Cuối tuần trôi qua rất nhanh, kết quả kỳ thi hàng tháng được công bố vào thứ hai. Buổi sáng thức dậy Bùi Châu rất khẩn trương, ngay cả bữa sáng cũng không ăn.
Cũng may, mỗi một lần thành tích phát ra, cô phát huy rất tốt, đáp ứng sự kỳ vọng của bản thân mình.
Trong văn phòng giáo viên, chủ nhiệm lớp cùng các giáo viên khác tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng cả khối mới vừa công bố, không có bất ngờ gì Lê Khiêm vẫn giành được vị trí đầu tiên. Điều khiến sốc nhất chính là, Bùi Châu lớp bà xếp hạng mười chín!
Cô gái nhỏ có tiềm lực như vậy à?
Bà chỉ biết gần đây cô học hành rất nghiêm túc, thành tích môn ngữ văn không tệ, lại không ngờ đến cô vậy mà có thể đạt đến độ cao như thế này.
Thầy giáo dạy toán nheo đôi mắt lão nhìn vào đó, hài lòng gật đầu: “Môn toán 141 điểm, không tệ, không hổ danh là cô bé tôi xem trọng.”
Bà quay đầu lại: “Thầy Trương, cái gì mà đứa trẻ tôi xem trọng?”
“Tôi tiến cử em ấy tham gia vào vòng sơ tuyển môn toán.” Thầy dạy toán lập tức cảnh giác, “Làm gì đó? Chẳng lẽ cô muốn cướp người à?”
“Không cướp không cướp, chính là cảm thấy, tại sao trước kia không phát hiện ra một hạt giống tốt như vậy?”
Thầy giáo dạy toán cũng lâm vào trầm tư.
Bên này lớp 11-5, Bùi Ngọc nghe ngóng thứ hạng của mình, cô ta đã tuột vài hạng so với trước đây, xếp hạng thứ 100.
Không sao. Bùi Ngọc tự an ủi chính mình, dù thế nào cô ta so với Bùi Châu cũng tốt hơn rất nhiều. Trong kỳ thi hàng tháng cô ta luôn xếp thứ ba trong lớp, Bùi Châu chỉ có thể đứng ở vị trí cuối lớp.
Bùi Châu xinh đẹp hơn trước kia thì thế nào, không phải đầu óc vẫn ngu xuẩn à, nếu không làm sao có thể đối xử tốt với một tên xuất thân hèn mọn như Lê Khiêm?
Cô ta đang nghĩ như thế, bỗng nhiên nghe thấy ngoài hành lang có người hô lên một tiếng: “Tớ đi chết đây, Bùi Châu thế mà hạng mười chín?!”
Đó là bạn học lớp 11-3 vừa mới từ phòng giáo viên nghe ngóng tin tức trở về.
“Không có khả năng không có khả năng, làm sao Bùi Châu có khả năng thi điểm cao như vậy!”
“Là sự thật, tớ tận mắt nhìn thấy! Các giáo viên trong văn phòng đều đang thảo luận.”
“Hu hu hu tớ biết gần đây cậu ấy rất mạnh, nhưng không ngờ đến lại mạnh như vậy!”
Hai người đi ngang qua lớp 11-5 vừa đi vừa nói chuyện phiếm, cả lớp cũng nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, nhất thời im lặng.
Cả lớp đều biết Bùi Châu và Bùi Ngọc là hai chị em. Nhưng cho đến bây giờ, xét về mọi mặt Bùi Ngọc đều vượt xa Bùi Châu. Hai người một là trời, một là đất.
Bây giờ tại sao lại như vậy —-
Trong lớp có vài ánh mắt đánh giá nhìn đến cô ta, còn có thể nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ:
[Xem ra lúc trước Bùi Châu chính là không nghiêm túc học tập, một khi cậu ấy đã nổ lực, Bùi Ngọc thua thật thảm nha.]
