Chương 8

Sau khi xảy ra biến với gia đình gấu, em đưa ra quyết định khó khăn, đó lấy lòng 2 cụ kia một cách chậm rãi, từ từ, nếu không tương lai yêu gấu thì vẫn có nhưng tương lai có một gia đình văn hóa hạnh phúc với gấu thì lại là con số 0 tròn trĩnh.

Vậy là mỗi dịp cuối tuần, em đều ghé qua nhà gấu chơi, mỗi lần qua lại là một lần quà cáp, hôm thì vé spa, hôm thì vé xông hơi, hôm thì đi ăn em mời, cứ như vậy thì đến khoảng ngày 20 trong tháng là trong ví em đều không còn một xu dính túi, lại phải ra ngân hàng rút tiền. Biết sao đây mình muốn yêu con nhà người ta, muốn người ta nhìn nhận tốt về mình thì đành phải chịu thôi, được cái là sau nhiều lần em "đến chơi" như vậy, hai cụ cũng có vẻ quý mến em và em từ một thằng "dân trí thấp" theo lời cụ ông trở thành một thành viên tương lai tốt bụng trong gia đình.

Một buổi chiều tháng 5 đang ngồi trong phòng làm việc thì con em gái gọi điện, nó bảo về nhà gấp mẹ bị bệnh tim đi cấp cứu, wtf??? Nghe tin xong em thốn vãi cứt, đi chuyến bay gấp ngay trong đêm đó mà k quên báo cáo với gấu và viết đơn xin nghỉ 1 tháng để chăm mẹ. Đặt chân xuống sân bay là 7h sáng, điều đầu tiên em làm là gọi điện cho con em gái hỏi mẹ đang viện nào, nó bảo cứ về nhà đi, mẹ đang ở nhà rồi. Wtf? tối qua còn gọi điện kêu mẹ đang ở viện mà hôm nay đã xuất viện rồi à, em đếu quan tâm phải về nhà xem mẹ em thế nào đã huhu mẹ ơi là mẹ má ơi là má. Về đến nhà, điều đầu tiên có người con gái lạ mặt mở cửa cho em, em đếu quan tâm phải phi lên phòng tìm mẹ đã. Phi lên phòng thì thấy mẹ đang tập thể dục nhịp điệu, ôi đệt cái đếu gì đây, em thốt lên bảo:

- Mẹ bị bệnh tim sao lại tập aerobic hả mẹ?

Mẹ em vừa tập vừa bảo em:

- Mày về rồi đấy hả, tốt rồi, thế đã gặp em Thảo ở dưới nhà chưa?

"Cái đếu gì đang sảy ra vậy", em tự nhủ, rồi hỏi má em tới tấp:

- Mẹ đợi đã, con Hương (em gái em) nó kêu mẹ bị bệnh tim đi cấp cứu mà sao mẹ lại khỏe thế này? mà cái Thảo nào cơ? lúc nãy mở cửa cho con không phải là người làm nhà mình sao?

Má em tắt đài, tiếp tục nói tiếp:

- Lí do tao ốm chỉ là giả vờ thôi, nếu không nói thế thì làm sao m về nhà được hả, đến Tết vừa rồi còn chả thèm ngó ngàng gì đến gia đình, 25 tuổi, đẹp trai lương cao mà chả có con nào làm tay vịn cả, thế nên tao giới thiệu cho mày cái Thảo ở dưới nhà đó. Nó là con bác Tư, ngày xưa chơi thân với bố mày, vừa tốt nghiệp Ngoại thương ra xong, mày liệu mà nói chuyện, trả ơn tao bằng một thằng cháu trai tao bế là được rồi.

Ôi đệt, đúng là sai lầm của em khi giấu má em về vụ ny, em định tháng 7 sắp tới dẫn cả nhà gái về cho bất ngờ nào đâu má em chơi vố này đau quá, má ơi là má ơi. Em bực mình xách cái túi vào phòng mình và xuống dưới nhà, đập vào mặt em là em Thảo, híc lúc nãy vội quá k thèm soi gái, vào nhà vội tưởng em nó là người làm, giờ soi kĩ thấy em nó xinh quá. Da trắng, mặt xinh, ngực bự nhưng mà đếu được các bác à, dẫu sao thì em cũng có gấu rồi, vụ cắm sừng gấu lần trước em cũng mệt mỏi rồi, em k muốn lừa dối gấu thêm lần nữa, vậy là em quyết định k xiêu vẹo trước gái và tỏ ra mình là thằng khốn nạn trong mắt ẻm.

