Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế?

6.79/10 trên tổng số 14 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Nuôi dưỡng chồng từ nhỏ, cận đại không tưởng. Editor: Cẩm Băng Đơn. Khi tôi còn nhỏ dẫn tôi tới một thế giới mới, một thế giới của cô, như vậy liệu sau bảy năm trôi qua không gặp lại nhau, c …
Xem Thêm

Khu 7, đã hơn một năm trôi qua kể từ khi cô gái Zombie "nhặt được" Bạch Hi. Lúc đó Bạch Hi mới sáu tuổi. Sau thời gian một tháng ở chung liền xác nhận Phạn Phạn không giống với mấy con Zombie khác, tại sao vậy chứ? Nguyên nhân có rất nhiều, Phạn Phạn biết suy nghĩ. Lịch Zombie năm 176 hiện tại, hầu hết Zombie có suy nghĩ thì cũng chỉ có một ý nghĩ đó là ăn, một khi xuất hiện vật còn sống sẽ theo bầy nhào lên. Phạn Phạn lại nói được rất nhiều từ, mà bình thường Zombie cấp thấp chỉ biết phát ra âm tiết đơn lẻ. Hơn nữa bộ dạng con người của Phạn Phạn lại được duy trì toàn vẹn, trong ấn tượng của Bạch Hi, đám Zombie có mặt rỗ dữ tợn và đáng sợ, không đầy đủ tay chân, tóc tai xù xì... Trong khi đó, Phạn Phạn trừ bỏ một đôi mắt màu nâu đỏ cùng ngẫu nhiên uống máu người thì không khác so với con người là mấy. Phạn Phạn... Nhưng đối với Tiểu Bạch Hi sáu tuổi, chỉ cần xác nhận một chuyện thì tốt rồi, Phạn Phạn sẽ không ăn cậu ta, mặc dù Zombie tay chân vụng về, nhưng Phạn Phạn thật sự chăm sóc Tiểu Bạch Hi rất tốt, không bao giờ để cậu bé bị thương.

Nhưng Phạn Phạn lại không biết Bạch Hi đối với các con Zombie khác lại là hấp dẫn chết người, Tiểu Bạch Hi là người, là người còn sống sờ sờ, hơi thở thơm ngon này chính là hấp dẫn chết người.

Lần đầu tiên Phạn Phạn rời khỏi Tiểu Bạch Hi đi tìm "đồ ăn", chẳng có gì là lạ khi Tiểu Bạch Hi bị đám Zombie bao vây, một con thuận lợi từ trên gác bò xuống tìm theo mùi của Tiểu Bạch Hi mà lại gần. Tiểu Bạch Hi trốn ở trong tủ quần áo cuộn mình lại, tay nắm chặt áo đè cảm giác sợ hãi xuống, nước mắt trong bóng đêm cứ thi nhau biến thành hạt đậu rớt lên trên đầu gối.

Con Zombie kia đang tới gần, nó đã tới gian phòng rồi.

"Mẹ... Mẹ ở đâu?... Tiểu Hi, Tiểu Hi sắp chết rồi phải không?..." Bạch Hi líu ríu.

"Hrờ...... Hrờ!" Tựa hồ có thể ngửi thấy được mùi hôi thối trong miệng đám Zombie, chỉ còn cách một cánh cửa...

"Két!" Bạch Hi bị tấm ván do đám Zombie đánh nát nện vào, Zombie đang đi đến trước mặt.

Trong tầm mắt mờ mờ, lũ Zombie đang há hốc miệng, lộ ra răng nanh, khoảng cách thật gần, tựa hồ có thể đếm rõ được nó có bao nhiêu cái răng nanh... Zombie tiên sinh ngươi không đánh răng sao...Hàm răng nhọn kia xanh đến mức bắt đầu biến thành màu đen..."

Ầm!" Giây phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức, giống như thấy được mẹ, Bạch Hi vươn tay muốn bắt lấy... Đừng đi... Đừng đi... Đừng bỏ con... một mình...

