Chương 8: Họp lớp

Chuyển ngữ: diuisca

Chỉnh sửa: andrea

Dương Hoa Lộ không thay đổi bao nhiêu, năm đó lúc còn đi học, cô nàng này rất thích ăn mặc đẹp, mặc áo đồng phục của trường cũng nhất định phải buộc góc áo lên, để lộ một phần bụng mượt mà, con gái nhà người ta mặc váy dài đến đầu gối rất êm đẹp, cô ấy lại chế giễu, trực tiếp xé mất một nửa chiếc váy, kết hợp lại rất hiệu quả, mặc vào nhìn giống như bộ trang phục thủy thủ ngọt ngào của Nhật Bản.

“Gọi điện thoại thì ông không tiếp, bọn tôi chỉ còn cách chặn ông ở đây thôi…” Dương Hoa Lộ khẽ nâng đôi mắt đẹp lên, mười ngón tay đều sơn móng đang quấy ly kem vị sơn tra trước mặt, nói: “Lúc tốt nghiệp không phải bảo là không được cắt đứt liên lạc sao? Ai mà biết ông không chỉ thay đổi số điện thoại, đã thế còn chẳng báo với ai, bọn tôi thăm dò mãi mới biết được ông đang quản lý nhà hàng này, lập tức bay tới đây.”

Một thân toàn mùi nước hoa của cô khiến đầu óc Trì Phi Điềm choáng váng.

“Ồ, mặt mũi nhà ông cũng lớn nhỉ!” Dương Hoa Lộ tổng kết một câu.

Lúc này, hai chân cô bắt chéo vô cùng ưu nhã ở dưới bàn, cô chỉ mặc một cái quần tất màu đen trơn truột, ngón chân khẽ nhấp nhô mà nằm trong đôi giày cao gót cao mười cen-ti-mét, nhọn hoắt như mặt của rắn tinh trong phim “Anh em Hồ Lô”.

Mà Lý Khải, vẫn là lớp trưởng có vóc dáng nhỏ, đeo cái kính nom rất trầm ổn.

Trì Phi Điềm liên tục cảm khái: “Năm tháng thật sự giúp cậu trở thành đàn ông đấy.”

Lý Khải cẩn thận đánh giá anh, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm, chân thành nói: “Cậu thì không thay đổi, vẫn rất tuấn tú.”

Trì Phi Điềm: “…”

Cảm giác sởn hết cả gai ốc!

Trong lòng anh đột nhiên có một dự cảm vυ"t bay lên không trung…

Trì Phi Điềm đích thân đi ra sau bếp làm hai món đặc biệt, bạn cũ đã đến, coi như là khách không mời mà đến thì cũng phải hoan nghênh một phen, không phải sao?

Dương Hoa Lộ liếc thoáng qua đôi dép lê phóng đãng trên chân anh, cười dịu dàng mà đem đùi ngọc duỗi ra, giày cao gót mười cen-ti-mét dễ dàng dẫm trên chiếc dép lê lớn của Trì Phi Điềm.

Trì Phi Điềm không để ý, bị vướng chân một cái, Lý Khải nháy mắt biến thành chàng trai như gió, vội vàng xông lại đỡ anh.

!

Trì Phi Điềm nhanh chóng đứng vững, thô lỗ đẩy Lý Khải ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua thì thấy đối phương có phần không tự nhiên thu tay lại.

Trì Phi Điềm: “…”

Vừa nãy anh còn hoài nghi cái tên thầm mến si hán mình chính là…

Không thể nào…

Vẻ mặt Trì Phi Điềm hoảng hốt ngồi xuống.

Dương Hoa Lộ chống má, nháy mắt mấy cái đầy phong tình vạn chủng: “Nhân tiện, sau này tôi cũng đến chỗ ông ăn nhờ ở đậu vậy.”

Trì Phi Điềm bảo Tiểu Quách đem ra hai món đồ ngọt, dở khóc dở cười nói: “Cũng đừng, cái chỗ buôn bán nhỏ này không chịu nổi đâu.”

Dương Hoa Lộ duỗi tay tóm lấy mặt anh, cười hì hì: “Tiểu Trì, vẫn vừa thông minh vừa keo kiệt như năm đó.”

Vừa thông minh vừa khôn khéo! Trì Phi Điềm u buồn mà nghĩ, đó cũng đâu phải bản tính của bản soái ca này đâu…

Thời còn đi học, Trì Phi Điềm rất hào phóng, bởi vì mẹ Trì là giáo viên trường trung học số 1 Tân Thành, ai cũng bị mẹ Trì bắt chẹt gian lận trong kì thi, làm chuyện xấu sẽ bị mẹ Trì phê bình trước mặt mọi người, nên phẫn nộ đều dồn hết lên trên người Tiểu Trì.

