Chương 31

Hôm nay là kỳ thi cuối kỳ.

Sáng sớm Bùi Châu thức dậy, vén rèm phòng lên, bên ngoài tuyết trắng tinh, một mảnh trắng ngần.

Cô thổi hơi trên cửa sổ thủy tinh viết lên hai chữ: “Quyết thắng.’”

Ngày hôm qua ở trên bàn ăn cô ôn tập các môn khác nhau, còn Lê Khiên ngồi ở một bên làm bản kế hoạch, mãi đến một giờ sáng mới đi ngủ. Cô đau lòng cho thiếu niên, muốn cậu ngủ nhiều hơn một chút, cho nên hôm nay cô thức dậy sớm hơn thường ngày.

Thiếu nữ bọc mình trong bộ đồ ngủ bông dày hình con thỏ màu hồng, đi xuống lầu mua điểm tâm.

Lê Khiên thức dậy, vào phòng tắm tắm rửa.

Mái tóc màu nâu vàng của cậu còn ẩm ướt, rũ trước trán, cậu mặc trên người một cái áo cotton màu trắng, thoạt nhìn đã mất đi vẻ lạnh lùng xa cách, còn tăng thêm vài phần ấm áp của anh trai nhà bên.

Bùi Châu dọn xong điểm tâm: “Cậu tắm rửa à?”

“Ừ.” Thiếu niên dùng khăn lông lau khô đầu, “Đi tắm sẽ tỉnh táo hơn một chút.”

Bùi Châu giúp cậu kéo ghế ra: “Đến đây ăn điểm tâm nào.”

Trên bàn đặt một cái bánh quẩy cùng hai quả trứng.

Thiếu nữ cười đắc ý: “100 điểm, thế nào?”

Lê Khiêm im lặng:…..

“Điểm tối đa không phải 150 điểm à?” Cậu ngẩng đầu lên nhàn nhạt hỏi.

À cái này….Thực ra cô không chú ý đến điểm ấy.

Thiếu nữ vội vàng rút cái bánh quẩy thứ hai trong túi đựng thức ăn ra, tạo thành hình số 5, thay thế cái trứng đang đặt ở chính giữa nói: “Như vậy là được rồi.”

Lê Khiên mỉm cười: “Dùng bữa sáng đi.”

Cùng lúc đó, Bùi Ngọc đeo cặp sách ra khỏi nhà họ Bùi. Hiếm khi thấy Tô Lệ Lan đi ra tiễn cô ta, còn dặn dò: “Con gái cưng làm bài cho tốt nha. Tiến vào lớp chọn, kỳ nghỉ đông mẹ sẽ dẫn con ra nước ngoài chơi.”

Bùi Ngọc nặn ra một nụ cười, khẽ gật đầu, ngồi vào xe.

Vừa ngồi vào ghế sau xe, cô ta không thể chờ được nữa mở điện thoại ra gửi tin nhắn: “Chuyện hôm nay đừng quên.”

Đầu dây bên kia: “Được rồi, đến giờ hẹn, cậu đi đến nhà vệ sinh nữ bên ngoài phòng thi, đáp án nằm ở cái thùng rác cuối cùng.”

Sau khi Bùi Ngọc ổn định lại tinh thần nhắn: “Ok.”

Đầu bên kia nhắn tin đến, chỉ có một chữ: “Tiền.”

Bùi Ngọc cười lạnh, ngắn gọn trả lời: “Yên tâm, không thiếu phần cậu đâu.”

Vài ngày trước cuộc thi, cô ta tìm một bạn học cùng khối có thành tích không tệ, nam sinh đó rất có hảo cảm với cô ta, hy vọng cậu ta có thể ở kỳ thi cuối kỳ giúp mình một chút. Đương nhiên, nam sinh kia cũng không phải dạng tốt đẹp gì, nghĩ đến dù sao cũng không theo đuổi được Bùi Ngọc, không bằng yêu cầu cô ta chi cho mình một số tiền phí không nhỏ.

