Chương 23

Bùi Châu và Lê Khiêm bắt taxi đi đến quán cà phê.

Sau khi xuống xe, Hạo Nam từ trong quán cà phê chạy ra: “Cuối cùng cậu cũng đến cứu mạng rồi hu hu hu —”

Nói được một nửa, anh ta đột nhiên phát hiện Bùi Châu đứng ở phía sau, lập tức nói lắp bắp ngay tại chỗ: “Em gái?”

Bùi Châu vẫy tay với anh ta, tự nhiên hào phóng nói: “Xin chào anh Hạo Nam.”

Hạo Nam mặt như con tôm luộc, nói cà lăm: “Xin, xin chào. Ngày hôm nay của em như thế nào, trông em thật xinh đẹp.”

Lê Khiêm vẻ mặt lạnh lùng nói: “Còn vào hay không?”

Khi Hạo Nam nói chuyện với người cùng giới đặc biệt trôi chảy: “Vào vào vào, hôm nay rất đông người, bận rộn muốn chết.”

Bùi Ngọc đang ngồi ở bàn cà phê tìm mọi cách lấy lòng Trần Đức Phong. Từ khi anh ta bước vào quán cà phê cho đến bây giờ, không đến 20 phút đã bắt bẻ không dưới năm lần, từ độ thoải mái của ánh đèn đến nguồn gốc của hạt cà phê. Lần này lại vì nhân viên phục vụ không kịp trả lời anh ta mà tức giận.

Bùi Ngọc nghĩ đến lời dặn dò của Tô Lệ Lan, kiên nhẫn dỗ dành anh ta: “Anh Phong đừng tức giận nữa, là em cân nhắc không chu toàn.”

Trần Đức Phong sắc mặt không vui, đứng dậy muốn rời đi, ánh mắt bỗng nhiên bị cái gì đó hấp dẫn. Bùi Ngọc quay đầu qua, nhìn thấy ở trước cửa quán cà phê, bởi vì không khí quá nóng mà Bùi Châu cởϊ áσ khoác ra lộ chiếc váy màu xanh nhạt xinh đẹp đang thong thả đi vào quán. Mặc dù một phần hạt cườm thêu ở mép váy của thiếu nữ bị bong ra, đầu gối cũng bị trầy xước, nhưng những khuyết điểm đó không thể che lấp được ưu điểm, xinh đẹp đến không gì sánh bằng.

Bùi Ngọc chú ý đến trong đôi mắt của anh ta chợt sáng lên, cô ta nhìn thoáng qua Bùi Châu bằng ánh mắt oán độc.

Tại sao ở nơi nào cũng có thể chạm mặt Bùi Châu và Lê Khiêm, thực là quá xui xẻo mà.

Bùi Châu không chú ý đến bọn họ, chỉ cảm thấy hôm nay thực sự rất đông khách, ngày thường chỉ có hai ba bàn khách, hôm nay mênh mông một mảnh. Cô lập tức hỏi Lê Khiêm: “Có cần tớ giúp gì không?”

“Không cần.” Thiếu niên nắm chặt cổ tay cô, dẫn cô đến quầy bar, “Mau ăn chút gì lót bụng đi.”

Cậu phân phó nhân viên lấy cho Bùi Châu một cái bánh sandwich cùng một ly sữa nóng, rồi quay người đi đến phòng nghỉ của nhân viên thay quần áo.

Vài phút sau thiếu niên một lần nữa xuất hiện, đã thay xong áo sơ mi trắng, chiếc tạp dề màu đen buộc quanh vòng eo gầy, ngón tay với những khớp xương rõ ràng đang chỉnh sửa lại ống tay áo.

Bùi Châu cảnh đẹp ý vui mà cắn một miếng bánh sandwich, cảm khái người có giá trị nhan sắc cùng khí chất cao dù là mặc đồng phục nhân viên phục vụ cũng trông giống như một quý công tử.

Lê Khiêm giải quyết công việc trong tiệm một cách có trật tự, bỗng nhiên một nhân viên chạy đến đây nhỏ giọng nói: “Quản lý trưởng, bánh ngọt không đủ.”

