Chương 14: Tình bạn muôn năm

Chuyển ngữ: diuisca

Chỉnh sửa: andrea

Đối mặt với ánh mắt hết hồn khó hiểu của Trì Phi Điềm, Tống Quy Phàm sừng sững bất động, có vẻ vô cùng bình tĩnh.

“Lái xe lâu quá, eo không thoải mái lắm nên cử động chút.”

Trì Phi Điềm hâm mộ nhìn thoáng qua phần eo của hắn, nhịn không được xúc động sờ một cái: “Anh đích thực là một boy thể thao nha!”

“…”

Rượu qua ba tuần, trên bàn chỉ còn canh thừa thịt nguội, những bạn học không lái xe đã uống rượu không kiểm soát được, say như bùn nhão. Bởi vì Trì Phi Điềm tự lái xe tới, nên cũng không uống, đầu óc coi như tỉnh táo.

Nếu không uống rượu, vậy thì uống đồ uống chứ sao.

Trì Phi Điềm hữu nghị rót cho Tống Quy Phàm một cốc nước chanh, cố gắng ngụy trang thành một người bạn cũ lâu năm không gặp, tâm tình bình tĩnh.

“Nước chanh ngọt?” Tống Quy Phàm nhíu mày: “Không uống.”

Trì Phi Điềm: “…”

Quá không nể tình rồi!

Trong góc phòng đã có người bắt đầu chơi sự thật hay thách thức, gương mặt Tiêu Ngọc như ngũ sắc, mặt mày hớn hở nói rằng năm đó từng viết cho Trì Phi Điềm một phong thư tình.

Trong lòng Trì Phi Điềm sợ hãi, trên mặt cũng cực kì sợ hãi: Thân là người trong cuộc, ông đây tại sao lại không biết!

Vào lúc này, loại chuyện ấy rất dễ làm sôi nổi bầu không khí, một đám người tuổi không nhỏ tụ họp một chỗ, dường như trở về quá khứ, không hề cố kỵ mà thoải mái cười to, cùng nhau nhao nhao ồn ào.

Tiêu Ngọc cũng chẳng giống như vừa nói ra chuyện gì mất mặt, dù sao thiếu nữ thanh xuân ai mà không thầm mến hai ba người chứ, cô ngẩng đầu lên, nhớ lại ký ức tốt đẹp kia: “Sáng hôm đó mới bốn giờ, trước tiên tớ lén lút hái một đóa hoa hồng trong vườn trường, còn đọng lại sương sớm, bức thư tình của tớ tên ‘Chí tượng thụ’, cực kì văn vẻ, tớ kiểm tra rất lâu, xé gần hết vài lá thư màu hồng… Cũng tầm sáu giờ, cửa lớp vừa mở, tớ bèn đặt bức thư tình cùng bông hoa hồng ở chỗ cuốn sách cậu hay mang theo, buổi sớm cậu mở sách ra tự học sẽ nhìn thấy… A, đúng rồi, tớ còn mua kẹo đường hai tệ rưỡi một cái… Hầy, ai ngờ rằng tận hai tháng qua đi cậu cũng không trả lời tớ, còn tưởng là không thấy chứ!”

Giọng nói của cô mềm mại, cứ như hương hoa qua mũi, các bạn học khác đều nhao nhao kêu lên “Người có tình sẽ trở thành gia quyến!”

… gia quyến.

Trái tim anh đã thuộc về người khác, anh đã sớm có ý trung nhân rồi.

Trì Phi Điềm chột dạ nhìn qua Tống Quy Phàm. Nếu là một cô gái thông minh, giờ phút này chỉ sợ sẽ giả vờ cười ngượng ngùng, cố ý khiến cho người bên cạnh ăn dấm chua, đáng tiếc Trì Phi Điềm là một thằng cha “già” tâm tư khô cằn, nghĩ cái gì cũng chỉ nông cạn mà nghĩ được đến tầng đầu tiên…

“Xát.”

Tống Quy Phàm thờ ơ mà chà xát giày với sàn nhà một cái, tiếng động vô cùng chói tai, so với việc cào bảng chỉ có hơn chứ không kém, lỗ tai của người bình thường nghe vào vô cùng khó chịu.