[Nghe cậu nói như thế tớ chợt nhớ ra, nghe nói chỉ cần Bùi Châu tốt hơn Bùi Ngọc, cậu ta sẽ về nhà cáo trạng, sau đó Bùi Châu sẽ bị phạt.]
[Bà mẹ nó thiệt hay giả? Thật là quá đáng, nếu như tớ là Bùi Châu, tớ càng muốn tốt hơn Bùi Ngọc, tốt hơn một vạn lần, cho cậu ta tức chết!]
[Đúng đó, cậu có cảm thấy Bùi Châu càng ngày càng xinh đẹp không?]
[Ừ! Đôi mắt của cậu ấy rất linh động tự nhiên, không giống như Bùi Ngọc, ngay cả một cọng tóc đều phải trang điểm tỉ mỉ.]
[…]
Mỗi một câu thì thầm của bọn họ chuẩn xác giẫm vào chỗ đau của Bùi Ngọc.
Cô ta nắm chặt tay, cắn đến bờ môi trắng bệch, sắc mặt khó coi. Bạn thân Triệu Cẩn an ủi cô ta: “Cậu đừng tức giận, với chỉ số IQ của Bùi Châu làm sao có thể thi điểm cao như vậy, nhất định là chép bài.”
Chương Tiến cùng nhóm với Bùi Châu trong lớp học nấu ăn tình cờ đi ngang qua, nghe thấy lời nói này lập tức phản bác: “Chép bài? Lần thi tháng này, Bùi Châu ngồi một mình ở cuối phòng học, bạn học xung quanh đều là thành tích đếm ngược, cậu cảm thấy cậu ấy có thể chép bài ai?”
Triệu Cẩn không cam lòng yếu thế: “Ai nói chép bài nhất định là phải chép bài của người khác? Có thể cậu ta mang theo sách và điện thoại vào thì sao?”
Chương Tiến cười lạnh: “Cậu không có kiến thức cơ bản à, dù cho cậu dùng sách và điện thoại, cậu có thể tìm ra đáp án không? Cho dù tìm được một môn, những môn quan trọng thì sao? Hơn nữa, cậu cho rằng giám thị coi thi bị mù rồi à?”
Triệu Cẩn tức giận, ngay cả giọng nói cũng bất giác trở nên chua ngoa: “Chương Tiến! Rốt cuộc cậu học lớp nào vậy? Thế nào định thay lớp khác lên tiếng à?!”
Cô ta nâng cao âm lượng, những bạn học khác cũng nhìn qua, Bùi Ngọc phát hiện ánh mắt dò xét của bọn họ, ra hiệu cô ta đừng nói nữa.
Triệu Cẩn vẫn còn đang tức giận: “Cậu kéo tớ làm gì, không phải Chương Tiến nhìn thấy Bùi Châu càng ngày càng trở nên xinh đẹp mới thay cô ta nói chuyện sao?”
Bùi Ngọc thấy hầu hết mọi người trong lớp đều nhìn sang đây, sợ ảnh hưởng thanh danh của chính mình, vội vàng nhỏ giọng nói: “Triệu Cẩn cậu đừng nói nữa.”
Triệu Cẩn không vui nói: “Tớ đang giúp cậu nói chuyện mà! Không phải mỗi ngày cậu đều ở trước mặt tớ phàn nàn Bùi Châu cướp đi hào quang của cậu sao? Bây giờ lại không cho tớ nói, cậu thực sự là…”
Bùi Ngọc bị bạn thân nói trúng chỗ đau, sắc mặt trắng bệch. Những bạn học vừa rồi thảo luận việc “Bùi Ngọc ghen tị” nhìn nhau, trong lòng nghĩ quả là như vậy.
Chương Tiến lạnh lùng nhìn hai người bọn họ: “Không có chứng cứ đã tùy tiện nói người ta chép bài, quá ác độc.”
Nói xong, cậu ta rời khỏi lớp học.
Triệu Cẩn tức giận ngồi xuống, quay đầu không để ý đến Bùi Ngọc. Bùi Ngọc kéo tay áo của cô ta, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng tức giận nữa.”