Nhưng mà sau khi Trì Phi Điềm bắt đầu yêu, thì chợt keo kiệt như quỷ.

Từ đó anh không mời khách, cũng không ăn cơm người khác mời. Thật ra cơm trưa ở nhà ăn chỉ năm tệ, buổi sáng và buổi tối thì ăn ở nhà, mỗi ngày nhiều lắm mua thêm chai nước khoáng chỉ cần một tệ rưỡi, một ngày xài hết không đến bảy, tám tệ. Mười năm trước kinh tế chưa phát triển, Trì Phi Điềm mỗi tháng có một trăm tệ tiêu vặt, cũng tính là vô cùng nhiều rồi. Cha Trì đi làm ở ngân hàng, mẹ Trì thì làm giáo viên, gia đình Trì Phi Điềm cũng coi như là bậc trung, ở phương diện tiền tiêu vặt chưa bao giờ quản anh.

Nhưng mà một khi thầm mến vùng lên, quả thật chỗ nào cũng muốn tiêu tiền! Mua CD nè, mua sách Tống Quy Phàm từng xem nè…

Đầu tiên, Tống Quy Phàm không cùng tuyến đường với nhà anh, ngày nào Trì Phi Điềm cũng lén lút theo đuôi Tống Quy Phàm, cả đi cả về thì tăng gấp đôi tiền xe buýt.

# bàn về cách si hán chuẩn nhất #

Tổng Quy Phàm ở trên xe buýt, nắm lấy chiếc vòng cố định trên đầu, đeo tai nghe màu trắng, trên người mặc đồng phục sạch sẽ, khí chất điềm tĩnh lại thanh lãnh, Trì Phi Điềm vừa nhìn đã muốn tâm viên ý mã mất rồi.

(1) tư tưởng, tâm tình không khống chế được, suy nghĩ lung tung

Nhìn xem! Bạn học Tống còn nhường chỗ ngồi cho người già kìa! Thật là phẩm chất cao thượng làm sao!

Trì Phi Điềm trốn ở vị trí cuối cùng, đầu núp sau thành ghế, mặc cho một bà cô lớn tuổi đang đứng bên cạnh mắng mình, cái mông có chết cũng không di chuyển. So với hành vi đáng xấu hổ của mình, thì người trong lòng anh đeo một cái khăn quàng đỏ thật tươi đẹp!

Theo đuôi hơn bốn mươi mấy ngày…

Có một trạm dừng lại, trên xe không có người già, Tống Quy Phàm ngồi xuống một chỗ phía trước.

Trì Phi Điềm thừa lúc một ông chú phía sau hắn xuống xe, nhanh nhẹn mà chiếm lấy chỗ ngồi phía sau hắn.

Thời gian này là lúc Trì Phi Điềm vừa mới cùng Tống Quy Phàm trao đổi số điện thoại.



Quấn quít xin được số điện thoại cũng là một quá trình đầy nước mắt chua xót, nhưng tạm thời anh không đề cập tới…

Trì Phi Điềm dựa vào trí nhớ, tạm thời biên soạn một chủ đề, nhập nhanh vào khung văn bản SMS: Biết x+y*z = d, tìm… Bạn học Tống, đề này tớ không làm được oa oa, cậu có thể giảng bài cho tớ được không.

Sau đó, anh mới len lén ngắm một bên khuôn mặt Tống Quy Phàm.

Điện thoại Tống Quy Phàm rung lên một cái, hắn thờ ơ lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, rồi lại cất vào túi.

Trì Phi Điềm: “…!!!”

Anh cảm thấy cái khăn quàng đỏ trước ngực của Tống Quy Phàm cũng không tươi đẹp như vậy…

Trì Phi Điềm không tức giận chút nào, không ngừng cố gắng: “Bạn học Tống, nghỉ hè sắp kết thúc mà bài tập của tớ còn chưa làm xong, sau khai giảng sẽ bị giáo viên mắng oa… QAQ”

Điện thoại Tống Quy Phàm lại rung lên, hắn lại móc điện thoại ra xem, rồi lại bình tĩnh tự nhiên mà thả về.

Trì Phi Điềm: “…”

Trì Phi Điềm muốn tức điên! Người nào nuôi ra cái tật xấu đó cho hắn vậy? A! Thấy tin nhắn mà không biết đáp lại sao!