Lê Khiêm hơi nhíu mày, bọn họ đã chuẩn bị bánh ngọt nhiều gấp đôi so với ngày thường, tuy nhiên hôm nay lượng khách hàng quá đông, cho nên xuất hiện tình trạng cung không đủ cầu.

Ngày nay giới trẻ đến quán cà phê, ngoại trừ gọi cà phê, hoặc ít hoặc nhiều cũng gọi thêm bánh ngọt gì đó ăn kèm, đặc biệt là vào một ngày lãng mạn như đêm giáng sinh, không có bánh ngọt, mức độ trải nghiệm của khách hàng sẽ giảm đi rất nhiều. Nhưng nếu đặt hàng ngay bây giờ, nhất định không thể giao đến kịp….

Bùi Châu đặt đồ ăn trong tay xuống, chạy đến trước mặt thiếu niên: “Khiêm, không bằng để tớ làm thử nhé?”

Cô biết làm một vài món tráng miệng đơn giản lại tốn ít thời gian, quan trọng nhất hương vị không thua gì bánh ngọt, có thể dùng để giải quyết vấn đề cấp bách của quán cà phê.

Tay nghề của Bùi Châu tất nhiên Lê Khiên rất tin tưởng, suy nghĩ một lúc nhẹ gật đầu: “Vất vả cho cậu rồi.”

Thiếu nữ tìm người giúp đỡ, vội vàng nướng bánh tart trứng rồi đánh kem, rất nhanh đã làm ra một mẻ điểm tâm ngọt.

Trần Đức Phong búng tay một cái, gọi một nhân viên phục vụ đến đây, hỏi trước mặt Bùi Ngọc: “Cô gái đang làm bánh ngọt đó là nhân viên của quán các người à?”

Nhân viên phục vụ là người mới, chưa quen với tính huống này, trả lời: “Không phải, hình như cô ấy là bạn gái của quản lý trưởng quán chúng tôi.”

Quản lý trưởng chính là thiếu niên cao gầy đứng trước quầy bar à? Trần Đức Phong cảm thấy thằng nhóc kia có chút quen mắt, trông bề ngoài cũng khá ổn, không có mị lực lớn gì đặc biệt, lại có thể cua được một cô bạn gái nhỏ xinh đẹp như vậy.

Anh ta đối với bản thân mình rất có lòng tin, anh ta đã từng gặp qua rất nhiều cô gái, hầu hết trong số họ khi biết mình là thiếu gia nhà giàu nhất định sẽ mang đôi mắt trông mong nhìn đến.



Ví dụ như cô gái trước mặt vậy.

Anh ta khinh thường xua tay với nhân viên phục vụ: “Đi, gọi cô ấy đến đây.”

Bùi Ngọc không muốn để Bùi Châu đến gần Trần Đức Phong, vội vàng giả vờ yếu đuối nói: “Anh Phong, dạ dày của em hình như có chút không thoải mái, hay là chúng ta về sớm một chút được không?”

Trần Đức Phong chẳng buồn nâng mí mắt lên: “Vậy cô đi đi.”

Sắc mặt Bùi Ngọc cứng đờ, lại không thể thực sự đứng dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Châu sau khi nghe xong lời của nhân viên phục vụ rồi xoay người đi về phía bọn họ.

Bùi Châu đi đến trước bàn đối diện với cô ta: “Là cô?”

Bùi Ngọc nặn ra một nụ cười giả tạo: “Chị, đã lâu không gặp. Chị chuyển ra ngoài lâu như thế, cũng không biết sống chung với Lê Khiêm sinh hoạt như thế nào?”

Lời nói này cô ta cố tình nói cho Trần Đức Phong nghe, hy vọng sau khi anh ta nghe thấy có thể hiểu rõ rốt cuộc Bùi Châu chính là cái loại hàng kém chất lượng gì.

Ai ngờ anh ta càng có hứng thú hơn: “Các người là chị em à?”

Bùi Châu lười để ý đến bọn họ, lấy menu cùng bút ra: “Hai vị còn muốn gọi thêm món gì không ạ? Cà phê Mocha ở chỗ chúng tôi không tệ.”