***

Ánh chiều dương chiếu xuống gương mặt bé thơ với hai mắt đang nhắm nghiền, lờ mờ có thể nhìn thấy được những sợi lông tơ nho nhỏ, bàn tay khẽ nắm chặt! Vốn hai mắt đang nhắm chặt bỗng nhiên mở ra!

"Hơ... Hơ..." Nỗ lực mở rộng phổi đang bị đè nén, hô hấp.

"Mình... Đây là?" Bạch Hị nhìn chung quanh, vẫn là căn phòng quen thuộc, bên trái là một tủ quần áo đã bị phá nát, trước mặt có cô gái hơi nhếch môi, răng môi rõ ràng, ánh mặt trời ấm áp, dường như đã qua mấy đời...

"Này, Bạch Hi, lúc nãy nhóc có biểu cảm gì thế? Đang khóc hả? Thương xót hả?" Vốn là lời nói ôn nhu nhưng nghe vào tai lại cảm thấy có cái gì đó không đúng?

"Xuyên không đến tận ba lần sao?" Đây là cô gái xấu bụng kia đang tự lẩm bẩm?

Quả nhiên, trong tay cô gái có một quyển sách, tên sách là hoạt hình lịch sử tiến hóa Nhật Bản.

"Là cô ấy, tôi mới không có!" Rõ ràng là cậu bé kiêu ngạo quay người lại chẳng thèm nhìn cô gái kia. Chẳng qua hai mắt khép hờ có chút ươn ướt.

Nhớ lại trước khi ngất xỉu nhìn thấy bóng lưng kia, nhưng tại sao lại lầm tưởng là mẹ cơ chứ? Đây rõ ràng là một Zombie, dù thế nào cũng không thể nào giống được, cô ta là một Zombie, là quái vật ăn thịt người... Nhưng là... Bạch Hi vụиɠ ŧяộʍ quay đầu nhìn cô gái dưới ánh mặt trời kia trông rất bình thường, trời thậm chí là rất xinh đẹp, suy nghĩ kiên định lại bị dao động.

Có nên trồng xung quanh nhà cây đậu bắn súng không nhỉ? Như vậy những lúc Bạch Hi ở nhà một mình sẽ rất an toàn. Phạn Phạn nhún vai, xem ra ý kiến này cũng không tồi.

Đợi chút! Có phải nhầm lẫn ở đâu không? Hay là phương pháp này có vấn đề? Nơi này không giống với Plants and Zombie đâu.

Đương nhiên, lúc đó Phạn Phạn vẫn còn không biết Bạch Hi được tính là "cái gì", chỉ biết cậu nhóc đó sẽ hấp dẫn rất nhiều Zombie, là một Zombie đã sống năm mươi năm nhưng cô lại chẳng mấy khi vận động đầu óc. Vì để cuộc sống của mình càng thêm thú vị, vì biết rõ rằng mình biết những thứ này thứ nọ, cô bắt đầu đọc sách. Niên đại này tính ra vẫn có chút Internet, nhưng nếu rời khỏi khu an toàn thì sẽ không dùng được bao nhiêu.

Đúng thế, Phạn Phạn là một con Zombie có chỉ số thông minh cao và thích tìm kiếm niềm vui. Mấy năm nay không phải là cô chưa nuôi nhốt nhân loại bao giờ, chẳng qua là bởi vì bọn họ bị sợ quá nên hoảng hốt chạy loạn, cho nên khi Phạn Phạn tìm thấy thì bọn họ đã bị ăn như tằm ăn rỗi, nửa chết nửa sống rồi.

Nhắc tới Bạch Hi muốn đi ra ngoài, đói bụng? Vậy thì đi thôi.

"Cho nhóc này." Phạn Phạn túm lấy một cánh tay trong miệng Zombie gặp ở ven đường đưa cho Bạch Hi.

"Cô đang đùa sao?" Bạch Hi nhìn thấy cánh tay trên tay Phạn Phạn, vết máu khô cạn trên cánh tay đã biến thành màu đen, từng đợt phát ra “mùi thơm” .

