Chương 5

Sau đó Lê Khiêm vội vàng đi đến quán cà phê, Bùi Châu đã mặc tạp dề dài của quán lên người, đang vui vẻ xay hạt cà phê.

Điều đáng ngạc nhiên chính là, ông chủ bình thường ăn nói rất có ý tứ, một lời không hợp cáu kỉnh la mắng ngay, rõ ràng lại đang đứng ở một bên kiên nhẫn phổ cập các loại cà phê cho thiếu nữ. Mà Hạo Nam thấy Lê Khiêm đến, lén lút giơ ngón tay cái với cậu, mang một bộ dạng “Anh hai cậu thật giỏi.”

Lê Khiêm gần như lạnh lùng tiến đến trước mặt thiếu nữ.

Bùi Châu chăm chú lắng nghe ông chủ giới thiệu, trong lòng thầm suy nghĩ bây giờ Lê Khiêm đang ở đâu, hiện giờ người nọ đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, cô ngạc nhiên vui mừng, lộ ra hàm răng hổ nhỏ, mỉm cười chào hỏi: “Này cậu đến rồi à?”

Một giây sau, cô nghe thấy thiếu niên hỏi với giọng điệu lạnh lùng như băng: “Rốt cuộc cậu muốn làm cái quái gì?”

Bùi Châu đứng yên tại chỗ vài giây, ngược lại ông chủ quán cà phê hét lên trước: “Thằng nhóc thối thái độ của cậu là gì? Người ta từ xa chạy đến đây –”

Chờ đến khi ông ấy nhìn thấy sắc mặt của Lê Khiêm, lập tức ngậm miệng lại, im lặng lùi sang một bên.

Thiếu niên đã là việc ở đây một năm, vẫn luôn mang một khuôn mặt người sống chớ đến gần, nhưng làm việc rất nghiêm túc, chịu khổ chịu cực, khuôn mặt điển trai cũng thu hút vô số khách hàng, cho nên bình thường dù tính cách rất lạnh lùng ông ấy cũng không nói gì cả.

Cho đến tận bây giờ ông ấy chưa từng nhìn thấy qua sắc mặt thiếu niên thối như vậy.

Trong lòng ông chủ cảm thấy mình thật đáng thương không có uy nghiêm đồng thời lại không khỏi hiếu kỳ, rốt cuộc cô bé này đã làm gì mà khiến người nọ tức giận như thế?

Chỉ nghe thấy Bùi Châu nhỏ giọng, nói bằng một giọng nói rất nhẹ nhàng: “Tớ chỉ muốn giúp cậu.”

“…”

Khách hàng trong quán, nhân viên phục vụ, ông chủ, tất cả mọi người không làm gì cả, một đôi mắt đen sáng ngời nhìn chằm chằm vào bọn họ, khóe mắt đuôi mày của Lê Khiêm đều mang theo xúc động, cậu xoa mi tâm: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Bùi Châu “Ừ” một tiếng, cởi tạp dề xuống trả lại cho ông chủ, sau đó mới cúi đầu chậm chạp đi theo phía sau thiếu niên, rất giống một đứa trẻ phạm lỗi chờ bị phê bình.

Hai người ra khỏi quán cà phê, đi đến dưới tán cây, làn gió thoảng qua mang theo hương hoa, một vài cánh hoa rơi trên mái tóc dài đen nhánh của Bùi Châu.

“Tại sao lại đến đây?” Giọng nói lạnh lẽo của Lê Khiêm vang lên.

Bùi Châu hơi nâng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn về phía thiếu niên cao hơn mình một cái đầu: “Tớ chỉ muốn….Bù đắp những lỗi lầm trước đây.”

Bù đắp?

Lê Khiêm nhếch môi cười lạnh, áp bức cậu nhiều năm như thế, cô tưởng rằng làm một vài chuyện tốt là có thể bù đắp sao?

Hơn nữa, thiếu niên căn bản không tin trong lời nói của cô có bao nhiêu thành ý, sự tàn bạo sinh sôi, chỉ muốn hung hắng xé nát lớp mặt nạ dối trá của cô.

Giọng điệu của cậu càng dữ tợn hơn: “Sau này cút xa một chút.”

Lê Khiêm đã chuẩn bị xong, chờ đợi thiếu nữ giống như trước kia lộ ra nanh vuốt sắc nhọn. Nhưng mà đợi một lúc lâu cô vẫn không lên tiếng, Lê Khiêm cúi đầu, phát hiện vành mắt của cô hơi ửng đỏ.