Vừa chào em và giới thiệu mình tên Thịnh thì má em và con em gái xuống, em lườm con em gái em một phát vì nó dám đồng lõa lừa đảo em. Con em gái em cũng nhí nhảnh lắm bác ạ, nó học cũng khá, dự định năm sau không thi đại học mà sang bên em du học. Để em kể gia cảnh nhà em cho các bác cùng nghe, vì theo em nó liên quan trực tiếp đến ý định cũng như hành động trong tương lai của em Thảo. Nhà em hồi em mới đi du học thì khá nghèo, ông bà bu đi làm vật lộn kiếm sống ra đồng tiền để gửi cho e sang đấy học hành cho bằng bạn bằng bè.Nhưng mừng thay trời không bao giờ phụ người tốt, từ hồi nhà em bán cái nhà mà ông nội để lại, thấy nhà bé mà lãi cao quá, nhà em mua cái nhà nữa rồi lại bán và cuối cùng ông bà bu đã bước chân vào thế giới bất động sản lúc nào không hay, gia đình từ đấy cũng có của ăn của để, ông bô đi mua mảnh đất ở khu bán đảo Linh Đàm và xây lên được một căn nhà có nóc, chất lượng sống nhà em từ đấy cũng tăng cao lên.

Thôi quay lại vấn đề chính, mẹ em bắt chuyện để em cùng cái Thảo nói chuyện với nhau, nào là thằng Thịnh nhà bác ngày bé xinh trắng trẻo thế nào, học giỏi ra làm sao, đái dầm ntn bla bla bla... Chém gió được 1 tiếng thì bà bu ra ngoài đi cùng hội bạn thân, con em gái cũng đi nốt để em với bé Thảo ngồi nói chuyện một mình, em đếu biết nói gì cả, đang định bảo em nó là anh có người yêu rồi thì em nó nói:

- Anh à, em rất là hâm mộ những người như anh, bác gái kể ngày xưa ở bên đấy anh khó khăn như nào vậy mà anh vẫn thành công trong học tập cũng như công việc. Em thích những người như vậy lắm, em hi vọng anh và em sẽ có nhiều cuộc nói chuyện trong tương lai với nhau, anh có nghĩ giống em không.

Nói xong em Thảo ôm cổ em, giọng nói của em ngọt như đường, em nó còn quyến rũ mặc cái áo lộ khe ngực làm em tí chảy máu mũi. Nhưng trong đầu em hình ảnh gấu khóc hôm em đánh đàn lại hiện ra, em không thể phụ tình một người như gấu em được. Thế là em đẩy em Thảo ra rồi bảo:

- Anh vừa đi máy bay về nên hơi mệt, anh lên phòng nằm ngủ một chút, lát đợi mẹ anh về rồi chúng ta nói chuyện nha.

Mệt mỏi em lên phòng nằm, nằm mãi mà chả ngủ được, cảm giác trong người em bồn chồn và khó chịu lắm, tại sao một đứa con gái vừa tốt nghiệp ngoại thương, xinh xắn hoàn hảo như em Thảo lại đi chủ động với con trai như thế nhỷ? Với những gì em nó có thì em nó thừa sức để những đứa con trai khác bị quyến rũ rồi chủ động với ẻm mà, haiz cuộc đời thật đúng là đày dãy những câu hỏi không ai giải đáp. Nằm một lúc thì má em đi chợ về, em ngó xuống thì cái Thảo đang nấu cơm và rán cá cho cả nhà ăn, bữa cơm hôm đấy lẽ ra rất thân mật và ấm cúng nếu không có sự xuất hiện của Thảo. Cả nhà đang ngồi ăn thì má em khởi chuyện:

- Tao vừa mua cho mày với cái Thảo vé vào Vũng Tàu chơi đó, resort hạng sang 5 sao nha, mày về tao mới dám đầu tư đó, nhưng mà hai đứa chịu khó ở chung một phòng nhé tại vì đợt này mùa hè trong đấy đông lắm, chịu khó ở cùng nhau đi, bây giờ là anh em mấy năm nữa khéo là vợ chồng rồi cũng nên.

"Ôi cái đệt, quả này má tôi đếu tha cho tôi rồi" e tự nhủ trong đầu, quay sang cái Thảo thì thấy em nó mặt đỏ đỏ rồi "dạ" một cái rất nhe nhàng. Ăn xong trong lúc cái Thảo rửa bát, em kéo mẹ em ra rồi báo cho mẹ biết là em có bạn gái bên đấy rồi, em cũng k thích cái Thảo cho lắm thế nên xin mẹ cho e Thảo này ra đi. Mẹ em lúc đấy chuyển sang bọ mặt tức giận, bảo:

- Tao nói thật cho mày này, tao không thích con dâu tao là người nước ngoài đâu, tao không biết tiếng nước ngoài k thể dạy bảo nó được, mà nó là người nước ngoài thì làm sao nó biết nữ công gia chánh chăm lo cho mày cùng gia đình được hả :gạch:.

Em:

- Mẹ yên tâm, con là đứa có con mắt nhìn người, mấy năm ở bên đây con cũng đủ biết ai tốt ai xấu mẹ ạ, con tin người yêu con bây giờ là người hoàn hảo và phù hợp nhất với con ạ!

Má em nghe xong cũng bực lắm, đại khái bảo em Thảo này rất tốt và rất ngoan, e mà bỏ đi thì rất phí thế nên cứ đi vụ Vũng Tàu đi rồi có gì về nhà má tính, mình là con trai có mất gì đâu mà sợ.

