Chương 6
Hùng Bưu há miệng rộng cười lớn, "Kêi đi, kêu nữa đi, hahaha...." Hùng Bưu vừa nói vừa từ từ đến gần, như vậy mới muốn chơi không phải sao?
Phụ nữ bên cạnh hắn chỉ biết hắn thích các cô ở trên giường phóng túng gọi, nhưng không biết hắn thích phụ nữ lúc kinh hoảng thét chói tai hơn.
"Gọi lớn tiếng lên, , tốt nhất để cho toàn bộ mọi người biết, ha ha......." Hùng Bưu cười nói.
"Biến, biếи ŧɦái, cái người biếи ŧɦái này!" Thẩm Yên Pi đυ.ng phải cái bàn phía sau sợ hết hồn.
"Ha ha, có cô gái nào mà không biết Hùng Bưu tôi lợi hại? Nếu chán chường làm sao chơi vui?" Hùng Bưu sải bước tiến lên phía trước, hắn đã không muốn kéo dài nữa.
Thẩm Yêu Phi túm cái gạt tàn thuốc làm bằng đá ở trên bàn, dùng sức ném về phía đầu hắn!
"Mẹ nó!" Hùng Bưu hét lớn một tiếng, một cái ném này đã chọc giận hắn. Mặc dù không đập trúng đầu của hắn, nhưng lại quét qua mắt của hắn.
"Xem tôi làm sao chơi cô!" Hùng Bưu tức giận khí thế to lớn ôm lấy cô.
"A! Không muốn, không muốn." Thẩm Yên Phi nhảy dựng lên giống như là bị sét đánh tới, bất chấp tất cả, chỉ có thể dùng sức đấm đá lung tung, "Tránh ra, tránh ra!"
"Gái điếm thối, không biết điều, a!" Đột nhiên cả người Hùng Bưu khom lại nằm trên mặt đất, hai tay dùng sức che đủng quần bị đá trúng, "Mẹ nó......" Ngay cả câu nói thô tục hắn cũng không có khí lực để nói, nhìn là biết một cú đá của Thẩm Yên Phi kia dùng bao nhiêu sức,
"Mở cửa, mở cửa!" Thẩm Yên Phi vội vàng vượt qua cơ thể Hùng Bưu gập trên mặt đất đi tới trước cửa, "Các người nhanh lên, nhanh mở cửa, a!"
Từ lúc cách đó vài bước Tề Hạo và Vũ Lâm tiếng kêu khóc của phụ nữ trong ngừng truyền ra từ trong phòng bao, hiệu quả cách âm ở phòng bao trong quán rượu luôn luôn rất tốt, không lọt ra âm thanh gì, đây căn bản là, có thể thấy được cô gái bên trong khóc có bao nhiêu thê thảm.
Mẹ Tang đương nhiên biết tiếng thét này là chuyện gì xảy ra, "Tôi nói hai vị đại ca, ả thật anh Hùng còn có chuyện chưa xử lý xong, có muốn ở đây chờ một chút hay không?"
Vũ Lâm không muốn xoắn xuýt với phụ nữ, dứt khoát tiến lên từng bước muốn mở cửa.
Mẹ Tang vội vàng tới lấy lòng nói: "Chuyện như vậy làm sao làm phiền đại ca tự mình động thủ? Tôi tới là tốt rồi, tôi tới là tốt rồi." bà cười đến giống như nhanh khóc lên.
"Mở cửa, van cầu các người nhanh mở cửa." Thỉnh thoảng Thẩm yên Phi quay đầu lại liếc nhìn tình hình của Hùng Bưu, "Mở cửa, tôi muốn ra ngoài, tôi muốn ra ngoài!"
"Cô, cái đồ tiện nhân này." Hùng Bưu đau đến nỗi trong vòng nửa giờ không đứng nổi, chỉ có thể quỳ trên mặt đất kêu gào.
"Van cầu các người mở cửa để tôi ra ngoài, tôi không muốn đợi ở chỗ này." Cô không biết hai tay nhỏ bé của mình đã đánh đến xưng đỏ, chỉ mạnh mẽ mà thô bạo đấm, xem có thể đánh cửa đến hư để chạy đi hay không, "Cứu mạng!"
"Mẹ Tang ở bên ngoài gõ cửa, chỉ hy vọng anh Hùng chớ chút giận lên người mình.
"Mở cửa! Nhanh mở cửa! Nhanh mở cửa!" Lúc này tiếng gõ cửa giống như là một tiên đan cứa mạng Thẩm Yên Phi, "Mở cửa! Nhanh mở cửa!"