Trì Phi Điềm run lên một cái “…”

Trì Phi Điềm bất đắc dĩ vẫy tay, nói: “Người có tình sẽ thành anh em chứ! Cũng hơn hai mươi tuổi đầu rồi, còn tưởng mình trẻ lắm sao? Đừng có làm loạn.”

Lúc đó chẳng biết tên nào phát điên mà kêu lên: “Năm đó không được chấp nhận, bây giờ vẫn còn cơ hội, Tiêu Ngọc cậu mau mạnh dạn tiến lên đi!”

Tiêu Ngọc đỏ mặt cười.



Trì Phi Điềm sợ Tiêu Ngọc không xuống đài được, dù sao cũng là một cô gái, da mặt mỏng, bị từ chối cũng sẽ rất mất mặt, vì vậy khéo hiểu lòng người mà nói thêm: “Mẹ của tôi là Phó chủ nhiệm, yêu sớm mà bị bà ấy phát hiện, không phải cắt luôn chân chó của ông đây sao?”

(1) không xuống đài được: lâm vào thế bí

“Ha ha, sao gan bé thế!”

Trì Phi Điềm biết rõ rằng mình năm đó còn đếch thấy phong thư tình nào, mà cho dù thấy được, thì cũng sợ mọi chuyện phức tạp.

Nói đi cũng phải nói lại, cái bức thư tình đó chạy đi đâu vậy?

… Ngày nào lớp trưởng Lý Khải cũng tới lớp sớm nhất, cậu ta là người chịu trách nhiệm mở và khóa cửa…

Trì Phi Điềm nhịn không được mà run người, e sợ suy nghĩ.

… mấu chốt là, thư tình và hoa hồng mi có thể cầm đi, kẹo thì nên để lại, ông đây mới có thể xum xoe trước mặt Tống Quy Phàm chứ! Mẹ nó chứ, ngay cả cái lông chó hai tệ rưỡi cũng đếch cho ông, xấu xa thật.

Có lẽ lò sưởi hơi mạnh, Tống Quy Phàm hắt hơi một cái.



Dương Hoa Lộ phóng khoáng lạc quan mà chiếm lấy cái mic hát hết bài này qua bài khác, Trì Phi Điềm rất nổi tiếng ở lớp, làm thế nào cũng không thoát được, bị đẩy lên hát bài sở trường nhất “Hồng trần cuồn cuộn”.

Anh đứng trước màn hình, ánh sáng đan xen, nhìn chằm chằm vào tấm hình đen trắng xưa cũ, trong một khoảnh khắc có hơi sợ hãi.

Là ban đầu anh ngây thơ vô tình, còn em niên thiếu chưa kinh qua sóng gió.

Bén duyên yêu đương giữa hồng trần, chỉ bởi sinh mệnh kia vội vã mà lặng lẽ đôi co.

Nhớ thương là lầm lỗi thế gian, hoặc là nhân quả truyền từ kiếp trước.

Nguyện mang cả đời tích góp, không tiếc đổi lấy khoảnh khắc âm dương giao hòa.

Đến dễ đến, đi khó đi, mấy mươi năm du ngoạn nhân gian.

Đời dễ phân li đời khó tụ hợp.

Giọng Trì Phi Điềm dù khá tốt, nhưng ngũ âm không được đầy đủ, âm luật không chính xác, hát nghe không hay lắm, một đám người ngồi trên ghế salon bê đá đập chân mình, không đành lòng nhìn thẳng mà bịt lỗ tai lại.

Tống Quy Phàm lại hết sức chăm chú lắng nghe, tay cầm ly thủy tinh, gợn nước lắc lư, ánh mắt không biết rơi vào khoảng không nào.

Lúc màn hình tối lại, Trì Phi Điềm nhìn thấy được hình dáng Tống Quy Phàm phản chiếu qua màn hình, thiếu niên năm đó mặt mày gọn gàng, trắng nõn lạnh lùng nay đã trưởng thành thành một người đàn ông ung dung thản nhiên thành thục.

Sau khi Trì Phi Điềm hát xong, cả phòng nhiệt liệt vỗ tay, còn có mấy cô gái huýt gió, dù cho anh có hát khó nghe hơn nữa, thì bao giờ cũng có rất nhiều người tâng bốc! Trì Phi Điềm còn cho là mình hát rất hay, cái đuôi vểnh lên trên cao, mặt mày hớn hở ném hôn gió đi khắp nơi.

