“Năm mới vui vẻ –”
Dư âm của thiếu niên quanh quẩn bên tai.
Bùi Châu quay đầu, nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách sáng rực của thiếu niên đang nhìn mình.
Bên ngoài pháo hoa không ngừng bắn lên bầu trời, đỏ, lục, lam…. Ánh sáng rực rỡ ánh trên da làn da trắng lạnh của thiếu niên cũng lần lượt thay đổi, nhưng trong đôi mắt cậu trước sau vẫn chỉ có bóng hình của cô.
Trái tim của Bùi Châu giống như bị thứ gì đó nhẹ chọc vào.
Đầu choáng váng, hai má nóng bừng, thoáng bừng tỉnh sau cơn say.
Trên thế gian này có rất nhiều chuyện tốt đẹp và nhiều người như vậy, nhưng cô chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của Lê Khiêm, không nên chiếm giữ toàn bộ lực chú ý của cậu.
Lê Khiêm đối với cô – Chẳng qua là ỷ lại đúng không? Cũng có thể có một chút hảo cảm dành cho người khác phái. Nhưng tương lai cậu sẽ gặp được nữ chính trong truyện.
Đến lúc đó cậu sẽ hiểu rõ, cái gì là tình cảm chân thành, cái gì chỉ là nhất thời rung động.
Nếu như tiến triển thuận lợi, lần này Lê Khiêm có thể thoát khỏi vận mệnh nhân vật phản diện cùng nữ chính ở bên nhau.
Như vậy —
Bọn họ cũng sẽ giống như bây giờ cùng nhau đón năm mới đúng không?
Không chỉ là một năm, mà là mỗi một năm….
Dự đoán trước cuộc chia tay trong tương lai, trong lòng thiếu nữ vừa chua xót lại cay đắng.
Rõ ràng là thời khắc đáng chúc mừng, nhưng cô phải che giấu khóe mắt ửng đỏ của mình, không được tự nhiên mà nhìn về phía bên ngoài cửa sổ: “Năm mới vui vẻ, Khiêm.”
Thiếu niên nhận ra sự nghẹn ngào trong giọng nói của cô, giữa chân mày nhảy dựng, “Làm sao thế?”
“Không sao không có việc gì đâu.” Bùi Châu dụi dụi mắt, “Mở mắt quá lâu có chút đau xót. À bọn họ vẫn còn ở dưới chờ chúng ta đúng không? Có muốn xuống dưới tìm bọn họ không?”
Lê Khiêm cảm thấy cô có chút kỳ quái. Thiếu nữ không muốn nói, trong lòng cậu ảm đạm một giây, nhưng rất nhanh cậu đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, mỉm cười đáp lời: “Ừ.”
Vừa khéo nhân viên phục vụ phòng đưa nước đến đây, thiếu nữ ừng ực một hơi uống cạn, rồi cùng Lê Khiêm đi xuống lầu.
*
Tết Nguyên Đán trôi qua không bao lâu chính là kỳ thi cuối kỳ.
Trước lúc nghỉ học chủ nhiệm lớp đã thông báo một tin dữ, trường học sẽ căn cứ vào thứ hạng của cuộc thi cuối kỳ lần này phân ra lớp chọn và lớp đại chà.
Mấy lần thi tháng thành tích của Bùi Châu vẫn luôn ổn định nằm ở hạng 15 đến hạng 20 trong khối, tiến vào lớp chọn hẳn là không có vấn đề gì.
Ngược lại Cố Tinh Hải và Diêu Băng hai người có chút mặt mày ủ mày ê. Thành tích của bọn họ chỉ có thể vào lớp đại chà mà thôi, vậy có nghĩa là sau khi kết thúc cuộc thi cuối kỳ lần này mọi người sẽ đường ai nấy đi.
Cố Tinh Hải có chút bi thương: “Ôi, sau này không thể ngồi cùng bàn với cậu nữa rồi.”