Trần Đức Phong nheo mắt lại đánh giá thiếu nữ trước mắt, ánh mắt dừng trên da thịt trắng nõn trước ngực cô: “Tại sao anh chưa từng nghe Bùi Ngọc nói qua, cô ấy còn có một người chị gái xinh đẹp như vậy?”

Một bóng đen lớn bao trùm lấy anh ta, có người nhẹ nhàng rút menu trong tay thiếu nữ, giọng nói lạnh như băng nghe không ra cảm xúc gì, nhưng mơ hồ mang theo một cổ khí lạnh: “Để cho tớ.”

Là Lê Khiêm.

Cậu nghiêng đầu nói với thiếu nữ: “Cậu đi nghỉ ngơi đi.”

Bùi Châu không muốn tiếp tục tiếp đãi bọn họ, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó quay trở lại quầy bar chuẩn bị làm bánh ngọt.

Trần Đức Phong bị tầm mắt của cậu ngăn trở, sắc mặt trở nên âm trầm: “Cậu gọi là Lê Khiêm đúng không? Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là người trong bài đăng trên diễn đàn trường, không cha không mẹ lớn lên trong cô nhi viện phải không?”

Thiếu niên lạnh lùng nâng mí mắt lên: “Là tôi.”

Bùi Ngọc ở một bên buồn bã nói: “Anh Phong, cậu ta còn ăn nhờ ở đậu nhà của em ba năm đó.”

“Ồ? Nghe nói cậu là quản lý trưởng của cái quán này à? Làm công rất vất vả hả?” Trần Đức Phong chế nhạo nói: “Cậu có biết không, tôi có thể mua cái quán này bất cứ lúc nào.”

Lê Khiên không hề chớp mắt nhìn anh ta, chờ anh ta nói tiếp.

Người đối diện dương dương đắc ý: “Không có cô gái nào không thích tiền. Bạn gái xinh đẹp kia của cậu, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày thuộc về tôi thôi.”

Bùi Ngọc nghe thấy lời nói này, sắc mặt sa sầm, móng tay hung hăng bấm vào lòng bàn tay.

…..

Từng cái đèn đường bên ngoài cửa sổ vụt tắt.

Bên trong khoang xe ánh đèn lờ mờ, rung lắc, Lê Khiêm và Bùi Châu ngồi ở hàng ghế sau cùng.

Thiếu nữ buồn ngủ đôi mắt không mở lên nổi, đầu gật lên gật xuống theo nhịp lắc lư của xe buýt. Lê Khiêm lại rất tỉnh táo, nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ xe, tâm sự nặng nề.

Những lời nói vừa rồi của Trần Đức Phong khiến cậu cảm thấy bất an.

Không phải sợ Bùi Châu sẽ vì tiền mà thích cậu ta, cậu biết rõ cô không phải loại người như vậy.



Điều cậu sợ chính là, bản thân mình không có năng lực cho Bùi Châu cuộc sống tốt hơn.

Thiếu nữ hoàn mỹ như thế, xứng đáng có được tất cả những gì cô muốn.

Nhưng tạm thời cậu không có khả năng đáp ứng hết tất cả, nếu như có một ngày, Bùi Châu rất khát vọng một thứ gì đó mà cậu lại không cho được. Vậy cậu nên làm gì mới đúng?

Cậu không muốn nhìn thấy bất kỳ cảm giác mất mát nào từ trong đôi mắt của thiếu nữ.

“Khiêm….” Bùi Châu sắp ngủ quên, nhưng cô vẫn mơ mơ màng màng phát hiện ra cảm xúc của thiếu niên không đúng lắm.

Không biết vừa rồi ở quán cà phê cậu và cậu thanh niên kia đã nói gì với nhau, sau đó cậu vẫn luôn im lặng rất lâu.

Thiếu nữ nhắm mắt lại an ủi cậu, đưa tay vỗ nhẹ đầu cậu, giống như an ủi một chú chó nhỏ: “Cậu đừng quan tâm anh ta nói cái gì. Cậu là giỏi nhất, sau này cậu sẽ trở nên rất lợi hại rất rất lợi hại, lợi hại hơn bọn họ gấp trăm lần.”