Bùi Ngọc vì để tiến vào lớp chọn lập tức đồng ý. Bùi Hồng Đạt và Tô Lệ Lan luôn cho cô ta tiền tiêu vặt rất hào phóng, chỉ cần có thể vượt qua Bùi Châu trong kỳ thi cuối kỳ này, đừng nói là tiền, cho dù khiến cô ta phải chịu đựng cơn buồn nôn để yêu đương với nam sinh kia vài ngày, cô ta cũng nguyện ý.

Chỉ cần bản thân mình có thể giống như trước kia vậy, cướp đi sự nổi bật của Bùi Châu.

…..

Môn thi đầu tiên là Ngữ Văn, thời gian làm bài hai tiếng rưỡi. Sau khi phát đề thi, toàn bộ trường học đều yên lặng làm bài. Kỳ thi tháng lần trước thành tích của Bùi Châu đạt hạng 14, cô ngồi ở dãy thứ hai vị trí cuối cùng, còn Lê Khiêm với tư cách là học sinh đạt hạng nhất, vĩnh viễn chiếm giữ vị trí đầu tiên trong phòng thi đầu tiên.

Thiếu nữ tập trung nghiêm túc làm bài, thỉnh thoảng viết mỏi tay, sẽ nâng tay lên xoay cổ tay vài cái.

Cô vừa hoạt động các đốt ngón tay ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Lê Khiêm.

Mặc dù khoác trên mình chiếc áo da dày màu đen, bóng lưng của thiếu niên vẫn cao ngất như thế, đôi chân dài miên man khó có thể che giấu trong khoảng không gian nhỏ hẹp dưới bàn học.

Cậu cúi đầu, bàn tay trắng nõn thon dài cầm chặt cây bút trôi chảy viết bài thi.

Người này thực sự chính là, ngay cả bàn tay cũng trông đẹp mắt như vậy, khiến cho lòng người sinh ghen ghét mà.

Bùi Châu cử động hết các đốt ngón tay, chợt giật mình bản thân đã nhìn chằm chú vào bóng lưng của thiếu niên trong ba phút, mà giám thị coi thi ngồi trên bục giảng vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào cô.

Mẹ ơi, tại sao lúc này mình lại có thể phát bệnh mê trai như vậy!

Khuôn mặt thiếu nữ hơi nóng lên, gõ vào đầu mình một cái, rồi tiếp túc làm bài thi.

Phần thi Ngữ Văn kết thúc, có hai mươi phút để mọi người điều chỉnh lại trạng thái, đây là thời gian nghỉ ngơi thả lỏng. Lúc Bùi Châu đi đến máy lọc nước lấy nước ấm, cô nhìn thấy Lê Khiêm đang đứng ở hành lang nói chuyện gì đó với Ngô Thiệu Trạch.



Hàng lông mi dài của thiếu niên khẽ run lên, sắc mặt không vui, hình như gặp phải chuyện gì đó không thoải mái.

Bùi Châu tiến đến hỏi: “Làm sao thế?”

Ngô Thiệu Trạch thấy cô tiến đến, chợt ngừng câu chuyện: “Anh vậy nói đến đây thôi, em quay về trước, anh nhớ chú ý một chút.”

Thiếu niên gật đầu, thoáng im lặng một lúc, gọi Ngô Thiệu Trạch lại: “Đợi đã.”

“?”

“Triệu Cẩn thi cùng phòng với cậu đúng không?”

Ngô Thiệu Trạch gật đầu.

“Mang tin vừa rồi cậu nói với tôi, đi đến bên cạnh Triệu Cẩn nhắc lại lần nữa, giả vờ thần thần bí bí một chút, nhưng vẫn để cho cô ta nghe thấy.”