Đẹp trai thì làm cái móe gì cũng có người cổ vũ, huống chi nhân duyên của Trì Phi Điềm rất tốt, gặp ai cũng có thể nhắc ra một đoạn chuyện cũ.

Tống Quy Phàm cảm thấy hơi đau đầu.

Trì Phi Điềm liếc qua hướng của Tống Quy Phàm, hơi do dự, bây giờ thừa cơ đổi lại chỗ ngồi là vừa khéo, không ngồi cạnh Tống Quy Phàm thì sẽ không lúng túng như vậy…

Nhưng mà chân anh vừa mới chuyển bước, Tống Quy Phàm đã duỗi tay ra, kéo anh ngồi lại ghế.



Tống Quy Phàm mượn ba phần say, bỗng ôm lấy anh, trong ba giây ngắn ngủi đã dán mặt lên ngực của Trì Phi Điềm, hai tay nhẹ ôm lấy lưng anh.

Máu toàn thân của Trì Phi Điềm dồn lên, trái tim đập mạnh như muốn bay ra ngoài. Cảm giác này giống như vừa ăn một viên đường thì đã bị đắng miệng ở giây tiếp theo. La Đại Hữu (2) lệ rơi đầy mặt!

(2) là người hát bài Hồng trần cuồn cuộn mà Tiểu Trì vừa hát.

Hai người họ xa nhau ba năm, lâu ngày không gặp có lẽ nên ôm một cái.

Nhưng mà…

Đừng có ôm đột ngột vậy chứ, trước tiên phải xếp hàng xin số nha! Chờ ông đây tắm rửa thay quần áo, giặt giũ thơm tho ngào ngạt rồi mới được ôm!

Ba giây ngắn ngủi, ánh mắt Trì Phi Điềm rũ xuống, bèn nhìn thấy một đoạn lưng dưới cổ áo Tống Quy Phàm, cột sống bóng loáng, hơi nhô ra, bả vai rộng ra không ít so với năm đó, áo len thô ráp mang theo mùi hương sạch sẽ. Cằm Tống Quy Phàm tựa như lơ đãng mà nhẹ nhàng đặt lên vai anh, còn đυ.ng đầu anh vài cái, Trì Phi Điềm choáng váng, đầu u ra cũng không biết.

Nói thật, Tống Quy Phàm trừ cái vẻ ngoài đẹp mã ra thì cũng không có quá nhiều ưu điểm, tính tình thì nặng nề, nhưng lại chẳng ai thay thế được hắn.

Cả người Trì Phi Điềm không ổn, tựa như con nai khổng lồ bị nhốt vào trong ngục tối, điên cuồng mà đập mạnh, run rẩy dùng âm thanh gϊếŧ phong cảnh nói: “Ôm một lần một trăm tệ!”

Tống Quy Phàm: “…”

Tống Quy Phàm cuối cùng cũng buông anh ra, nâng ly lên, sắc mặt bình tĩnh như hồ nước: “Hữu nghị muôn năm.”

Trì Phi Điềm nhéo lòng bàn tay, cũng giơ ly lên, khó khăn nói: “Tình, tình bạn muôn năm.”

Ngầm hiểu lẫn nhau, thăm dò lẫn nhau.

Trì Phi Điềm có cảm giác mình sẽ thua.

Trì Phi Điềm run sợ, cảm thấy tay cũng run theo, anh nhẹ nhàng buông ly, nuốt nước bọt, quay đầu qua chỗ khác, miễn cho bị nhìn ra sơ hở. Tống Quy Phàm đã sớm đặt ly xuống, mặt không biến sắc đi toilet, đứng trước gương, từ tai đến cổ, đều đỏ rực một mảng.

Hữu nghị muôn năm.

Con mẹ nó cái hữu nghị muôn năm.

# nhật ký của hoa khôi giảng đường #

Ngày 19 tháng 6 năm 2005 trời nắng

Thư tình của cô bạn cùng bàn chữ xấu quá, hành động hái hoa lung tung càng bất lương hơn.

May mà tôi tới sớm đấy.

Tôi chẳng hề tức giận.

Tôi chẳng hề tức giận đâu.

Tôi chẳng hề tức giận luôn.

Em họ nói cam của núi Alpes rất ngọt và ngon.

Được lắm, vừa đúng lúc tôi rất ghét cam ngọt.