm động đến mức bật khóc!

"Cảm ơn chị."

Sau ngần ấy năm, người chị tỷ phú của tôi cuối cùng đã tìm thấy tôi rồi!

Tôi ngượng ngùng hỏi chị gái:

“Chị ơi, em có thể dùng số tiền này để nuôi một người đàn ông được không?”

Lục Diệc Hàn khẽ cau mày.

Sở Nhan Ngọc đáp: “Nuôi mười người còn được nói chi là một người.”

Mắt tôi sáng lên, tôi xun xoe, nịnh nọt nói với chị: “Chị ơi. Em sẽ dẫn chị đi chơi với người mẫu nam! Để em gọi cho mười người mẫu nam đến để chơi cùng!"

Đôi mắt Sở Nhan Ngọc cũng sáng lên: "Người mẫu nam? Được rồi. Em gái thân yêu, em hiểu rõ chị thật, chị sẽ cho em hai mươi người mẫu nam để em chơi cùng luôn!"

Mắt tôi sáng như một ông già độc thân ở quê đã tám trăm năm không gặp đàn bà.

Lục Diệc Hàn ôm trán nắm lấy cổ áo tôi:

"Lục Hữu Du, đừng quên hợp đồng."

Ồ đúng rồi, tôi đã ký hợp đồng nuôi con ba năm với Lục Diệc Hàn. Trong hợp đồng ghi rõ trong thời gian nuôi dưỡng, tôi không được có bất kỳ mối quan hệ xuyên biên giới nào với người đàn ông khác.

Tuy nhiên chỉ còn một tuần nữa là hợp đồng sẽ hết hạn.

Tôi nhìn xuống 50 triệu trong thẻ, tự tin nói: “Xin lỗi, tôi muốn hủy hợp đồng.”

Lục Diệc Hàn nói: “Vậy thì bồi thường 100 triệu.”

Tôi sợ hãi, lập tức đổi ý: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”

Sở Nhan Ngọc khẽ nhíu mày, hỏi tôi: “Hợp đồng gì?”

Tôi im thít không dám nói gì.

Sở Nhan Ngọc nheo mắt lại, kéo tôi lại phía sau, hỏi Lục Diệc Hàn:

"Anh Lục, tôi nghe người trong giới nói anh bao nuôi em gái tôi?"

Anh cau mày hỏi: “Em đã nghe ai nói thế?”

Sở Nhan Ngọc cười lạnh: “Đó là điều mọi người trong giới đều nói.”

Cô hỏi: “Hợp đồng mà anh vừa nhắc tới là gì?”

Tôi thấp giọng đáp: “Hợp đồng hỗ trợ.”

Lục Diệc Hàn đáp: “Hợp đồng tình yêu.”

TÔI:"?!!"

Lục Diệc Hàn: "...?"