Ngô Thiệu Trạch không hiểu tại sao, nhưng trải qua một khoảng thời gian ngắn chơi chung, cậu ta đối với năng lực của Lê Khiêm tâm phục khẩu phục, vì vậy dùng tay ra dấu Ok: “Vâng anh!”

Sau khi Ngô Thiệu Trạch rời đi, Bùi Châu hỏi một lần nữa: “Đã xảy ra chuyện gì? Triệu Cẩn lại đến làm phiền cậu à?”

Gần đây cô vẫn luôn cảm thấy, thiếu niên có rất nhiều chuyện đang lừa gạt cô.

Quả nhiên, Lê Khiêm lựa chọn bỏ qua câu hỏi của cô, ngược lại còn hỏi cô về phần thi vừa rồi. Thiếu nữ có hơi tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn giận dỗi chắn trước mặt cậu, trừng mắt nhìn cậu.

Có chuyện gì có thể nói với Ngô Thiệu Trạch, nhưng không chịu nói cho cô biết!

Lê Khiêm càng không muốn nói, cô lại càng muốn biết!

Thiếu nữ phồng má thành cái bánh bao, chống nạnh: “Nói cho tớ biết mau!”

Cô giống như một chú thỏ con tức giận, thiếu niên không cảm nhận được sự uy hϊếp nào, ngược lại nhịn không được nhẹ giọng bật cười.

“Được rồi.” Cậu xoa đầu Bùi Châu, tất cả sự hung ác nham hiểm vừa rồi trong đôi mắt màu hổ phách kia đã tan biến mất, “Trước tiên cậu hãy thi cho thật tốt, đừng phân tâm, một lúc nữa tớ sẽ nói cho cậu biết.”

“Thật không?”

Thiếu niên chắc chắn: “Thật.”

….

Môn thi tiếp theo là môn toán.

Đây là môn mà Bùi Châu nắm chắc nhất, tuy không đạt đến trình độ max điểm như Lê Khiêm, nhưng bình thường phát huy trong bài thi để đạt điểm số 140 hẳn là không thành vấn đề. Cô làm bài thi hơn phân nửa, chợt nghe thấy thiếu niên giơ tay nói với giám thị coi thi muốn đi vệ sinh.

Giám thị đối với học sinh hạng nhất này rất bao dung, vung tay lên mỉm cười nói: “Đi đi.”

Thiếu nữ không quan tâm lắm, lực chú ý đặt hết vào đề thi tiếp tục làm bài.

Lê Khiêm đi ra khỏi phòng thi, không đi vào toliet, cậu quay người lại, mở cửa một căn phòng trống đối diện toliet, rồi bước vào trong.

Mười phút sau, có tiếng bước chân truyền đến.

Lê Khiêm ngồi trong bóng tối nhìn ra ngoài cửa sổ phòng học, có một nam sinh lén lén lút lút đứng trước cửa toliet nữ, sau khi thăm dò xung quanh không có ai mới đẩy cửa tiến vào.

Khóe môi thiếu niên nở một nụ cười lạnh, im lặng không một tiếng động mở cửa phòng học ra, cũng đi theo vào đó.

Nam sinh trốn trong nhà buồng vệ sinh cuối cùng, lấy một tờ giấy ghi đầy đáp án ra gấp nhỏ nó lại quấn trong giấy vệ sinh rồi ném vào thùng rác.

Lê Khiêm đứng ở phía sau nhìn một màn này, bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Cậu đang làm gì thế?”

Nam sinh kia giống như lò xo giật bắn lên, lùi ra phía sau vài bước đυ.ng vào thành bồn cầu: “Cậu cậu cậu làm tôi sợ muốn chết!”

“Làm việc trái với lương tâm nên sợ hãi như vậy sao?”

Nam sinh kia lắp bắp: “Sợ cái gì, việc trái lương tâm gì, tôi không thể vào nhà vệ sinh à?!”

“Đây là nhà vệ nữ.”

