Chương 26

Tết Nguyên Đán nghỉ một ngày, kế tiếp là hai ngày cuối tuần, cho nên có ba ngày nghỉ ngắn.

Thứ năm tan học, thiếu nữ nghĩ đến sáng sớm ngày mai có thể xuất phát đi du lịch, kích động đến mức ngay cả bước chân cũng tung tăng nhảy nhót. Cô nhảy vài bước, quay đầu nhìn Lê Khiêm đang đi chậm rãi ở phía sau.

Thiếu niên đeo balo của mình, trong tay còn xách balo màu hồng phấn của cô.

“Khiêm!” Bùi Châu nghiêng đầu gọi cậu, trên mặt mang nụ cười tươi đẹp, tóc đuôi ngựa cũng nghiêng qua một bên.

Thiếu niên đã quen với việc cô hơi động một tí là gọi tên của mình rồi, trong mắt mang theo một chút ý cười dịu dàng nói: “Hử?”

Cậu rất thích nhìn Bùi Châu như thế này.

Ở trường học cùng quán cà phê, hay ở trước mặt tất cả mọi người, hầu hết thời gian cô đều yên tĩnh. Chỉ có khi ở trước mặt cậu, mới thỉnh thoảng lộ ra một mặt tinh nghịch cùng mơ hồ.

Giống như một vật bí mật xinh đẹp, cậu muốn cẩn thận từng li từng tí bảo vệ nó.

Bùi Châu giấu không được sự vui vẻ trong mắt, lớn tiếng nói: “Ngày mai đi du lịch rồi!”

“Ừ.” Lê Khiêm cũng vui vẻ theo.

“Chúng ta đi siêu thị mua một ít đồ ăn vặt cùng đồ dùng du lịch đi.” Bùi Châu chạy về phía sau vài bước, nắm chặt cánh tay của Lê Khiêm đi về phía trước.

Thiếu niên ngoan ngoãn đi theo cô, tùy ý để cô kéo mình đi đến chân trời góc biển.

……

Đến siêu thị, Bùi Châu đi thẳng đến khu đồ ăn vặt.

Đôi mắt của cô sáng lên: “Tớ muốn cái này! Cái này! Còn có cái này nữa!” Thiếu nữ giống như một chú hamster nhỏ đang ăn hạt, tham lam đến mức ôm một đống trong l*иg ngực.

Khóe môi Lê Khiêm khẽ cong lên, nhận lấy những đồ vật trong tay thiếu nữ bỏ vào xe đẩy, sau đó cầm từng món lên xem xét kỹ càng.

Bùi Châu: “Cậu đang xem gì vậy?”

Thiếu niên rất chăm chú: “Có một số đồ ăn vặt chứa thành phần đậu phộng, cậu ăn vào sẽ bị dị ứng.”

Bùi Châu thở dài một hơi. Cậu không nói, nhất định bản thân mình hoàn toàn sẽ không chú ý tới việc ấy. Đến lúc đó thực sự bị dị ứng biết làm sao bây giờ? Một người bình thường không ngốc đến mức thường xuyên quên mình bị dị ứng thức ăn đúng không? Cái kiến thức này có bao nhiêu sâu sắc?

Sau khi Lê Khiêm xem xong danh sách thành phần ghi trên thanh socola, lại cầm lấy que cay trong xe lên, cố ý vô tình rũ mắt xuống nói: “Tớ nhớ trước kia Bùi đại tiểu thư không thích ăn cay mà.”

Bùi đại tiểu thư?!

Đã lâu rồi cô không nghe thấy cách xưng hô này!

Da đầu của Bùi Châu lập tức tê dại, lúng túng mỉm cười: “Con người sẽ thay đổi mà, tớ chính là muốn nếm thử chút khẩu vị mới.”

Cô muốn lấy lại que cay, nhưng thiếu niên lại duỗi tay ra, nâng tay cao lên, hết lần này đến lần khác không để cô bắt được.

“Trả lại đây!” Bùi Châu nhón chân dùng sức nhảy lên: “Tớ mua cái này nữa không được à.”

“Thích ăn thì cứ mua.” Lê Khiêm cúi đầu, cố ý cường điệu từng chữ một: “Dù sao, con người ta cũng sẽ thay đổi thôi.”

Cổ tay cậu run lên, đồ ăn vặt trong tay bay thành một vòng cung đẹp, vững vàng đáp vào trong xe đẩy.

Bùi Châu: “…”

Sao cô lại có cảm giác mình bị ám chỉ nhỉ? Nhưng không đúng, rõ ràng cô che giấu cũng không tệ lắm, còn không để lộ ra sơ hở đặc biệt gì mà.