"Oẹ ――" Bạch Hi vịn tường nôn dữ dội một trận, vẫn là không thể thích ứng được.

"Không cần à?" Phạn Phạn vứt cánh tay về phía sau lưng, một đường vòng cung hoàn mỹ xoẹt qua.

"Bặp, ực" Xa xa, một tên Zombie há miệng ra nuốt chửng cánh tay mà Phạn Phạn vừa vứt.

Bạch Hi không giống với mình. Bạch Hi không uống máu người, không gặm xương người, không ăn não người, vậy Tiểu Bạch Hi ăn cái gì đây? Cái kia à? Ai, không phải, đó là một tảng đá. Cái kia? Cũng không phải, đó là Zombie mà.

Mà con Zombie cách đó không xa hình như đã nhận ra cái gì, sau khi ăn xong nhìn thoáng qua Phạn Phạn rồi chuồn mất.

"Phạn Phạn, cô đừng lấy mấy thứ vớ vẩn kia cho tôi nữa." Bạch Hi hồi phục xong liền ngăn trở động tác kế tiếp của Phạn Phạn.

"Tôi vẫn nên đi siêu thị tìm ít đồ ăn vậy."

“Lần trước đi siêu thị hẳn là đã bị ăn mất rồi ấy nhỉ?" Phạn Phạn nhớ lại.

"Vậy làm sao bây giờ ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hi lập tức hiện lên vẻ cười khổ.

"Đi nơi khác tìm." Phạn Phạn vừa nói xong liền đi về phía Đông.

Bạch Hi cũng chỉ có thể đi theo Phạn Phạn, dù sao rời khỏi Phạn Phạn cũng sẽ bị cả bầy Zombie vì nhòm ngó thân thể mình mà xông lên thôi.

***

"Phạn Phạn! Rốt cuộc chúng ta phải đi đến chỗ nào?" Một cậu bé khoảng bảy tám tuổi đang gọi một cô gái đi đằng trước.

"Khịt…” Cái mũi Phạn Phạn chu lên ngửi mùi hương mà gió mang tới.

"Bên kia." Ngón tay thon dài chỉ về phía trước.

"Phải đi vào trong đó." Vẻ mặt Phạn Phạn không biểu cảm biểu thị không cho phép cự tuyệt, cô cất cao giọng nói.

"Khịt khịt! Vì sao tôi không ngửi thấy" Bạch Hi bất mãn với cô gái cả người toát ra vẻ nữ vương kia, sau đó chun chun cái mũi của mình thấp giọng tự nói.

***

Phạn Phạn cùng Bạch Hi rời khu 7 được một ngày, đã sắp đến khu 11.

Nhìn khu 11 ở phía xa, mặt trời màu đỏ nhô lêи đỉиɦ đầu, ánh chiều dương chiếu xuống, thành thị bị bỏ hoang nằm trên một vùng đất yên tĩnh, lịch Zombie năm 176 hôm nay đã khác biệt rất lớn với lịch của người trước, thành phố không có bóng người phát ra mùi cũ kỹ, cho dù là giữa trưa cũng không thế bớt đi được mùi ẩm mốc này.

Bạch Hi đi theo phía sau Phạn Phạn quan sát đường phố, thỉnh thoảng lại có ánh sáng màu đỏ chợt lóe khiến cậu bé run lên, không tự chủ được mà nhích lại gần Phạn Phạn. Mà Phạn Phạn đi ở phía trước tựa hồ không nhận thấy được hoàn cảnh xung quanh, cô cứ đi chầm chậm giống như đang dạo trong vườn hoa nhà mình.

"Bộp." Chỉ lo quan sát bốn phía, Bạch Hi không chú ý tới đột nhiên Phạn Phạn sẽ dừng bước.

"Phạn Phạn, làm sao vậy?" Bạch Hi xoa xoa cái trán, làm gì tự nhiên dừng lại hại người ta đυ.ng phải cô thế!

Thêm Bình Luận