Lê Khiêm nhớ đến chuyện nửa tháng trước lần ấy cô đã đặt camera giám sát, nheo mắt lại, thừa dịp cô buồn ngủ lờ mờ hỏi: “Tại sao cậu lại biết?”

“Tớ biết chứ.” Hiếm khi giọng điệu của Bùi Châu kiên định như vậy: “Cậu phải tin tưởng tớ.”

Thiếu niên không hề nhiều lời: “Được.”

Bùi Châu nói tiếp: “Khiêmy cậu phải ngoan một chút nha.”

Sau này đừng giống như trong truyện gốc, động một chút liền hắc hóa. Phải thật khỏe mạnh, vui vẻ, mỗi ngày đều phải sống thật hạnh phúc.

Thiếu niên chớp mắt: “…” Cậu không ngoan nơi nào.

Thiếu nữ an ủi đã làm dịu đi cảm xúc căng thẳng trong lòng cậu rất nhiều. Trên đời này có lẽ không thể tìm được một người như vậy nữa, có thể cuộn mình ngồi cùng cậu ở hàng ghế sau của xe buýt trong đêm đông lạnh giá.

Xe chạy chầm chậm, dường như nó vĩnh viễn không có điểm kết thúc.

“Khiêm?” Sau một phút, Bùi Châu chịu đựng cơn buồn ngủ mở to mắt, nói ra chuyện quan trọng nhất đêm nay, “Trong balo của tớ có món quà giáng sinh tặng cho cậu, cậu tự mình lấy đi.”

Nói xong câu này, cô cảm thấy mỹ mãn ngã đầu ra ngủ.

Thiếu niên nghe thấy hơi thở đều đều vững vàng của người ngồi bên cạnh, trong đôi mắt màu hổ phách trong trẻo nhưng lạnh lùng kia có thêm một chút sắc màu ấm áp.

Bùi Châu nghiêng đầu, lắc lư nhẹ nhàng theo dịp rung động của chiếc xe. Lê Khiêm cởϊ áσ khoác ra dịu dàng đắp lên người cô.

Sau đó cậu nhích người đến gần một chút, cố ý hạ thấp vai, để đầu của thiếu nữ nằm an ổn trên vai của mình.

Lê Khiêm cúi đầu nhìn một bên mặt của cô, tâm lặng như nước dường như có một viên đá nhỏ, từng vòng từng lớp từng lớp gợn sóng xuất hiện.

Trước kia cuộc sống của cậu đơn điệu chỉ có hai màu đen trắng, mỗi ngày đi học làm thêm, có thời gian rảnh sẽ đi thăm bà. Cậu mất đi cảm xúc, tuy rằng không cảm thấy có bao nhiêu đắng chát, nhưng cũng không thể nếm ra được vị ngọt.

Bây giờ không giống như trước kia nữa, cậu biết trên đời này sẽ có một người đồng hành cùng cậu. Cho nên tất cả cảm xúc trong nội tâm dần dần trở nên cụ thể hơn, vui vẻ, thương tâm, tức giận, thậm chí là ghen ghét….Đều có liên quan đến người nọ.

Mái tóc mềm mại của thiếu nữ, phảng phất hương thơm, hàng lông mi cong vυ"t, khiến cho người ta muốn nhẹ nhàng chạm vào. Yết hầu của Lê Khiên bất giác di chuyển lên xuống, dời ánh mắt đi, duỗi tay lấy món quà trong balo của Bùi Châu.

Món quà được gói trong giấy gói tinh tế, nặng trĩu, cảm giác hình như là mấy quyển sách.

Cậu không muốn quấy rầy đến giấc ngủ của Bùi Châu, biên độ động tác giảm đến mức thấp nhất, cẩn thận từng li từng tí xé giấy gói quà ra.

Tổng cộng có ba quyển sách, lần lượt là: [Trở thành người tốt], [Đi trên con đường đúng] và [Đừng nhìn chăm chú vào vực sâu].

Lê Khiêm: “…..”