Anh đứng lên, xe buýt lại đột nhiên phanh một cái, Trì Phi Điềm lao đầu về phía trước, vừa vặn đón lấy Tống Quy Phàm đang quay đầu lại.

Bốn mắt nhìn nhau…

# thế giới chuyển động chậm lại #

Khuôn mặt tuấn tú của Tống Quy Phàm phóng to gấp bội trước mặt anh vẫn không nhúc nhích, khoảng cách gần gũi chỉ kém có mấy milimet nữa là đã có thể hôn. Cằm của Tống Quy Phàm có đường cong như kênh rạch vô cùng đẹp, đôi mắt hoa đào sạch sẽ, không có ý cười, lộ ra vài phần lạnh lùng, xương mũi cao ngất, lông mày anh khí, môi mỏng.

Lớn lên như vậy thật sự không bị mình đẹp ngất luôn sao?

Đại não Trì Phi Điềm chốc lát được lấp đầy trong ba giây.

Đã không còn kịp suy nghĩ tại sao Tống Quy Phàm lại quay đầu! Lúc này mà không làm cái gì thì quả thực không phù hợp với nguyên tắc si hán của mình!

Trì Phi Điềm nhất thời nghĩ không ra, lá gan lớn hơn, mượn quán tính cực kì nhanh mà tựa vào một chút, bờ môi lướt qua khuôn mặt Tống Quy Phàm. Cái cảm giác như có như không này hơi run rẩy làm cho máu toàn thân anh vọt tới đỉnh đầu.

Tống Quy Phàm mặt không cảm xúc: “… ><“

Trì Phi Điềm hôn cũng hôn rồi, mới yên ổn không biết xấu hổ mà cười há há nói: “… Xin lỗi nha, đều do cái người lái xe này, dừng xe cũng không báo trước một tiếng!”

Lái xe nghe nói như thế, quay đầu lại hung dữ trừng mắt với hai người họ.

Trì Phi Điềm: “…”

Trì Phi Điềm xuống xe cùng Tống Quy Phàm, mới biết được hắn tới thư viện thành phố, trách không được theo hắn mấy trạm liền cũng chẳng thấy hắn xuống xe.

Hai người ngồi trong thư viện làm bài tập, Tống Quy Phàm nghiêm túc tận tâm chữa đề. Trì Phi Điềm tâm viên ý mã nhìn đông một cái, nhìn tây một cái, thỉnh thoảng sẽ lén đưa ánh mắt lướt nhìn qua Tống Quy Phàm.

Tống Quy Phàm không hổ là học thần, cuốn sách tổng hợp bài tập khối lượng dày như khối bê tông không phải dùng để trưng cho đẹp.

Không hổ là người mà anh nhìn trúng! Trì Phi Điềm ở trong lòng vì bản thân mà giơ ngón cái lên, rất kiêu ngạo.

“Cho tớ mượn chép một chút.” Trì Phi Điềm lại gần lôi kéo.

Tay phải Tống Quy Phàm đặt lên bài làm của mình, chậm rãi lật sang trang khác, căn bản chẳng để ý đến anh, chảnh vô cùng.

Da mặt Trì Phi Điềm còn dày hơn cả tường thành, đầu bút nhẹ nhàng gãi gãi trên mu bàn tay Tống Quy Phàm, đầu nằm sấp trên cánh tay, ngước mắt trông mong nhìn hắn.

Tống Quy Phàm tiếp tục không để ý tới anh, mặt hờ hững như cái tủ lạnh.

Trì Phi Điềm cố ý chép miệng chậc lưỡi, giống như dư vị sót lại của nụ hôn kia, chưa thỏa mãn mà thè lưỡi ra liếʍ khóe miệng một cái… Đúng vậy, anh chính là điển hình của không biết xấu hổ.

Khuôn mặt bình tĩnh của Tống Quy Phàm cuối cùng cũng có chút biến hóa, hai tai hắn hơi đỏ, khóe mắt không nhìn Trì Phi Điềm, ra vẻ bình tĩnh nói: “Tiểu Trì, đừng nghịch.”

Hai chữ “Tiểu Trì” khiến cho trong lòng Trì Phi Điềm sửng sốt, anh kích động nhìn chằm chằm mặt Tống Quy Phàm, tựa như muốn thấu hiểu hoa tâm của đối phương, không phải anh lưu luyến, mà anh cảm thấy, có phải Tống Quy Phàm tốt xấu cũng phát hiện ra tâm ý của anh rồi không? Mình lớn lên đẹp trai như vậy, hắn không từ chối, có phải tỏ vẻ chấp nhận rồi không?