Phản ứng này hoàn toàn khác với những gì cậu đã nghĩ, trong lúc nhất thời thiếu niên không biết nên phản ứng như thế nào.

Thiếu nữ dường như liều chết kìm nén nước mắt, cố gắng duy trì tia tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Bùi Châu lên tiếng, giọng nói có chút run rẩy: “Ừ, sau này tớ không đến làm phiền cậu nữa.”

Cô né tránh ánh mắt của thiếu niên, nặn ra một nụ cười: “Đúng rồi, lúc trước cậu sống dưới tầng hầm, không tốt cho sức khỏe của cậu. Tớ đã bảo người dọn dẹp phòng piano bên cạnh, cậu có thể đến đó bất cứ lúc nào.”

“Tớ đi đây.” Cô hướng về phía cửa thủy tinh bên trong có ông chủ, Hạo Nam và các nhân viên phục vụ khác vẫy tay chào, “Có cơ hội gặp lại nha.”

Thiếu nữ nói xong, hướng Lê Khiêm gật đầu, không nói thêm lời nào, quay người chậm rãi rời đi, biến mất ngay ngã rẽ.

Lê Khiêm mím chặt môi, vẻ mặt ủ dột, hai tay nắm chặt đến nổi các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Hạo Nam từ trong quán cà phê chạy ra, hận rèn sắt không thành thép: “Cậu thật là! Sao cậu không để tôi nói lời chào tạm biệt!”

Tôi không có sai.

Lê Khiên nhìn ngã rẽ không một bóng người, cố chấp với suy nghĩ của mình.

Cậu ghét cô, ghét đến mức vô số lần tưởng tượng làm thế nào khiến cô thống khổ. Nếu như có một ngày, Bùi Châu rơi vào trong tay cậu.



Cậu nhất định —

……

Thiếu nữ chậm rãi đi một đoạn đường, sau khi phát hiện Lê Khiêm không đuổi theo mới thở ra một hơi.

Đoán chừng kỹ năng diễn xuất của cô không chống đỡ nổi cho lần thử sức thứ hai.

Bùi Châu lau giọt nước mắt trên khóe mắt, nhấc chân bước nhanh hơn, đi đến tiệm trà sữa bên đường tự thưởng cho mình một ly trà sữa size lớn.

“Trà dâu tây kem chesse size lớn, bỏ đá, 50% đường!”

Thiếu nữ vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm vào tên của các loại trà sữa trong menu, tất cả tủi thân đau buồn vừa rồi trên khuôn mặt đều biến mất.

Đúng vậy, Bùi Châu chính là giả vờ.

Cô đã gặp qua bao nhiêu chuyện, không bị một vài lời nói vừa rồi của Lê Khiêm ảnh hưởng, người từng trải qua sinh tử như cô không đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà khóc.

Nếu như không thể xoay chuyển được hình tượng, cô nên tránh nhân vật nam phụ phản diện này càng xa càng tốt, chạy trốn đến một nơi cậu không thể tiếp cận, nơi mà cậu không trả thù được, an ổn sống cuộc sống của chính mình.

…….

Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh.

Lê Khiên không chuyển đến căn phòng bên cạnh cô, vẫn sống ở tầng hầm. Bùi Châu không đến làm phiền cậu nữa, vừa khéo đám người Bùi Hồng Đạt vẫn còn đi du lịch, cô rất vui vẻ, một ngày ba bữa đều bảo người giúp việc mang vào phòng cho cô. Nơi ở của nhà họ Bùi rộng lớn như vậy, nếu không phải cố gắng sắp xếp, hai người rất khó có cơ hội gặp nhau.

Sáng thứ hai, Bùi Châu đi đến lớp học, phát hiện Lê Khiêm đã ngồi ở chỗ ngồi của mình đọc sách.

Thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng được giặt sạch sẽ, lưng gầy thẳng tắp, khí chất yên tĩnh trên người không ăn nhập với sự ồn ào trong lớp.

Không thể không thừa nhận, cậu thực sự trông rất đẹp.

Bùi Châu bước đến, ngồi xuống bên cạnh cậu. Tuần trước cô vừa mới xin giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ ngồi, tuần này lại xin đổi nữa thật không hợp lý.

Đợi một chút. Khi kỳ thi tháng tiếp theo kết thúc, cô sẽ tìm một lý do chuyển sang hàng đầu tiên của dãy thứ nhất, vị trí này cách cậu rất xa.

Diêu Băng ngồi bàn trước quay đầu xuống, trong mắt lóe lên sự chờ mong: “Châu, hôm nay cậu có mang theo bữa sáng không?”