Mẹ Tang vạn phần bất đắc dĩ mở cửa, động tác như rùa kia cố ý trì hoãn thời gian, Vũ Lâm thấy thế trong lòng có một ngọn lửa hừng hực cháy lên!
Thẩm Yên Phi thấy khe cửa lộ ra một chút ánh sáng liền xông ra ngoài, Vũ Lâm đang muốn tự động đi lên trước động thủ với cánh cửa, có một vật thể không rõ đột nhiên vọt ra từ bên trong, dùng sức đυ.ng vào Tề hạo.
"A!" Thẩm Yên Phi cho là bản thân đυ.ng vào vách tường.
Mẹ tang vội vàng tiến lên bắt được cây tiền của mình, từ trước tới giờ chưa từng thấy qua mặt hàng tốt như vậy, nhất định có thể giúp mình kiếm được một xấp tiền mặt lớn.
"A, a!" Thẩm yên Phi vùi đầu vào vách tường cuống loạn kêu, một đôi tay nhỏ bé còn vung loạn ở phía sau, "Tránh ra, tránh ra!"
"Tôi muốn gọi cảnh sát bắt các người, các người là đồ bại hoại." Có lẽ Thẩm Yên Phi sợ đến ngây người, cho nên vọng tưởng có thể vùi đầu vào vách tường để đi ra ngoài, cô quá sợ hãi, không muốn nhìn thấy mặt người xấu, "Tránh ra, các người toàn bọ không nên tới đây!"
Đang lúc mẹ Tang còn muốn tiến lên một chút, bắt lấy Thẩm Yên Phi, Tề Hạo ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc mẹ Tang một cái.
Cái nhìn thoáng qua nhàn nhạt này, có thể làm mẹ tang vừa mới giơ chân lên cứ như vậy yên lặng treo ở giữa không trung, hoàn toàn không dám vọng đông (hành động bừa bãi), mẹ Tang thật đúng là bị làm khó, tiến lên cũng khoogn được mà lùi cũng không xong.
"Tôi, tôi nói anh tề, cô bé này là người phụ nữ của anh Hùng đấy." Chuyện sớm hay muộn.
"Cô phải không?" Tề Hạo cúi đầu nhìn về phía cái đầu lâu trên người mình hỏi.
"Không phải, không phải!" Đầu lâu nhỏ của thẩm Yên Phi như cái máy khoan điện hoàn toàn không đình chỉ hoạt động, "Ai là người phụ nữ của ai? Tôi muốn tìm cảnh sát, tôi muốn tìm cảnh sát!"
"Này, này...." Đây là lần đầu tiên mẹ Tang gặp chuyện làm cô không cách nào giải quyết, mọi lần không phải chỉ cần mang danh hiệu của anh Hùng ra là dễ dàng xử lý xong sao? Hôm nay hết lần này tới lần khác ngay cả anh Hùng cũng không làm gì nổi.
Sao anh Hùng còn không ra? Cô ta cũng sắp bị tòa băng sơn ngàn năm này làm cho chết rét rồi. Tuổi còn trẻ làm gì mà ánh mắt dọa người như vậy? Coi như anh Hùng nổi giận, cô ta cũng chưa từng cảm thấy sợ như thế.
"Ô ô.... ....." Cô, cô còn tưởng bản thân mới vừa rồi liền, sẽ khó giữ được trinh tiết, suy nghĩ đến chuyện này, cô càng khóc đến thương tâm.
"Ô.... Ô ô.... ...." Ban đầu chỉ có đỉnh đầu của Thẩm Yên Phi dính ở trên vách tường, không biết từ lúc nào, hai tay nhỏ bé cũng theo đó ôm lên vách tường.
Tề Hạo lại vẫn một mực đứng thẳng tắp, hai tay đút trong túi quần tây trang.
Vũ Lâm không biết trước mắt đang trình diễn tiết mục gì? không khí giống như thay đổi từ khi quả cầu lông lao ra từ trong phòng bao, mà giờ phút này quả cầu lông kia đang dính vào trên người đại ca?
Anh trợn trừng mắt nhìn ro ràng! Không sai, quả cầu lông kia đang vững vàng dính vào trước ngực đại ca, nữ nhân dính vào đại ca khoogn có gì kỳ lại, cổ quái là đại ca vẫn không đưa tay đẩy ra.
Ảo giác, nhất định là ảo giác, Vũ Lâm nhắm mắt lại, anh tin tưởng lúc mình mở mắt, tất cả sẽ khôi phục bình thường.
A! Vũ lâm mở một đôi mắt hấp dẫn phụ nữ ra. Không có, không có! Quả cầu lông chưa gặp bao giờ kia còn đang dính trên người đại ca!
"Ô ô.... ......