Trì Phi Điềm chạy nhanh qua hàng sách đầu tiên, cuối cùng tìm được một cuốn tên là “Mối tình đầu bé nhỏ”, xấu hổ đem tới trước mặt Tống Quy Phàm.

Tống Quy Phàm cũng chẳng thèm nhìn, bình tĩnh làm bài xong, rồi mới ngẩng đầu ngó anh, thanh âm ôn hòa nhã nhặn lại ném ra một quả bom siêu nặng: “Cậu theo dõi tôi đã lâu rồi.”

Đầu Trì Phi Điềm câm nín: “…”

Tống Quy Phàm cầm lấy cuốn sách kia gõ lên đầu anh, nghiêm trang dạy dỗ: “Cậu chưa từng đến đây, không biết dường, việc này rất nguy hiểm, biết sai chưa?”

Trì Phi Điềm tội nghiệp gật đầu, như một học sinh tiểu học đang được răn dạy.

Tống Quy Phàm nghiêng mắt nhìn anh, ném trả lại sách, đứng lên sửa lại cặp: “Đi nào, lần sau không được như vậy nữa.”



Vẻ mặt Trì Phi Điềm hoảng hốt chạy sau hắn, chẳng lẽ từ ngày đầu tiên mình theo dõi hắn đã bị phát hiện rồi? Đừng như vậy mà, bạn học Tiểu Tống, tớ còn muốn bị cậu gõ thêm vài cái nè! Dịu dàng! Ngọt ngào ghê!

Tống Quy Phàm liếc nhìn Trì Phi Điềm đang ủ rũ, bước chân cố gắng chậm lại.

Trên đường trở về, Trì Phi Điềm theo thường lệ ngồi vào ghế sau của Tống Quy Phàm, anh nằm lên phần tựa của ghế trước, cửa sổ mở ra, hơi thở thiếu niên của Tống Quy Phàm tràn vào chóp mũi anh. Trì Phi Điềm ngọt ngào nghĩ, thật là một mùi hương mềm mại! Nếu xe buýt vĩnh viễn không dừng lại thì tốt quá.

Trì Phi Điềm mặt dày nói: “Tống Quy Phàm, tựa về sau một chút được không, thẳng người lâu thế mà eo không mỏi sao?”

Tống Quy Phàm liếc anh: “Muốn cảm thụ cảm giác tóc lướt nhẹ qua khuôn mặt sao? Đừng có hòng.”

Trì Phi Điềm: “…”

Bất kể là thế nào, Dương Hoa Lộ và Lý Khải cũng tự mình tìm đến tận cửa rồi, Trì Phi Điềm mà từ chối nữa thì thật không tưởng nổi. Cũng chỉ là một buổi họp lớp cũ thôi mà, mình cũng đâu phải không biết xấu hổ, từ chối nhiều lần liên tiếp như vậy, thực sự coi mình già rồi sao?

Trì Phi Điềm cẩn thận hỏi xem Tống Quy Phàm đi không, Lý Khải đáp lại: “Không đi. Gọi điện thoại hỏi, nghe bảo công việc của cậu ấy quá bận, hôm ấy lại phải gặp khách hàng, nên không tới gặp bạn cũ được, hầy, mấy cậu kể xem sao mấy cậu lại bận đến vậy? Đã ba năm rồi không tới họp lớp.”

Chỉ có Dương Hoa Lộ biết chuyện của hai người họ, cô ấy cười như không cười nhìn Trì Phi Điềm, đột nhiên nhắc tới: “À nói này Tiểu Trì, ông có nhớ lớp mình có một nữ sinh tên Tiêu Ngọc không?”

Tiêu Ngọc?

“Nhớ chứ.” Trì Phi Điềm gật đầu, anh đương nhiên là nhớ rồi, Tiêu Ngọc chính là người thầm mến Tống Quy Phàm, lại được ngồi cùng Tống Quy Phàm, bị hắn nhóm thành em gái tình địch số một.

Dương Hoa Lộ Cười dịu dàng: “Cô ấy vẫn luôn hỏi thăm ông, cổ thầm mến ông lâu rồi, vẫn chưa từ bỏ đâu.”

“…” Trì Phi Điềm phụt nước. Cô cô cô ấy, cô ấy không phải là yêu thầm Tống Quy Phàm sao?

Trước khi đi, Dương Hoa Lộ còn tiện tay cầm luôn mấy khối bánh ngọt trong tiệm.

Gian thương nhỏ Trì Phi Điềm tái cả mặt: “…”

Dương Hoa Lộ nói: “Về họp lớp đi, tất cả mọi người đều nhớ ông lắm, những năm nay đường ai nấy đi, trời nam đất bắc, ông không tịch mịch sao?”