Lê Khiêm đang ngồi ở một góc làm bài tập không biết nghĩ đến chuyện gì, khóe môi chợt cong lên, hạ bút càng nhanh như bay.
Mà Bùi Châu có lòng tốt an ủi cậu ta: “Không sao đâu, chúng ta vẫn học chung một trường mà, chẳng qua là không cùng lớp mà thôi, có thể gặp nhau bất cứ lúc nào.”
Cố Tinh Hải còn muốn nói điều gì đó: “Nhưng mà —”
“Châu Châu.” Lê Khiêm cắt ngang lời cậu ta, thản nhiên nói, “Có thể qua xem giúp tớ đề này được không? Tớ không làm được.”
Bùi Châu ngẩn người, học bá siêu cấp muốn hỏi cô đề bài?
Lực chú ý của cô lập tức chuyển qua người Lê Khiêm, “Đâu nào đâu nào, có một cái đề cũng giải không ra à?”
Thiếu niên tùy tiện chỉ vào một cái đề, thừa dịp cô gái nhỏ đang chăm chú xem đề cậu thoáng nhìn qua Cố Tinh Hải ném một ánh mắt lạnh lùng.
Cố Tinh Hải: “… Kẻ lừa đảo.”
…..
Bên này lớp 11-5, sau một khoảng thời gian ngắn tạm nghỉ học rốt cuộc Triệu Cẩn đã quay trở về trường học.
Trước kia Triệu Cẩn với Bùi Ngọc như hình với bóng, nhưng kể từ sau chuyện đó chỉ có một mình đi học đi ăn cơm.
Bùi Ngọc không thiếu bạn bè, trong lớp có rất nhiều nam sinh nữ sinh muốn nịnh bợ cô ta, cho nên khi cô ta một lần nữa nhìn thấy Triệu Cẩn ở trong lớp học, không có bất kỳ phản ứng gì, không thăm hỏi cũng không gật đầu chào hỏi, cứ giống như người xa lạ.
Cô ta ngồi vào chỗ của mình nói chuyện phiếm với các bạn học khác, Triệu Cẩn đeo cặp sách đi đến, cũng không biết có phải cố ý hay không, khi Triệu Cẩn quay người qua cái cặp to cứng đập thẳng vào mặt Bùi Ngọc.
Bùi Ngọc “Ui da” một tiếng, che nửa bên mặt của mình lại, trong mắt lập tức ngấn nước mắt.
Có một nam sinh không nhìn được nữa chỉ vào Triệu Cẩn: “Cậu đυ.ng vào người ta tại sao không xin lỗi? Không phải hai người các cậu là bạn bè à?”
“Bạn bè?” Triệu Cẩn cười lạnh, “Trước kia tôi cũng cho rằng như vậy. Hiện giờ tôi mới suy nghĩ cẩn thận lại, bạn bè duy nhất của cô ta chỉ có bản thân cô ta mà thôi.”
Bùi Ngọc sắc mặt tái nhợt, vội vàng lôi kéo nam sinh kia nói: “Không sao đâu, tớ nghĩ Triệu Cẩn cũng không phải cố ý.”
Nam sinh kia cảm thấy tính tình Bùi Ngọc thực sự quá tốt rồi, rõ ràng bị khi dễ mà vẫn còn nói giúp người ta.
Triệu Cẩn mắt lạnh liếc nhìn qua, đây chính là thủ đoạn thường ngày của Bùi Ngọc – Giả vờ nhu nhược tỏ vẻ mình là người vô tội.
Ai có thể nghĩ đến cô ta luôn ngầm mắng chửi người khác có bao nhiêu độc ác đâu? Nếu như lúc ấy có thể ghi âm lại những lời cô ta nói xấu Bùi Châu với mình, sau đó phát cho mọi người nghe một chút thì tốt rồi.
Không sao, luôn có cơ hội trả thù cô ta mà.
Triệu Cẩn hất tóc, đi về chỗ ngồi của mình.