“Tôi tôi tôi đi nhầm nhà vệ sinh!”

“Đi nhầm nhà vệ sinh cũng không nên mở thùng rác đúng không? Hay nên nói là –” Lê Khiên nhướng mày, từng bước ép sát, “Cậu cảm thấy hứng thú với giấy vệ sinh mà nữ sinh đã dùng qua à?”

Sắc mặt nam sinh đỏ bừng, á khẩu không nói nên lời.

Lê Khiêm giọng điệu âm trầm: “Cậu muốn bị bắt vì tội gian lận, hay muốn trở thành phần tử biếи ŧɦái phản xã hội?”

“Đây là lần đầu tiên tôi làm loại chuyện này, không thể tha cho tôi một mạng sao…” Nam sinh cũng quen biết Lê Khiêm, còn xem qua bài đăng trên diễn đàn trường, biết rõ cậu ăn nhờ ở đậu cuộc sống rất khó khăn, “Nhà của tôi không giàu có, tôi chỉ muốn kiếm một ít tiền thôi.”



“Tôi cái gì cũng chưa nói mà.” Lê Khiêm lặng lẽ bật chức năng ghi âm của điện thoại lên, bỏ vào túi áo.

“Chỉ cần cậu nói ra hết đầu đuôi ngọn nguồn, ai là người tìm cậu muốn cậu viết đáp án ra, thông qua phương thức gì, cho cậu bao nhiêu tiền.”

Nam sinh nhìn thấy mình đã bị bại lộ, kế hoạch tan tành, chỉ có thể cúi đầu nói: “Là Bùi Ngọc, cô ấy….”

Nghe nam sinh tự thuật xong, Lê Khiêm duỗi tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Thiếu niên khí thế bức người, nam sinh kia chỉ có thể yếu ớt lấy điện thoại từ trong túi ra: “Cậu muốn làm cái gì?”

“Đương nhiên là lưu giữ chứng cứ rồi.” Lê Khiêm nhận lấy, mở lịch sử tin nhắn giữa Bùi Ngọc và nam sinh kia ra nói, “Chuyện ngày hôm nay không cho phép nói với bất kì người nào, nếu không –”

Ánh mắt cậu trở nên cực kỳ lạnh lùng, “Bảo ba mẹ cậu chuẩn bị làm thủ tục thôi học đi.”

…..

Năm phút sau, Bùi Ngọc đi vào toliet nữ, vừa vào cô ta đã đi thẳng đến buồng vệ sinh cuối cùng, từ trong túi tiền móc ra một đôi găng tay xử dụng một lần, động tác nhanh nhẹn lục lọi trong thùng rác tìm đáp bài thi.

Cô ta ghét bỏ nhét đáp án vào trong túi áo, đang chuẩn bị rời đi, liền nhìn thấy Triệu Cẩn bước vào, đứng ở cửa buồng vê sinh nhìn cô ta.

Bùi Ngọc có chút chột dạ: “Làm gì đấy?”

Triệu Cẩn nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng của cô ta, trong lòng biết rõ những lời vừa rồi mà Ngô Thiệu Trạch thì thầm nói với người bạn trong phòng thi đều là sự thật, Bùi Ngọc thực sự tìm người gian lận, còn chọn địa điểm ở nhà vệ sinh.

“Xem ra cô vì muốn vượt qua Bùi Châu chơi liều thật nha, thậm chí không ngại cả nhà vệ sinh hôi thối.” Triệu Cẩn châm chọc khıêυ khí©h, “Không biết các học sinh khác biết được sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?”

Bùi Ngọc sắc mặt trắng bệch, bàn tay cầm đáp án đặt trong túi lập tức siết chặt, dịu dàng nói: “Triệu Cẩn, không phải chúng ta là bạn bè sao?”