Thế là em khăn gói đi Vũng Tàu, đến Vũng Tàu cũng khoảng 2h chiều em nhận phòng vào spa với e Thảo xong cũng là 6h, vậy là bọn em đi ăn luôn. Trong bữa ăn, em Thảo cũng tâm sự là e mới chia tay bạn trai, nhưng mà e ấy không buồn bởi nó đáng bị thế, em ấy bây giờ đặt hết niềm tin vào em nên em đừng làm cho em nó buồn, em cười trừ cho qua truyện thôi chứ em cũng chả bao giờ quan tâm đến chuyện đời tư của người khác. Và vào tối hôm đấy, em lại mắc phải một sai lầm mà trước kia đã gây cho em bao phiền toái, đó là rượu.

Tối hôm đấy phải nói em say, nhưng k say bằng hôm đi với em trung học ngày xưa, nên vẫn còn chút tỉnh táo nhưng vẫn k thể kìm nén được thú tính của mình trước em Thảo. Ăn uống no say em và em Thảo lên phòng, k hiểu hôm đấy em nghĩ gì mà bảo e nó câu: " Em vào tắm đi rồi chúng mình chơi trò này vui lắm". Em nó "dạ" một câu rất đáng yêu rồi vào tắm, phải nói là ông trời đã cứu em lần này, chuông điện thoại em Thảo đổ lên, em nó bảo em: "Anh tắt hộ em cái rồi lát em ra xem", cái điện thoại em nó để đâu ta, à hóa ra em nó cất trong túi. Mở túi em nó ra, tắt điện thoại rồi bỏ vào túi, bình thường k có gì đâu nhưng lần này đập vào mặt em là trong túi của em nó có cái phòng bì. Em bảo quái lạ, sống thời hiện đại hóa, facebook yahoo ầm ầm ra sao lại dùng phong bì làm gì, em mở cái phong bao đó ra, quả là bất ngờ, giấy khám thai bác ạ, đọc mới biết cái thai có 5 tuần tuổi.

Em biết ngay mà, làm gì có chuyện một người như cái Thảo lại dễ dàng chủ động tiến tới gia đình em như thế chứ, hóa ra là tìm thằng đổ vỏ, lúc này em tỉnh rượu luôn, lôi con iphone ra chụp ảnh cái giấy khám thai về cho má xem. Bây giờ không biết làm thế nào lát em nó ra, mình mà chơi trò "vui vui" đó thì xác định là ăn hành trong tương lai thế là em đành chọn phương án mà tụi trẻ mẫu giáo lẫn các ông chồng hay làm: Giả vờ ngủ trốn trả bài. Thảo đi ra thấy em ngủ cũng nản, nó đi ra xem điện thoại xong cũng lên ngủ luôn, định xà vào em ngủ thì em đẩy ra thế là nó một giường em một giường (má em thuê phòng đôi).

Cả đêm e sợ nó chụp ảnh hay làm gì lấy bằng chứng em đếu ngủ được bác ạ thế là lẻn ra ban công ngốn gần bao thuốc rồi thức trắng đêm luôn. Sáng ngày mai dậy đi ăn sáng ở khách sạn chiều vác hành lý ra sân bay về Hà Nội, em mong chờ chuyến đi về này lắm bởi nó sẽ giúp em cắt được cái đuôi tên Thảo. Về đến nhà, thấy em rất hồ hởi má bảo:

- Sao mày kết em nó rồi phải không, gạo đã nấu thành cháo chưa?

- Cháo cái gì hả má, có mà cái cháo này này.

Em rút cái ảnh giấy khám thai ra cho má e xem, má e shock luôn các bác. Má em ngồi xuống ghế, rút điện thoại ra bảo bố em gọi gia đình nhà bác Tư sang bên này bàn chuyện. Em hí hửng lắm, trong lòng mừng thầm vì người tốt nên được trời phù hộ. Chiều hôm đấy gia đình bác Tư cùng cái Thảo sang, mẹ em lúc đầu nói chuyện hồ hởi lắm, còn bảo sau này tương lai hai cháu Thịnh Thảo cưới nhau bác Tư có cho em Thảo sang bên Hàn lập nghiệp không. Nói chuyện được một lúc thì má em bảo:

- Tuy vậy nhưng vẫn có một vấn đề hai bác ạ. Má em rút điện thoại ra đưa cho hai bác xem ảnh. Như hai bác biết rồi đấy con trai tôi không phải thằng đi đổ vỏ.

Đến lúc này bác Tư mặt méo ra luôn, cái Thảo từ đang mỉm cười mặt cũng xanh lét, bác Tư tát cái Thảo một cái rồi bảo với bố mẹ em là xin phép được về dạy dỗ cháu và không bao giờ dám gặp lại bố mẹ em nữa. Nghĩ lại cũng tội cho em Thảo, chỉ cầu mong em nó không làm gì dại dột thôi, hôm trước vừa nghe tin mẹ em kể là em nó tự đẻ con rồi tự nuôi các bác ạ, thôi cũng mừng cho em nó, con gái mà có nghĩ lực như thế cũng giỏi lắm rồi.