Bùi Châu cẩn thận dè dặt liếc nhìn Lê Khiêm, thiếu niên đang xem danh sách thành phần của những món ăn vặt khác, thần sắc tự nhiên, không có bất kì cảm xúc đặc biệt nào.

Cô gái nhỏ chạy trốn sang phía bên kia của kệ hàng, lấy điện thoại ra nhanh chóng đăng:

[Nguy hiểm quá, suýt chút nữa ngã ngựa rồi!!!]

Bên này vừa khéo Lê Khiêm đang cầm điện lên xem Instagram của thiếu nữ, đột nhiên lướt đến bài đăng này, biểu tình luôn lạnh lùng trước sau như một của cậu rốt cuộc đã có vết rách, cậu nhịn không được khẽ cười một tiếng.

Cậu nhấp vào giao diện tin nhắn, biết rõ mà còn cố hỏi:

[Cái gì ngã ngựa?]

Bùi Châu ở bên kia gõ chữ: [Haizz, chính là, tôi thực sự không phải là người mà cậu ấy nghĩ đến.]



[?]

Bùi Châu suy nghĩ, dù sao đối phương chỉ là bạn trên mạng, cô nói những lời kỳ quái cũng không sao cả, nhiều nhất là bị cười vài tiếng thôi mà thôi.

Cô dứt khoát mở rộng cửa lòng: [Tôi nói tôi không phải là người ở thế giới này bạn tin không?]

Động tác đánh chữ của thiếu niên dừng lại.

Từ sau khi hiểu rõ tâm ý của cô, cậu đối với thân phận thực sự của thiếu nữ mà nói đã không còn quan trọng nữa. Dù cô là ai đi chăng nữa, cũng sẽ không thay đổi vị trí ở trong lòng mình.

Không nghĩ đến hôm nay cô lại chủ động nói đến chuyện này, tất nhiên Lê Khiêm muốn biết nhiều hơn một chút tin tức liên quan đến cô.

Ngay từ đầu cậu suy đoán thiếu nữ chính là quái lực loạn thần, về sau lại cảm thấy cô đến từ tương lai, có khả năng tiên tri, cho dù bây giờ Bùi Châu nói với cậu cô là sinh vật ngoài hành tinh, cậu cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Thiếu niên nghiêm túc trả lời: [Tôi tin.]

[Bạn thực sự tin tưởng à???]

[Ừ.] Lê Khiêm cân nhắc kỹ lưỡng, chậm rãi đánh ra mấy chữ [Thế giới ban đầu của bạn như thế nào?]

[Không khác với nơi này là bao. Thực ra ở thế giới đó tôi cũng là một học sinh lớp 11 mười bảy tuổi, nhưng tôi bị bệnh rất nặng, cần phải nằm viện điều trị.]

Hàng lông mi của Lê Khiêm run lên, nhớ đến lúc trước Bùi Châu từng nói với bà về chuyện mình có khối u ác tính ở thận. Khó trách cô lại kháng cự đối với bệnh viện như vậy, nghĩ đến những nguyên nhân trước kia.

Cậu tưởng tượng đến dáng vẻ Bùi Châu nằm trên giường bệnh trong phòng ICU còn cắm máy trợ thở, một bên là máy đo điện tâm đồ lạnh như băng hiển thị huyết áp và nhịp tim, chai nước thuốc treo trên đỉnh đầu từng giọt từng giọt rơi xuống, tựa như chiếc đồng hồ đếm ngược thiếu nữ còn có bao nhiêu thời gian sống.

Chỉ cần nghĩ thoáng qua thế thôi, cậu đã cảm thấy trái tim mình lập tức bị bóp chặt, cậu rất muốn đi đến thế giới kia ngay bây giờ, sau đó tìm Bùi Châu rồi ôm chặt lấy cô —

Nói cho cô biết: “Không sao đâu, có tớ ở đây rồi.”

Hô hấp của Lê Khiêm bất giác dần chậm lại, dùng ngón tay cái gõ vào bàn phím điện thoại: [Có thể nói cho tôi biết tên thật của bạn không?]

Cậu thực sự rất muốn rất muốn biết rốt cuộc thiếu nữ tên là gì.

Thiếu nữ trả lời: [“Châu”.]

Lê Khiêm mí mắt run lên, vô thức cảm thấy thiếu nữ đang lừa gạt mình: [Thật sao?]

[Chắc chắn 100%, gạt bạn chính là chó con.]

Lê Khiêm còn muốn hỏi gì nữa, đột nhiên bị một giọng nói trẻ con cắt ngang: “Anh ơi, anh có thể để lại cho em một món được không?”