“Bạn bè?” Triệu Cẩn cảm thấy hai từ này phát ra từ trong miệng của cô ta thật là châm chọc, “Khi tôi gặp chuyện, tại sao cô không nói là bạn của tôi? Lúc tôi phải tạm nghỉ học, tại sao cô không nói là bạn của tôi? Thời điểm tôi bị những bạn học khác chỉ trỏ, tại sao cô không nói là bạn của tôi?!”

Triệu Cẩn tiến lên một bước: “Bùi Ngọc, hiện giờ tôi thực sự đã nhìn thấu con người của cô rồi. Bề ngoài trông sạch sẽ, nhưng lòng còn bẩn thỉu và hôi thối hơn cả nhà vệ sinh!”

Triệu Cẩn càng nói càng hận, dứt khoát tiến lên dùng sức đẩy Bùi Ngọc một phen, trực tiếp đẩy cô ta ngã trên mặt đất.

Ở buồng vệ sinh cuối cùng bên trong bồn cầu ngồi xổm vẫn còn chất thải chưa được dội sạch, Bùi Ngọc “bịch” một tiếng ngã vào bên trong, trên người dính đầy mùi shi* thối.

Cô ta run rẩy giơ tay lên, nhìn thấy bàn tay dính đầy chất lỏng tỏa ra mùi thối không thể diễn tả, sắc mặt tái nhợt, nhịn không được kêu lên: “A —!!”

….

Lê Khiêm đã quay lại trước khi tiếng chuông kết thúc buổi thi vang lên. Thiếu nữ có chút lo lắng, sau khi nộp bài xong cô vội vàng chạy ra khỏi phòng thi, nhìn thấy thiếu niên đang dựa vào lan can hành lang đợi cô.

“Vừa rồi cậu đi đâu vậy?”

Thiếu niên thần sắc tự nhiên: “Trên đường đi có hơi đau dạ dày, cho nên tớ đi đến phòng y tế một chuyến.”

“Đau dạ dày hả?” Bùi Châu nghe xong càng luống cuống, “Có phải do ăn điểm tâm dẫn đến không thoải mái đúng không? Bây giờ thế nào rồi? Còn đau không?”

Cô lôi kéo thiếu niên, hận không thể nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần.

Lê Khiêm bị dáng vẻ khẩn trương của cô chọc cười hì hì: “Tớ thực sự không sao.”

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trên thế giới này chỉ có duy nhất một mình cô, đau những chỗ cậu đau, yêu tất cả những gì cậu thích.

Giọng điệu của thiếu niên vô thức mềm mại hơn rất nhiều: “Cảm ơn Châu Châu.”

Đúng lúc này một vài học sinh từ phòng thi khác đi ngang qua, nhỏ giọng nghị luận:

[Cậu nghe nói gì chưa, vừa rồi trong lúc Bùi Ngọc đi ra khỏi buồng vệ sinh, không cẩn thận ngã vào trong bồn cầu, toàn thân đều là shi*.]

[Thật vậy à ha ha ha thế nào thế nào!]

[Lúc cô ta quay lại vẫn không ngừng khóc, giám thị coi thi phải an ủi rất lâu, cô ta mới ngồi xuống tiếp tục làm bài thi, nhưng toàn bộ phòng thi đều là mùi trên người cô ta, mẹ ơi, cái mùi đó thực sự không thể chịu nổi mà.]

[…]

Đồng tử Bùi Châu chấn động, kéo ống tay áo của thiếu niên, muốn xác nhận có phải cậu cũng nghe thấy chuyện hoang đường buồn cười này không.

Cô có trực giác, việc này cùng với việc vừa rồi Lê Khiêm nhắc đến Triệu Cẩn không thoát khỏi liên quan.

Chỉ thấy thiếu niên rũ mắt nhìn cô: “Muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Bùi Châu điên cuồng gật đầu.

“Đi thôi.” Lê Khiêm nhận lấy balo của cô, nắm chặt tay áo cô, “Trên đường về nhà từ từ kể.”