“Lòng tốt không được đền đáp, lần sau không bao giờ giúp cậu nói chuyện nữa.”
Trong lòng Bùi Ngọc cười lạnh, cậu đang giúp tôi đấy à?
Cô khéo léo thay đổi chủ đề: “Thực ra, còn có một chuyện tớ chưa nói cho cậu biết, nếu như cậu biết, vừa rồi còn tức đến chết đi sống lại đó.”
Lòng hiếu kỳ của Triệu Cẩn bị khơi dậy: “Chuyện gì vậy?”
“Gần đây Bùi Châu đã chuyển ra khỏi nhà, ở cùng với Lê Khiêm.”
“Cái gì?!” Triệu Cẩn thực sự rất tức giận, cô ta vẫn luôn hoài nghi chuyện lần trước tỏ tình bị thiếu niên từ chối. Cho nên…. Lê Khiêm từ chối mình, chính là vì thích người như Bùi Châu?
Rốt cuộc cô ta không bằng Bùi Châu ở điểm nào?
Bùi Ngọc thấy đôi mắt Triệu Cẩn lóe lên, cố ý trêu chọc nói: “Nhưng cậu không được nói cho người khác biết đấy nhé, chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của Bùi Châu sẽ không tốt.”
Quả nhiên đã gảy trúng tiếng lòng của Triệu Cẩn.
Thanh danh xấu đó mới là điều tốt đấy. Cô ta thầm nghĩ, cô ta nhất định phải tìm cách...
*
Hôm nay Lê Khiêm muốn đi đến quán cà phê làm việc, vừa khéo Bùi Châu cũng muốn đi tìm công việc bán thời gian, nên đã cùng đi với cậu.
Quán cà phê nằm trên con phố đi bộ sầm uất ở thành phố H, có một dãy các cửa hàng khác nhau, cũng như các trung tâm thương mại, KTV và các câu lạc bộ tư nhân khác.
Bùi Châu liên tục hỏi nhiều chỗ, nhưng chủ tiệm không có ý định tuyển người.
Hiếm khi tâm trạng của thiếu nữ sa sút như vậy, buồn bực cúi đầu đi đường, mũi chân không ngừng đá vào viên sỏi trên đường.
Lê Khiêm giữ cô lại: “Muốn ăn kem không?”
Bùi Châu giật mình, đây là lần đầu tiên cậu chủ động hỏi mình muốn ăn gì! Mặc dù bây giờ dì cả của cô đang đến, nhưng dựa theo tích cách kiêu ngạo vặn vẹo của Lê Khiêm, nếu cô từ chối một lần có thể sau này không bao giờ hỏi nữa.
Vì vậy Bùi Châu vội vàng gật đầu: “Muốn muốn!”
Quả nhiên là đồ ngọt sẽ khiến cô gái nhỏ vui vẻ, Lê Khiêm thầm nghĩ.
“Cậu còn nhỏ sao?” Cậu nhẹ nhàng bỏ lại một câu, xoay người đi đến tiệm kem cách đó không xa.
Bùi Châu ngây người, không phải cậu hỏi tôi muốn ăn kem không à? Bây giờ lại chán ghét tôi ngây thơ? Có chuyện gì với con người này vậy!
Cô rất vui vẻ lấy điện thoại ra lén chụp bóng lưng của thiếu niên rồi đăng lên Instagram:
[Mua kem cho bạn nhỏ rồi ~ (Bạn nhỏ chính là tôi hi hi)]
Lần này cư dân mạng phản hồi vô cùng nhanh, thậm chí Lê Khiêm vẫn còn chưa quay lại, Bùi Châu đã nhận được vài bình luận:
[A a a a KSWL!]
[Nếu như là cả hai đều yêu nhau vậy cũng quá ngọt rồi!]
[Tiến lên nào vịt ơi!!!]
[Ánh mắt chủ bài đăng không tệ nha, bóng lưng này vừa nhìn đã biết là trai đẹp!]