Mấy ngày tạm nghỉ học Triệu Cẩn đã nhuộm tóc màu nâu còn uốn xoăn, gắn lông mi giả, nhìn qua có chút giống phụ nữ trẻ tuổi trong xã hội.
Đương nhiên Bùi Ngọc cũng chú ý đến vẻ ngoài thay đổi của Triệu Cẩn, nhưng cô ta không có tâm tư quản chuyện này. Vài ngày tới chính là kỳ thi cuối kỳ, nếu như thành tích của cô ta cứ đứng ở hạng 100, tất nhiên không thể nào vào lớp chọn được. Nếu mẹ mà biết cô ta không thể vào, nhưng Bùi Châu ngu ngốc đó lại có thể tiến vào —
Cô ta không dám nghĩ xa hơn.
Còn về phần Trần Đức Phong.
Kể từ sau đêm giáng sinh đó, anh ta không hề chủ động liên lạc với mình. Mỗi ngày Bùi Ngọc đều vắt hết óc suy nghĩ lựa lời gửi cho anh ta mấy tin nhắn, nhưng đối phương thậm chí còn không thèm trả lời.
Nếu như ngày hôm đó không chạm mặt Bùi Châu, có lẽ anh ta đã không lãnh đạm như vậy.
Cho nên — Tất cả đều do Bùi Châu gây ra.
Không biết bắt đầu từ khi nào, mọi thứ đã thay đổi. Cuộc sống của cô ta và Bùi Châu xảy ra hoán đổi, Bùi Châu trở nên xinh đẹp ưu tú lại có nhân duyên tốt, còn bản thân mình càng ngày càng sa sút.
Cô ta mím môi, trong lòng tràn đầy hận ý cùng ghen ghét giống như những sợi dây leo đen nhánh đang nhanh chóng lan ra.
*
Tết Nguyên Đán trôi qua trong khoảng thời gian này, từ tối thứ hai đến tối thứ sáu Lê Khiêm đều ở quán cà phê đảm nhiệm vị trí quản lý trưởng, hai ngày nghỉ sẽ đi đến công ty của Ngô Trấn Sơ ba của Ngô Thiệu Trạch để thực tập.
Ngô Trấn Sơ không tiết lộ thân phận của cậu với người bên ngoài, chỉ phân phó thư ký riêng tìm cho cậu một chức vụ, tùy thời điểm mà quan sát tất cả hành động của thiếu niên, muốn nhìn xem rốt cuộc năng lực của cậu như thế nào.
Thiếu niên 17 tuổi cao gầy mặc lên người tây trang màu đen, rất có vài phần hương vị phần tử tinh anh ở chốn công sở. Những đồng nghiệp khác chỉ coi cậu như một thực tập sinh có vẻ ngoài xuất chúng cùng năng lực cao mà thôi, cho nên chuyện gì cũng giao cho cậu làm, thiếu niên luôn có thể làm hoàn hảo nhất.
Hôm nay là thứ sáu, công ty triển khai một cuộc họp báo cáo kế hoạch.
Một loạt thực tập sinh ngồi thẳng lưng dựa vào tường, Lê Khiêm là người bắt mắt nhất trong số đó. Bởi vì có sự hiện diện của sếp lớn, các thực tập sinh đều phủ lên người mười hai vạn phần tinh thần, không dám có chút buông lỏng nào.
Sau khi Ngô Trấn Sơ nghe xong các báo cáo kế hoạch, thật lâu không lên tiếng, ngón tay gõ lên bàn hội nghị phát ra những âm thanh thanh thúy.
Cả phòng họp yên tĩnh đến mức ngay cả cây kim rơi trên sàn cũng có thể nghe thấy âm thanh.
Mọi người biết rõ, bình thường sếp lớn không nói gì chính là biểu hiện cho sự không hài lòng. Ông ấy không hài lòng, mọi người sẽ gặp nạn, cho nên trong lúc mấu chốt này không ai dám lên tiếng.
Ngô Trấn Sơ nhìn lướt qua mọi người trong phòng họp, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên đang ngồi ở một góc.
“Cháu nghĩ như thế nào?”
