Chương 8-2
"Nếu như cô thích một người, muốn ở bên cạnh người đó, muốn xứng với người đó. Nhưng cô và anh ta thuộc về hai thế giới khác nhau, không phải cô nên thử tiến vào thế giới của anh ta hay sao?" Mở của xe, Tề Vĩ cố gắng bình tĩnh —— nguyên tắc căn bản của đàm phán chính là tâm bình khí hòa, ít nhất cũng cố tỏ ra như vậy. Đây là Trương Sơn ân cần dạy anh, bởi vì anh thường xuyên ở trong hội nghị không kiên nhẫn mà hét lên.
"Không cần như vậy." Tiêu Đồng lắc đầu, "Thích là một chuyện, ở bên cạnh người đó lại là một chuyện khác, xứng hay không lại càng không liên quan. Hơn nữa trên thế giới này. . . . . . Người với người vốn không giống nhau! Cần gì gò ép như vậy?"
"Nhưng cô thích anh ta, không phải là cô nên đi theo anh ta, hiểu rõ tất cả những thứ anh ta thích sao?"
"Đó cũng chính là ép buộc! Cho dù tôi thích một người, tôi cũng không nhất định phải thích thế giới của anh ta. Tôi sống của cuộc sống tôi, anh ta sống cuộc sống anh ta, không phải rất tốt sao?"
"Nhưng cô không hiểu biết về thế giới của anh ta, cô không có cách nào cùng anh ta trao đổi, cũng không có biện pháp ở bên cạnh anh ta một thời gian dài. Anh ta sẽ tự do bay lượn trong thế giới của anh ta còn cô chỉ có thể đứng một bên nhìn theo, bị anh ta bỏ lại rất xa. . . . . ." Tề Vĩ nắm chặt tay lái.
"Nếu đúng như vậy, vậy thì không nên nhìn! Anh ta bay đường anh ta, tôi đi đường tôi, tại sao phải đuổi theo, như vậy rất mệt mỏi?" Tiêu Đồng càng ngày càng bối rối, cảm giác hai người đang đối nhau bằng lời nói, "Nếu như thay đổi vì đối phương, làm một người không phải chính mình. Người anh ta yêu không phải là bản thân tôi, vậy còn ý nghĩa gì?"
"Trung Quốc có câu: ‘ Đạo Bất Đồng Bất Tương Vi Mưu ’, hay chính là, không chung một con đường không nên đi cùng nhau! Nói một tiếng chào nhau, rồi đường ai nấy đi. Bám lấy không buông không phải rất mất mặt sao?”
"Bám lấy không buông. . . . . . Mất mặt?" Âm thanh của Tề Vĩ lạnh buốt.
"Đúng vậy, thế gian đa số mọi người đều có chung một đoạn duyên phận, sau đó sẽ phải đường ai nấy đi. Đừng nói không chung đường, cứ cho là trăm sông đều đổ ra biển thì theo thời gian cũng tách rời nhau. Đến lúc đó dĩ nhiên là đường anh anh đi, ngay cả quay đầu lại cũng không muốn. Cùng lắm chỉ là nhiều năm sau gặp lại, lên tiếng chào hỏi, nhớ lại chuyện xưa." Tiêu Đồng lạnh nhạt nói, "Tôi là đám mây bay trên trời, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trước mặt bạn, bạn không cần ngạc nhiên, lại càng không cần phải vui mừng, bởi trong giây lát tôi sẽ biến mất. Chúng ta gặp lại nhau giữa biển đêm tối tăm, chúng ta đều có hướng đi riêng. Bạn nhớ cũng được, không nhớ cũng chẳng sao, chỉ là tại đây, gặp nhau, giúp đỡ nhau cùng toả sáng. . . . . . Nhìn bạn vụt tắt, đến cả nhớ cũng chả muốn. . . . ." Cô không thích dùng từ mỹ lệ, những bài hát được xem như thi ca hiện đại mà cô để ý.
Xe chợt dừng lại, Tiêu Đồng không phòng bị, thiếu chút nữa theo quán tính mà cụng đầu. Cô kháng nghị nhìn về phía Tề Vĩ đang ngồi ở ghế tài xế, lời trách cứ theo nét mặt lạnh buốt của anh mà nuốt vào trong.
Trong lòng cô, anh luôn là một đứa trẻ, tức giận cũng giống trẻ con, tùy hứng mà thôi, không cần để ý, cho kẹo sẽ không sao nữa.Không thể tưởng tượng, đứa trẻ này cũng sẽ có vẻ mặt như thế?
Trên mặt của anh mang theo sự tức giận cùng đau khổ, tay nắm chặt hiện lên đường gân xanh. Đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn chằm chằm cô. Môi mím chặt lại, tiếng hít thở nặng nề tạo nên bầu không khí khẩn trương trong xe.
"Không cùng một con đường liền chia tay, tình cảm dễ bỏ qua như vậy sao? ! Tình cảm của tôi đối với cô, cũng chính vì lý do này mà bị xem nhẹ phải không?" Tề Vĩ nắm lấy vai cô, lắc mạnh, chờ đợi cô giải thích, "Tôi thích cô, tôi yêu cô, tôi cố gắng để ở bên cạnh cô, làm mọi chuyện để lấy lòng cô. . . . cô chỉ vì một câu ‘ Đạo Bất Đồng Bất Tương Vi Mưu ’ mà có thể đá tôi đi sao? Chẳng lẽ sau mọi cố gắng, cô vẫn xem tôi không xứng?"
"Cô ngay cả nhớ cũng không muốn nhớ tôi, cô đã sớm quyết định thời điểm rời đi, ngay cả quay đầu lại cũng không muốn? Cô cho tới bây giờ đều tự do tự tại, sẽ không chút lưu luyến thật sao? Tôi cho dù có đuổi theo như thế nào cũng là không có ý nghĩa sao?"