Trong tay Lê Khiêm cầm hai cây kem, xoay người lại, nhìn thấy thiếu nữ đang xem điện thoại cười ngây ngô. Cô đang cười cái gì vậy?
Cậu đi xuống bậc thềm, khóe mắt bỗng nhiên nhìn ở sâu trong con ngõ bên cạnh cửa hàng có một bóng dáng quen thuộc.
Là Ngô Thiệu Trạch.
Hiếm khi thấy cậu ta không dẫn theo một đám đàn em, bị mấy thanh niên choi choi nhuộm tóc vàng vây quanh, xách cổ áo cậu ta lên vẻ mặt hung thần sát khí đòi tiền.
Lê Khiêm chỉ nhìn thoáng qua, hờ hững quay đầu đi về phía Bùi Châu.
“Đây, kem này.”
Bùi Châu “Woa” một tiếng, một tầng kem trắng như tuyết nhúng bên trên là một quả dâu tây đáng yêu, “Cảm ơn! Nhưng – Vừa rồi cậu nhìn cái gì vậy?”
Thiếu niên: “Không có gì.”
Bùi Châu hoài nghi, rõ ràng vừa rồi cô nhìn thấy Lê Khiêm nhìn về phía con ngõ nhỏ, cậu không phải là người rảnh rỗi quản nhiều chuyện, nhất định chỗ đó có chuyện gì hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Cậu cúi đầu liếʍ một ngụm kem, đi được một đoạn đường mới bổ sung môt câu: “Là Ngô Thiệu Trạch.”
Đợi một chút – Ngô Thiệu Trạch!
Bùi Châu dừng bước, đứng lại hỏi cậu: “Ngô Thiệu Trạch làm sao?”
“Bị người ta đánh.”
Bùi Châu suy nghĩ, dường như quyết định làm chuyện gì đó, cô giữ chặt Lê Khiêm: “Chúng ta đến giúp cậu ta đi.”
Thiếu niên từ chối rất rõ ràng: “Không muốn.”
“Cậu tin tớ không?” Bùi Châu bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, đôi mắt vừa đen vừa sáng nhìn thẳng vào cậu không rời.
Thiếu niên muốn từ chối, nhưng lời đã lên đến miệng ma xui quỷ khiến biến thành: “Tin.”
Cậu nhìn thấy đôi mắt Bùi Châu thoáng chốc sáng ngời, có chút gì đó cậu không thể giải thích rõ ràng.
Thiếu nữ nắm chặt tay cậu, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Nếu tin tớ, trước tiên chúng ta đi cứu cậu ta đã, một lúc nữa tớ sẽ giải thích với cậu.”
Lê Khiên để cô tùy ý kéo mình đi đến đầu ngõ.
“Cậu kéo dài thời gian, tớ đi báo cảnh sát, cũng giống như lần trước.” Bùi Châu lấy điện thoại ra, một khuôn mặt nghiêm túc.
“Còn nữa – Cậu đừng để mình bị thương nha.”
Lê Khiêm giọng nói bình tĩnh: “Ừ.”
Trên khuôn mặt của Ngô Thiệu Trạch đã bị đấm vài cú đấm, một mảng sưng đỏ. Nhưng cậu ta vẫn rất kiên cường, không khóc cũng không cầu xin, tiến đến góc tường gắt gao nhìn bọn họ.
Tên cầm đầu Hoàng Mao la hét: “Mau giao tiền ra đây!”
Ngô Thiệu Trạch: “Tao không có tiền.”
Hoàng Mao phun một bãi nước bọt vào bên chân cậu ta: “Không có tiền cái rắm, trên người mặc toàn hàng hiệu, vung tay rất hào phóng, sao lại không có tiền?!”
Ngô Thiệu Trạch cười lạnh: “Có tiền cũng không đưa cho mày.”
“Đệch mợ muốn chết phải không?” Hoàng Mao đánh một đấm vào bụng cậu ta, Ngô Thiệu Trạch kêu lên một tiếng.