Ánh mắt của tất cả mọi người nhất trí nhìn qua.
Hello người này là ai vậy? Tại sao sếp lớn chỉ hỏi một mình cậu ấy?
Không biết Lê Khiêm là do sếp lớn chỉ định tiến vào, người phụ trách thực tập sinh có chút bối rối, lắp bắp nói: “Ngô, Ngô tổng, cậu ta vừa mới đến –”
Ngô Trấn Sơ nhíu mày: “Tôi đang hỏi Lê Khiêm, không hỏi anh.”
Người nhân viên nọ trực tiếp choáng váng, anh ta đã làm việc ở công ty ba năm, sếp lớn không nhớ rõ tên của anh ta, nhưng lại có thể nhớ rõ tên một thực tập sinh mới đến không đầy nửa tháng?!
Bên trong nhóm chat của công ty âm thầm bàn tán lập tức đã có hơn mười mấy tin nhắn:
[Woa người kia là ai vậy? Là con trai của sếp lớn sao?]
[Không đúng không đúng, tôi đã từng nhìn thấy qua con trai của sếp lớn, trên mặt toàn mụn.]
[Người này là thực tập sinh mới nha, ngoại trừ lớn lên có chút đẹp trai, không có gì đặc biệt cả.]
[Nhưng năng lực làm việc đúng là vô cùng mạnh mẽ, tôi đã tiếp xúc với cậu ta, hoàn toàn không giống như một nhân viên mới vào công ty.]
[…..]
Lê Khiêm cũng không sợ hãi những ánh mắt và suy đoán của người khác, liếc nhìn vài dòng ghi chú trong sổ tay của mình, nhìn thẳng vào mắt của Ngô Trấn Sơ bình tĩnh lên tiếng: “Kế hoạch vừa rồi có mấy vấn đề, đầu tiên…”
Thiếu niên chậm rãi nói, Ngô Trấn Sơ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu.
Sau khi Lê Khiêm nói xong, ông ấy nhấp một ngụm trà, nói từng chữ một: “Thú vị.”
Trưởng phòng bộ phận kế hoạch ngồi không yên, “Ngô tổng, lý luận suông là một chuyện, tự thể nghiệm lại là một chuyện khác. Cái kế hoạch này là toàn bộ nhân viên trong bộ phận kế hoạch của chúng tôi bỏ ra rất nhiều thời gian vất vả cực khổ làm ra, hiện giờ chỉ dăm ba câu nói của một thực tập sinh đã phủ định nó, nói như vậy chỉ sợ chúng tôi không phục lắm….”
“Đúng vậy.” Trên bàn hội nghị số một số người khác cũng đồng ý.
Ngô Trấn Sơ ung dung mỉm cười: “Vậy thì Lê Khiêm, tôi cho cháu thời gian hai ngày để chuẩn bị một bản kế hoạch mới. Sau đó chúng ta sẽ so sánh bản kế hoạch nào tốt hơn, hay nên sử dụng bản kế hoạch nào.”
“Tan họp.”
Ông ấy bưng tách tra đứng dậy rời khỏi phòng họp, những người khác cũng nhao nhao đứng lên nối đuôi nhau đi ra.
Lê Khiêm vẫn ngồi ở vị trí của mình. Có mấy nữ nhân viên trẻ tuổi đi tới, giọng điệu ngượng ngùng: “Anh đẹp trai, có thể xin Facebook không?”
Đám đồng nghiệp nam bên cạnh liếc nhìn nhau, lạnh lùng nói: “Ôi, đẹp trai thật là tốt mà, không chỉ được mỹ nữ yêu thích, ngay cả sếp lớn cũng xem trọng.”
“Haizz, đúng vậy, ai bảo chúng ta không có gương mặt đó. Nếu chúng ta có giá trị nhan sắc thế này, đâu cần đến đây làm gì, nhấc tay câu dẫn phú bà chẳng phải tốt hơn sao?”
“Nói không chừng hiện giờ sau lưng người ta có phú bà làm chỗ dựa đó.”