Bùi Châu sửng sốt một lúc: “Hả? Không có…”

“Được rồi ha ha ha.” Diêu Băng cong khóe môi, “Bánh mì nướng lần trước cậu nướng thực sự ăn rất ngon.”

“Nếu cậu thích, ngày mai tớ mang cho cậu.” Bùi Châu không đành lòng nhìn cô ấy thất vọng, lập tức đề nghị.

Diêu Băng từ ghế trước nhảy qua ôm lấy cô, hôn một cái vào mặt cô: “Châu, sao cậu lại tốt như vậy! Trước kia rõ ràng tớ không phát hiện ra nha!”

Bùi Châu mỉm cười: “Ôi ôi…” Thực sự không thể giải thích người trước kia không phải là cô!

Nghe Diêu Băng nói như vậy, ngón tay lật trang sách của thiếu niên hơi dừng lại, rồi ngay lập tức lật sang trang khác như không có chuyện gì xảy ra.

Diêu Băng cầm điện thoại lên, “Cậu mau vào xem hot search kìa!”

Bùi Châu nhìn cô ấy tỏ vẻ nghi hoặc, rồi bấm vào bảng xếp hạng hot search.

“Thấy chưa? Hôm nay Cố Tinh Hải quay về trường cấp 3 An Sơn học.” Diêu Băng đọc một trong những tiêu đề đó lên, “Hôm nay cậu ta muốn đến trường à!”

Chính là như vậy?

Bùi Châu không có hứng thú với nam chính Cố Tinh Hải, chỉ thản nhiên nói vài câu.

Ngược lại thông báo hấp dẫn lực chú ý của thiếu nữ. Một số cư dân mạng đã phản hồi bài đăng của cô, không chỉ có một bình luận.

Bùi Châu tò mò bấm vào xem, cơ bản đều là những bình luận liên quan đến bài đăng lúc trước cô đăng “Con chó hèn mọn thè lưỡi tìm cách lấy lòng.” Cư dân mạng nói thật loè loẹt đa dạng, Bùi Châu xem chúng một cách thích thú:

[Con chó thè lưỡi ra liếʍ con chó thè lưỡi ra liếʍ, thè lưỡi ra liếʍ đến cùng không được gì cả.]

[Cậu là nam hay nữ ? Đối phương là đồng tính hay dị tính? Thông tin trong bài đăng quá ít không thể cho lời khuyên.]



[Tôi nghĩ bạn có thể thử một lần kiên trì làm những việc nhỏ nhặt khiến cậu ta cảm động, ví dụ như làm bữa sáng bằng cả trái tim, khi người đó bị bệnh đi đưa thuốc vân vân.]

[Hay là làm kiểu lạnh lùng cao quý mà xinh đẹp? Bạn càng lạnh lùng, cậu ta có khả năng càng bị bạn hấp dẫn.]

Làm bữa sáng bằng cả trái tim, ngã bệnh đưa thuốc cô cũng đã thử qua, nó thực sự vô dụng.

Kiểu lạnh lùng cao quý mà xinh đẹp? Dựa theo tính tình của Lê Khiêm, nếu so ai cũng đều lạnh lùng hơn, Bùi Châu làm sao có khả năng thắng cậu.

Thiếu nữ đặt điện thoại xuống chống cằm thở dài.

……

Một chiếc xe bảo mẫu màu đen đậu trước cửa trường học An Sơn, cổng trường đã sớm chật cứng người, có người hâm mộ cũng có quần chúng hóng dưa, Cố Tinh Hải đeo khẩu trang dưới sự bảo vệ của đám vệ sĩ bước vào trường học.

Trong trường có rất nhiều người ngưỡng mộ cậu ta, đứng tại cửa đôi mắt trông mong nhìn qua, mấy chú bảo vệ mệt mỏi trên trán đổ đầy mồ hôi, liên tục thúc giục đám nữ sinh: “Đi đi đi, mau quay trở về lớp học!”

Cố Tinh Hải lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng cậu ta không suy nghĩ nhiều, khi đi đến lớp học ở lầu hai mới cởi khẩu trang ra hít thở không khí.

Cả lớp 11-3 vỡ òa trong tiếng hoan hô nồng nhiệt: “Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh, ảnh đế đã trở về rồi!”

Cố Tinh Hải đã sớm quen với cảnh tượng như thế này, nhất thời diễn riết thành nghiện, hướng mọi người vẫy tay: “Xin chào các bạn, đầu tiên tớ muốn cảm ơn BBTV…”

Sau khi chào hỏi xong xuôi, cuối cùng cậu ta cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Cố Tinh Hải không cao bằng Lê Khiêm, nhưng là người chân dài, cho nên ngồi hàng gần cuối mới thỏa đáng.

