Chương 4
Cái trừng mắt này, mắt nhỏ của Hùng Bưu đã có thể thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Yên Phi, mặt đã bị đánh sưng thành như vậy còn có thể làm ánh mắt người ta sáng lên! Hùng Bưu rất hài lòng, cũng không biết khi cởϊ qυầи áo ra có như dự đoán hay không?
Người đàn ông lắc đầu một cái, "Không cần lãi sao?"
"Lãi, cho dù cộng thêm lãi cũng làm sao có thể đến ba trăm ngàn?" Thẩm Yên Phi hơi thở mong manh căm giận nói.
"Bọn ta là ngân hàng tư nhân bí mật không phải ngân hàng nhà nước, đương nhiên lãi sẽ tương đối cao một chút, đây là luật lệ." Người đàn ông tự cho là có lòng tốt nói.
"Các người là đồ bại hoại ăn tươi nuốt sống người!" Cô biết ba vay tiền lãi rất cao, nhưng không nghĩ tới nó sẽ cao đến như vậy!
Thẩm Yên Phi luôn luôn đơn thuần, bị sự thật trước mắt làm cho trấn động không biết phải làm thế nào? Không phải ba đã nói mỗi tháng chỉ cần đưa cho bọn họ năm vạn là được rồi sao?
"Người bại hoại này là muốn giúp cô thôi." Người đàn ông nâng cằm của cô lên nói, "Mang cô tới nơi ày chính là muốn cho cô một cơ hội."
"Cầu xin anh Hùng thật tốt, xem anh Hùng tình toán với cô thế nào." Người đàn ông dáng vẻ lưu manh nói.
Lúc này Thẩm Yên Phi nhìn về phía người đàn ông ngồi trên ghế sa lon hai cái chân to mở lớn, thịt mỡ mọc tràn lan trên mặt làm cô thấy cực kỳ không thoải mái, nhất là một đôi mắt ti hí không nhìn thấy lòng trắng mắt kia.
"Tôi sẽ trả tiền đúng hạn." Cô dũng cảm nói.
"Trả? Cô muốn trả đến lúc nào?" Hùng Bưu xuy một tiếng bật cười, người phụ nữ bên cạnh cũng giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười vậy, rối rít bật cười.
"Tôi sẽ đưa toàn bộ tiền lương mỗi tháng cho các người." Đây là chuyện cô vẫn đang làm, giọng cô nghiêm túc lại đưa tới nhiều tiếng cười mỉa mai hơn.
"Cô gái ngốc, yên tâm đi theo anh Hùng, đừng nói là ba trăm ngàn được xóa bỏ, anh Hùng còn cho cô ăn thơm uống say đấy." Rốt cục người đàn ông nói ra kết quả hắn muốn.
"Không!" Thoáng chốc Thẩm Yên Phi bị hù dọa hé ra khuôn mặt sưng đỏ trắng bệch.
Cô lảo đảo đứng lên, khó khăn, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân họ kéo cô tới đây? Cô không muốn! Cô không muốn! Thẩm Yên Phi ra sức lắc đầu.
"Không muốn? Dĩ nhiên có thể." Cô gái cự tuyệt hiển nhiên đã làm Hùng Bưu nổi giận, "Lấy ra ba trăm ngàn!" Cô gái không biết điều!
"Tôi sẽ trả, tôi nhất định sẽ trả." Cơ thể Thẩm Yên Phi lui về phía sau, không biết rằng người đàn ông đã chặn lại đường lui của cô, ngăn ở trước cửa.
"A!" Thẩm Yên Phi thét chói tai. Người đàn ông đưa tay đẩy, Thẩm Yên Phi lại dễ dàng đứng ở trước mặt Hùng Bưu.
"Suy nghĩ thật kĩ, cân nhắc." Khó có được Hùng Bưu dùng tài hùng biện của mình khuyên nhủ, có thể thấy được hắn thật sự rất hài lòng.
"Không, tôi sẽ trả tiền!" Cô tình nguyện chết cũng không nguyện ý bán thân mình!
"Cô rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt?" Người đàn ông tiến lên sau đó rất hung tợn giáo huấn cô một phen, dám ngăn cản con đường của lão tử? Không muốn sống!
"Dừng tay." Hùng Bưu mở miệng, "Tao thích phụ nữ sau khi cởi hết quần áo phải trắng mịn."
"Dạ, anh Hùng." Người đàn ông kịp thời thu quả đấm đang nắm chặt, hung hăng nhìn chằm chằm cô!
Cả người Thẩm Yên Phi căng thẳng, trước có hổ, sau có sói, cô, cô chạy thoát được sao?
"Tất cả đều ra ngoài." Hùng Bưu khẽ quát.
Một câu này của hắn làm Thẩm Yên Phi sợ đến nhảy dựng lên, cô gần như muốn thét lên!
Tất cả mọi người đều biết khẳng định lão đại lại muốn ép lương vì xướng (ép buộc người tốt làm gái điếm), các tiểu thư cũng rất không cam lòng đi ra khỏi cửa, điều này chứng tỏ các cô sắp có một đối thủ tranh giành tình cảm, hơn nữa còn là đối thủ rất mạnh.
Hùng Bưu bước từng bước một đến gần con thỏ đang đợi làm thịt, ngược lại hắn rất thích quá trình đi săn, bởi vì nó sẽ làm quá trình cá nước thân mật càng thêm hứng thú.
"Mở, mở cửa ra!" Thẩm Yên Phi vừa dùng sức vỗ vào cánh cửa đã bị người ta khóa từ bên ngoài, vừa sợ hãi thỉnh thoảng ngoái đầu là liếc về phía người xấu đang càng lúc càng tới gần bản thân.
"Ha ha..." Khóe miệng Hùng Bưu gần như chảy ra nước.
"Mở cửa! Mở cửa ra!