Trì Phi Điềm không để ý tới cô ấy, trong lòng thầm xoa xoa mà nghĩ, ha ha, bản đại đại này làm sao có thể cô đơn lạnh lẽo được? Fan não tàn của bản đại đại ở trên bảng xếp hạng có thể bao lấy một vòng trái đất đấy!

Dương Hoa Lộ lại nói: “Ổng sẽ không tới đâu, lần họp lớp nào hai người các ông cũng chẳng tới. Vì vậy lần này ông đến đi.”

Lý Khải không hiểu cô ấy nói cái gì, khuôn mặt Trì Phi Điềm hơi động, nhìn cô ấy mà nói: “Tôi sẽ cân nhắc!”

“Cân nhắc cái P!” Dương Hoa Lộ đi giày cao gót vào, đạp một cước qua: “Bà đây đã xác nhận, ổng không tới… Đúng rồi, tôi có một vấn đề muốn hỏi ông, ông có còn yêu…”

Trì Phi Điềm nâng mày, không sao cả mà tí tửng cười nói: “Không còn.”

Trì Phi Điềm xử lý xong hai người này, quay người lại bèn trầm mặc, đèn đêm chiếu vào một bên mặt của anh, phác họa chiếc bóng cô đơn của anh lên tấm kính thủy tinh.

Tiểu Quách vừa lau bàn vừa cảm khái, hình ảnh này thật xinh đẹp, ông chủ nhỏ quả là phong nhã, nhất là chiếc mũi thẳng tắp, chiếc cằm có vòng cung hoàn mỹ… Đáng tiếc, tất cả đều bị chiếc dép tổ ong trên chân phá hỏng, lôi thôi lếch thếch, thật là buồn chết người đi được.

Tiểu Quách ân cần chạy đến lau bàn trước mặt anh: “Anh chủ, người đó là ai? Cô gái nhìn như rắn tinh ấy, trang điểm đẹp thật đấy!”

Trì Phi Điềm cười: “Đúng vậy.”

Tiểu Quách chớp mắt: “Anh chủ, tâm tình anh thoạt nhìn sa sút, có phải anh và cô ấy từng có quan hệ, sau đó cô ấy yêu người khác, bỏ anh không? Mà người bên cạnh cô ấy, cũng được đấy nhưng chẳng tuyệt bằng anh đâu.”

Khuỷu tay Trì Phi Điềm chống bàn, áo sơ mi kéo lên, mười ngón tay giao nhau trước đôi môi mỏng, lông mày anh khí nhấc lên: “Lấy điều kiện của anh, muốn theo đuổi người nào, chẳng lẽ sẽ còn bị người ta thọc gậy bánh xe sao?”

Tâm thiếu nữ của Tiểu Quách vỡ tung, gương mặt hơi đỏ, cười hì hì: “Cũng đúng.”

Trì Phi Điềm ngồi yên chốc lát, khóe miệng cười rộ lên, điều kiện của anh quả thực không tệ, nhưng mà người anh thích lại không thích anh.

Mà anh cũng chả cần.

Anh lưu luyến nghĩ, có một tên V lớn Tôn Ngộ Sắc hâm mộ, gần đây còn si hán anh, quấn quýt lấy anh, anh không chỉ là nam thần mà hắn thầm mến nhiều năm qua mà có tiện tay viết truyện cũng được hắn tôn sùng thấy sợ.

Còn có cô gái tên Tiêu Ngọc, thì ra không thích Tống Quy Phàm mà lại thích anh! Chính là bản nam thần đó!

Vừa nghĩ thế, Trì Phi Điềm tự tin hẳn lên, anh là người người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, sức quyến rũ cả ngoài lẫn trong của bản mỹ nam đều là max.

Còn cái tên Tống Quy Phàm kia, cứ cho hắn theo gió mà bay đi, dẫu sao, thích một người thôi mà, không chiếm được thì cũng không sao.

# nhật ký hoa khôi giảng đường #

Ngày 20 tháng 7 năm 2005

Ở trên xe buýt, Tiểu Trì gửi cho tôi một tin nhắn, nội dung là một đề bài, nhìn cũng biết là tiện tay gõ, vấn đề không ăn khớp, không có cách trả lời.

Lúc xe buýt ngừng lại, tôi đυ.ng phải môi em ấy… Không biết phải làm sao.

Cái xe này lái rất nhanh, thoáng cái dừng lại như thế rất không an toàn, phiền thật.

Cái xe buýt này có biển số là 538, tôi nhớ rõ rồi, đây chính là con số may mắn của tôi.