Cậu ta đặt cặp sách lên ghế, thầm nghĩ tại sao bên cạnh khối băng vạn năm Lê Khiêm lại có một cô gái nhỏ xa lạ, từ lúc cậu ta bước vào lớp cho đến bây giờ, cô gái nhỏ vẫn luôn cúi đầu làm bài tập, không thèm liếc nhìn cậu ta một cái.

Cố Tinh Hải đối với giá trị nhan sắc của bản thân mình rất có tự tin không khỏi liếc nhìn cô vài lần.

Cô gái nhỏ trông khá ưa nhìn, mặc một bộ đồng phục xanh trắng bình thường, cột tóc đuôi ngựa, làn da trắng nõn mịn màng, chóp mũi hơi vểnh lên, trong đôi mắt đen long lanh như có những vì sao lấp lánh.

Từ khi nào trong lớp học có một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy? Chẳng lẽ trong suốt hai tháng cậu ta quay phim, trong lớp lại có học sinh mới chuyển vào à? Nói là bạn học mới, nhưng luôn cảm thấy cô có chút quen thuộc.

Lúc này tổ trưởng tổ thứ tư đi đến, nói với cô gái nhỏ: “Bùi Châu, nộp bài tập.”

“?!”

Bùi Châu?! Hóa ra cô gái nhỏ này chính là Bùi Châu??!!

Đồng tử của Cố Tinh Hải rút lại, cuối cùng cậu ta cũng hiểu ra vừa rồi xuống xe cảm thấy không đúng ở chỗ nào rồi. Nếu là trước kia, Bùi Châu khẳng định sẽ ăn mặc trang điểm xinh đẹp đứng trước đám đông, cầm bảng tiếp ứng lớn tiếng gọi tên cậu ta. Mỗi lần như vậy cậu ta đều cảm thấy rất ngượng ngùng, tránh còn không kịp. Nhưng hôm nay cho đến bây giờ, Bùi Châu không hề ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu ta một cái.

Cậu ta nhìn qua cô gái nhỏ, ngược lại bắt gặp ánh mắt của Lê Khiêm.

Thiếu niên che chắn Bùi Châu, im lặng nhìn chằm chằm vào cậu ta, ánh mắt lạnh lùng như muốn xuyên thủng người nọ.

Đúng rồi. Cố Tinh Hải đột nhiên nhớ đến, không phải trước kia Bùi Châu rất ghét Lê Khiêm sao? Tại sao bây giờ lại ngồi cùng bàn với Lê Khiên? Nhìn dáng vẻ hai người như nước sông không phạm nước giếng, vậy mà không đánh nhau à?!

Trong lúc nhất thời cậu ta không biết cái tin tức nào càng chấn động hơn.

Chính là Bùi Châu đã thay đổi từ đầu đến chân à? Hay là cô không còn là fans cuồng số một của cậu ta nữa? Hay là chuyện cô có thể sống chung hòa bình với Lê Khiêm?

Cố Tinh Hải không khống chế được biểu cảm của mình, cái miệng hả to có thể nhét được một quả trứng gà.

Chỉ nhìn thấy Bùi Châu từ trong cặp lấy ra một chồng sách gọn gàng, có vở bài tập vài bài kiểm tra, hai tay giao cho tổ trưởng: “Cảm ơn.”

Tổ trưởng sững sờ, lúc trước Bùi Châu dựa vào trong nhà có tiền, dùng quan hệ để tiến vào ngôi trường này, cho nên cô không khi nào hoàn thành bài tập về nhà hoặc luôn nộp bài tập không đúng hạn. Cô ấy thuận tay mở vở bài tập của Bùi Châu ra, nhìn thấy nét chữ ngay ngắn xinh đẹp, mỗi câu hỏi đều được trả lời một cách nghiêm túc, kể cả những câu hỏi cô không giải được.

Tổ trưởng cảm thấy khó tin hỏi: “Tự cậu làm à?”

Bùi Châu nhướng mày: “Đương nhiên rồi.”

“…” Cố Tinh Hải cảm thấy mình lại có thêm một tin tức cần phải tiêu hóa.

Đếm ngược lớp, thành tích của Bùi Châu so với cậu ta người không đến lớp trong vài tháng còn kém hơn, từ khi nào bắt đầu nghiêm túc làm bài tập vậy?!

Trời ạ, Cố Tinh Hải đôi mắt tối sầm, cần người hô hấp gấp.