Một cậu nhóc con đứng trước mặt cậu, thân cao không đến hông cậu, đôi mắt to tròn trong veo như nước tràn đầy chờ mong.

Thiếu niên lạnh lùng nhướng một bên chân mày: “Không thể.”

Bạn nhỏ sửng sốt một lúc, khóc lóc chạy đi: “Mẹ ơi –”

Bùi Châu ở chỗ ngã rẽ nhìn thấy một màn như thế này: “….”

“Đang yên đang lành cậu lại bắt nạt bạn nhỏ làm gì vậy.” Cô cầm lấy hai túi đồ ăn vặt đi tới, giọng điệu bất đắc dĩ.

Lê Khiêm nhận lấy hai túi đồ ăn vặt nhìn thoáng qua thành phần, rồi đẩy xe mua sắm, “Đi thôi, Châu Châu.”

Châu Châu?!

Hôm nay Lê Khiêm làm sao vậy? Một lúc thì gọi Bùi đại tiểu thư một lúc lại gọi Châu Châu.

Không đúng, có gì đó sai sai rồi.

…….

Trở lại tiểu khu, Lê Khiên từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen sang trọng quen mắt, không hợp với hoàn cảnh xung quanh chút nào.

Sắc mặt cậu lập tức lạnh xuống.

Bùi Châu vẫn tươi cười nói chuyện ngày mai đi du lịch cùng thiếu niên, nhìn thấy sắc mặt cậu thay đổi, cô quay đầu nhìn lại. Trợ lý của Bùi Hồng Đạt đã đứng ở phía trước.

Trợ lý nhìn Lê Khiêm, nhưng ngoài miệng lại nói: “Đại tiểu thư, Bùi tổng có chuyện muốn nói với tiểu thư, xin mời tiểu thư lên xe.”

Bùi Châu vẻ mặt lạnh nhạt: “Không có gì để nói, tôi bận rất nhiều việc, xin mời ông ta trở về cho.”



Trợ lý ngẩn người, mấy tháng không gặp thái độ của Bùi Châu cứng rắn hơn rất nhiều, thậm chí ngay cả Bùi Hồng Đạt cũng không sợ sao?

Giọng điệu của anh ta dịu lại: “Trong lúc Bùi tổng trăm công ngàn việc đã rút ít thời gian đi đến đây, đợi tiểu thư rất lâu, tiểu thư ông ấy —”

“Châu Châu, chúng ta đi lên thôi.” Lê Khiêm cắt ngang lời anh ta.

Trợ lý không vui nói: “Đây là chuyện của nhà họ Bùi, không liên quan gì đến cậu, đứng ở đây là muốn xem náo nhiệt à!”

“Đủ rồi.” Bùi Châu bất mãn liếc mắt nhìn trợ lý, quay người dịu dàng nói với Lê Khiêm, “Tớ đi đến đó một lúc, cậu ở chỗ này đợi tớ nhé.”

Thiếu niên gật đầu, nhìn Bùi Châu đi đến chiếc xe đang mở cửa, rồi ngồi vào. Vừa đóng cửa lại, trợ lý lập tức đảo mắt xem thường nhìn Lê Khiêm: “Bùi tổng cho cậu ăn cho cậu ở, cậu lại đi dụ dỗ con gái của người ta bỏ đi à? Đồ sói mắt trắng không có lòng biết ơn.”

Lê Khiêm cười lạnh: “Sói mắt trắng còn tốt hơn chó tay sai, có một số người coi mình là chó đến nỗi ngay cả đi bằng hai chân như thế nào cũng quên mất rồi.”

Trợ lý sắc mặt tái nhợt: “Cậu!”

Bản thân anh ta lớn lên không cao lắm, nhìn thiếu niên cao 1m87, tay áo vén lên, cánh tay thon dài có đường cong cơ bắp đẹp mắt, thầm nghĩ nói đến việc đánh nhau anh ta tuyết đối không phải đối thủ của Lê Khiêm.

Nhìn thiếu niên trước mắt mi thanh mục tú, hào hoa phong nhã, nhưng khi bị dồn ép cậu sẽ trực tiếp dùng dao gọt trái cây đâm vào bàn tay của người khác.

Năm đó anh ta nhận được điện thoại của Bùi Hồng Đạt khi mở cửa phòng khách sạn ra, tận mắt nhìn thấy ông lớn tay đầy máu đau đớn nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại, mà thiếu niên lại đứng ở trong góc, chăm chú nhìn dao gọt hoa quả trong tay, ánh mắt sáng đến kinh người, không có nửa điểm sợ hãi.