Cú đấm thứ hai sắp rơi xuống, bỗng nhiên cổ tay của Hoàng Mao bị một bàn tay giữ lại.
Hắn ta thuận thế nhìn qua bàn tay trắng nõn thon dài với những khớp xương rõ ràng, rồi nhìn thấy một đôi mắt màu hổ phách, không hề có độ ấm.
Thiếu niên tay kia cầm kem, dáng vẻ hờ hững như thể vừa đi ngang qua đây, thuận tiện đến xem chuyện vui.
Hoàng Mao muốn thoát ra, lại phát hiện cổ tay bị siết chặt.
Hắn ta tức giận: “Mày là ai?!”
Lê Khiêm nhìn cái người mặt đầy mụn đang đứng phía sau, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Ngô Thiệu Trạch?”
Ngô Thiệu Trách thất thần, không hiểu vì sao Lê Khiêm lại xuất hiện ở đây, còn ra tay giúp đỡ cậu ta.
“Cầm giúp tôi cái này.” Lê Khiêm giao cây kem trong tay cho cậu ta.
Từ trước đến nay, cậu luôn không có biểu cảm gì.
Một giây sau, cậu quay đầu đối mặt với Hoàng Mao hung hăng đánh một đấm, trực tiếp đánh Hoàng Mao xoay một vòng, nước miếng cũng phun ra.
Thiếu niên không muốn nói lời thừa thải, quét nhìn một vòng những người còn lại, khóe môi hơi nhếch lên, chỉ nói một câu: “Đến đây.”
Cuối cùng đám thanh niên choi choi cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đại ca của bọn họ bị một tên nhóc cấp ba miệng còn hôi sữa đánh! Đám người đó tức khắc trỗi dậy sự tàn bạo, một đám xông lên, lao về phía Lê Khiêm.
Mặc dù nhóm của Hoàng Mao rất hung dữ, nhưng đánh nhau không hề có bài bản, hoàn toàn khác với Lê Khiêm tập quyền anh nhanh chuẩn hung ác, chỉ trong vài phút kết thúc cuộc chiến.
Có ba bốn thanh niên choi choi nằm dưới chân cậu, ai ôi!! Ui da!! Ôm mặt hoặc bụng của mình.
Ngô Thiệu Trạch hoàn toàn ngây dại, vừa rồi cả người Lê Khiêm toát lên vẻ hung ác nhìn thấy thôi đã khiến cậu ta sợ hãi.
Lần trước thiếu niên chơi chiêu âm hiểm gọi giáo viên trong trường đến, cậu ta vốn còn cảm thấy tên nhóc này tâm tư quá sâu, luôn xem thường cậu. Ngược lại vào giờ phút này lại cảm thấy may mắn, nếu khi ấy giáo viên không đến, chỉ sợ cậu cũng giống như mấy tên côn đồ nằm trên mặt đất kêu la khóc rống.
Hóa ra Lê Khiêm không phải không biết đánh nhau, chỉ là khinh thường mà thôi.
Tiếng còi xe cảnh sát từ xa tiến đến gần, vài cảnh sát vội vàng chạy đến, nhìn thấy một màn như vậy: Những thanh niên choi choi bất lương tóc xanh tóc vàng nắm trên mặt đất, một nam sinh mặt đầy mụn sững sờ cầm cây kem, còn có một cậu thiếu niên cao gầy đang phủi bụi dính trên người, đôi mắt lạnh lùng quét qua.
Chuyện này là thế nào? Nam sinh mặt mụn bị cướp kem nên người anh hùng này đến cứu mỹ nhân à?
Bùi Châu chậm chạp đi theo sau một đường tiến đến đây, nhìn thấy cảnh tượng này cũng giật mình.
Cô nhớ rõ vừa rồi mình bảo thiếu niên là kéo dài thời gian, không bảo cậu đánh người mà?
Mấy tên côn đồ kia bị đánh thê thảm như vậy, chẳng phải Lê Khiêm cũng bị bắt vào đồn cảnh sát sao?