Những lời nói âm dương quái khí này rơi vào trong lỗ tai của thiếu niên, cậu mặt không biểu tình, mí mắt cũng lười nhấc lên, cậu viết hai chữ ‘Kế hoạch’ vào trong sổ tay, sau đó đóng cuốn sổ lại rồi đứng dậy.
Trên mặt nữ nhân viên trẻ tuổi lộ ra vẻ chờ mong: “?”
Lê Khiêm chống lại ánh mắt của các cô gái đó, lạnh lùng lên tiếng.
“Xin lỗi, xin tránh ra một chút.”
“Tôi phải đi đón bạn gái.”
….
‘Bạn gái’ đang làm bánh ngọt trong quán cà phê.
Món bánh táo cô làm ngày hôm nay rất được yêu thích, ông chủ mặt mày hớn hở, bưng một ly sữa nóng đến cho cô: “Châu Châu, nghỉ ngơi một lúc đi.”
“Vâng ạ.” Bùi Châu đặt mẻ bánh táo mới ra lò vào trong tủ kính của quầy bar, chụp ảnh rồi đăng lên Weibo.
[Thật thật thật đáng yêu]: “Mới nướng bánh táo này ~”
Hiện giờ khách hàng trong quán không đông lắm, cô lướt Instagram một lúc, phát hiện bài đăng vừa rồi rất nhanh đã có vô số bình luận, có người khen tay nghề của cô rất giỏi, cũng có người hỏi thăm vị trí cụ thể của quán cà phê, nhưng đa số vẫn vây quanh chuyện của cô và thiếu niên:
[Chủ bài đăng và nam thần tiến triển như thế nào rồi?]
[Lần trước nói cùng đón năm mới với nhau, đã tỏ tình thành công chưa?]
[Ngồi xổm sau đó lại ngồi xổm mấy tháng, đặt cái mông ở đây. Chủ bài đăng tiến lên!!!]
Bùi Châu thở dài, lúc trước cô bị ấm đầu nên mới lên đây nói mình thích Lê Khiêm, vốn dĩ chỉ là cố gắng tìm cách hợp lý để thay đổi vận mệnh của bản thân, không nghĩ đến nó lại trở thành lý do khiến hầu hết mọi người chú ý đến cô.
Hiện giờ cô nói với cư dân mạng mình thực sự không thích cậu, đoán chừng sẽ bị mắng chết đúng không?
Một lời nói dối cần nhiều lời nói dối hơn nữa để làm tròn. Bùi Châu quyết định giải quyết dứt khoát, để cắt đứt hoàn toàn hy vọng của bọn họ.
Cô đăng bài: [Cảm ơn mọi người đã quan tâm, đáng tiếc người nam thần thích không phải là tôi.]
Người cậu thích là nữ chính nha. Tuy nữ chính vẫn chưa xuất hiện, nhưng sớm hay muộn thiếu niên cũng sẽ động tâm với cô ấy.
Vậy không bằng hiện giờ nói tin tức xấu này cho bọn họ biết.
Vừa đăng lên, khu bình luận lập tức bùng nổ:
[Cái gì? Không thích?! Anh ta không phả bị mù đấy chứ?!]
[Con mẹ nó tôi theo dõi lâu như vậy mà giờ lại..??? Tôi không thể tiếp nhận hu hu hu!!!]
[Tôi giận quá mà, cậu ta thật tồi!]
[…]
Bùi Châu ngơ ngác dựa vào quầy bar xem bình luận một cái rồi một cái dũng mãnh hiện lên. Cô chỉ muốn nói ra sự thật mà thôi, không nghĩ đến lại khiến cho Lê Khiêm trở thành nạn nhân của những làn gió chỉ trích. Ngay cả sữa trong ly cũng đã nguội lạnh, cô không biết phải trả lời cư dân mạng như thế nào.
Mãi đến khi [Leach7] gửi tin nhắn đến:
“Bạn nói ai không thích bạn?”