Trợ lý hồi tưởng lại một màn đó, lập tức sợ hãi, nhỏ giọng hừ một tiếng xoay người rời đi, thể hiện một dáng vẻ “Tôi là người lớn không so đo với cậu.”

Bùi Châu ngồi ở ghế sau, hơn một tháng không nhìn thấy, sắc mặt Bùi Hồng Đạt kém hơn rất nhiều, bọng mắt dưới mí mắt sưng to giống như quả trứng gà.

Bùi Hồng Đạt ho khan nói: “Nơi này hoàn cảnh không tốt, vẫn nên về nhà thôi.”

Ôi, biết quan tâm con gái rồi sao?

Quả nhiên câu nói tiếp theo của ông ta đã lộ ra bản chất thật: “Con và Trần Đức Phong quen nhau khi nào?”

Bùi Châu không rõ nguyên nhân cho lắm: “Ai?”

“Con trai duy nhất của nhà họ Trần.” Bùi Hồng Đạt rất kinh ngạc, “Con không biết anh ta sao? Mấy hôm trước ba mẹ của cậu ta đã gọi cho ba, nói Trần Đức Phong và con gặp nhau trong quán cà phê vào đêm giáng sinh.”

Bùi Châu hồi tưởng lại, đêm giáng sinh hôm đó cô đã nhìn thấy Bùi Ngọc cùng một người nam sinh ở quán cà phê, nghĩ đến nam sinh kia chắc hẳn là anh ta rồi.

Trong truyện gốc, Bùi Ngọc được Tô Lệ Lan sắp xếp tiếp xúc với Trần Đức Phong con trai duy nhất của nhà họ Trần từ rất sớm, sau khi hai người bọn họ tốt nghiệp cấp ba lập tức đính hôn.

Nhưng anh ta chính là loại thiếu gia cậy sủng mà sinh kiêu ăn chơi trác táng, rất thích gái đẹp, thấy một cô yêu một cô, việc đính hôn với Bùi Ngọc chỉ vì thanh danh có chút dễ nghe, thực sự tâm tư của anh ta căn bản không đặt trên người Bùi Ngọc.

Nhưng trong truyện, Bùi Châu và Trần Đức Phong hoàn toàn không có bất kì điểm giao thoa nào.

Bùi Châu trả lời: “Chỉ nhìn thấy một lần, không quen biết.”

Bùi Hồng Đạt “Ừ” một tiếng, tiếp tục nói: “Nó có hảo cảm với con, muốn hẹn con ra ngoài gặp mặt một lần. Khi nào con rảnh, ba sẽ sắp xếp thời gian.”

“Tôi không có hứng thú.”

Bùi Hồng Đạt tự cho là đúng phân tích mặt lợi và hại với cô: “Con xem, nhà họ Trần chính là ba đời giàu có, địa vị rất cao. Bọn họ rất coi trọng đứa con trai duy nhất này, lần này cố ý gọi điện thoại cho ba, nói rõ nó rất xem trọng con. Con cũng trưởng thành rồi, hẳn là nên thay nhà họ Bùi của chúng ta, thay ba ngẫm nghĩ lại.”

“Sinh nhật của tôi là ngày nào?” Bùi Châu đột nhiên hỏi.

“Hả?”

“Trả lời tôi, sinh nhật của tôi ngày mấy tháng mấy?” Bùi Châu nhìn Bùi Hồng Đạt, “Nếu như câu hỏi này quá khó, tôi đổi một câu khác nhé, ở trung học An Sơn tôi học lớp 11 mấy?”

Bùi Hồng Đạt suy nghĩ một lúc nói: “Lớp 11-5.”

“Đó là lớp của Bùi Ngọc, không phải lớp của tôi. Câu hỏi cuối cùng dành cho ông, tôi dị ứng với thứ gì?”

Việc này Bùi Hồng Đạt có chút ấn tượng, ông ta suy tư cả buổi mới nói, “Ba nhớ rõ con dị ứng với xoài.”

Bùi Châu nhịn không được “Phụt” cười một tiếng. Không hợp lẽ thường, quả thực quá không hợp lẽ thường mà. Cho đến bây giờ cô chưa từng nhìn thấy qua người ba nào không biết gì về con gái của mình như vậy, lại còn không biết xấu hổ liếʍ mặt bảo con gái của mình vì vinh quang gia tộc cùng sự nghiệp của ông ta mà suy nghĩ à?

Thiếu nữ lạnh lùng nói: “Bảo tôi vì ông mà suy nghĩ –”

“Ông xứng đáng sao?”

Nói xong, cô mở cửa xe ra bước xuống, cũng không quay đầu lại mà rời đi.