"Vĩ. . . . . . Tôi chóng mặt. . . . . ." Tiêu Đồng bắt lấy tay anh, sắc mặt có chút tái nhợt .
Tức giận cũng thế, đau lòng cũng thế, không có cách nào làm cô để tâm. Sắc mặt cô tái nhợt, làm cho tim anh thắt lại. Anh buông vai cô ra, ôm lấy cô, vùi đầu trên vai cô.
"Tôi không muốn buông ra, tôi vĩnh viễn sẽ không buông ra. . . . . . Thậm chí nếu cô không muốn hay là cô muốn rời đi. . . . Tôi cũng sẽ không buông ra. . . . ." Anh lầm bầm, âm thanh nghẹn ngào, "Tôi muốn cô ở bên tôi, vĩnh viễn ở bên tôi, cho đến lúc già, người cuối cùng tôi thấy vẫn là cô. . . . ."
Tiêu Đồng có chút hoang mang, trong đầu vẫn còn chút choáng váng, cô ôm lấy anh, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Anh nhẹ nhàng run rẩy, nóng lòng muốn cho cô biết sự khát vọng trong anh, anh ôm chặt cô, nói lên sự quyết tâm của mình.
—— Tiêu Đồng, cô hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, có khi cô sẽ phải làm người trông trẻ cả đời.
Lời nói của Ôn Hải Đông vang lên bên tai cô, giọng điệu hài hước, nhưng lại nói đúng sự thật.
Nhưng. . . . . . Cô không muốn. . . . . .
Không muốn bó buộc cuộc sống cùng một người, chỉ muốn trải qua cuộc sống cảm tính của mình. Cuộc đời của cô còn rất dài, cô không muốn vì một người mà phải dừng bước.
Cánh tay ôm cô bây giờ, sẽ là ổ khoá trói buộc cô cả đời sao?
Cô không muốn, cô cả đời chỉ yêu tiền, yêu vật chất, không muốn cùng một người có mối quan hệ ràng buộc.
Bởi vì lòng tham của con người rất phức tạp, rất nhanh sẽ thay đổi.
Cô không có cuộc đời thứ hai để lãng phí, bây giờ nếu xây dựng một cuộc sống cố định, sẽ rất khó để thay đổi.
Nhưng nếu kiên quyết rời đi, chẳng lẽ nhất định phải phá vỡ ổ khóa?
Cô. . . . . . cam lòng sao? Phá vỡ ổ khóa này, nhẫn tâm làm cho một người đơn thuần như anh phải đau khổ suốt đời?
Anh ôm rất chặt, hốt hoảng từ hai cánh tay lộ ra. Nếu như mạnh mẽ rời đi cái giá phải trả sẽ là đôi tay này bị tổn thương, cô không thể hạ quyết tâm.
Nhưng, đôi cánh của cô sẽ như thế nào đây?
"Tôi yêu em, Tiêu Đồng." Âm thanh của anh trầm thấp, rung động lòng người.
(cảm xúc dưng chào, đổi tôi - em cho nó tình củm.hí hí :3 )
Con người, bởi vì sợ hãi sự cô đơn, nên mới tìm ra thuật ngữ “yêu”, mĩ từ này gắn kết hai con người, giúp họ nắm tay nhau chống lại sự cô đơn, thuận tiện giải quyết nhu cầu nối dõi tông đường.
"Tôi sẽ mãi yêu em, vì vậy xin em hãy tiếp tục ở lại bên tôi."
Đi theo mỹ từ này chính là vô số điều hỗn loạn. Đưa ra lời thề non hẹn biển, làm cảm động đối phương cũng làm cảm động chính mình; trực tiếp đánh vào khiến cả hai bên cùng giơ cờ hiệu đầu hàng. Người đứng ngoài cuộc, có người mơ ước, có người lại khinh bỉ, cũng có người âm mưu phá hoại câu chuyện cổ tích đẹp.
Cô là người qua đường, cô không tin, cũng không muốn tin. Cười một tiếng, sẽ không có cuộc vui kéo dài mãi mãi.
Cô không tin. Cô chẳng qua cũng chỉ là một chút quyến luyến của người đàn ông này.
"Không muốn cách xa. . . . . . Không muốn chia lìa. . . . . ." Anh buộc chặt cánh tay, sợ hãi nói.
"Vĩ. . . . . ." Tiêu Đồng nhẹ nhàng lui về phía sau, Tề Vĩ hốt hoảng ôm cô càng chặt hơn.
"Tôi sẽ không để cho em đi. . . . . . không bao giờ. . . . . ."
"Tôi không phải là muốn rời đi. . . . . ." Tiêu Đồng chỉ vào phía sau anh, "Chỉ là, hình như anh dừng xe sai nơi quy định, cảnh sát đang tới. . . . . ."
"Tôi sẽ cố gắng để phù hợp với em, tôi sẽ tìm hiểu thế giới của em, em có thể ở lại bên cạnh tôi không?" Về đến nhà, Tề Vĩ vẫn ôm lấy cô, sống chết không chịu buông tay.
"Vĩ, anh không cần phải vì tôi mà thay đổi. . .anh chỉ cần là chính mình là được." Tiêu Đồng lắc đầu một cái.
"Tôi là chính mình, em sẽ yêu tôi sao?” Sau mấy ngày được huấn luyện để trở thành thương nhân —— anh đã biết cò kè mặc cả.
"Tôi không biết." Tiêu Đồng tiếp tục lắc đầu, không có tình yêu cùng với anh, đối diện với ai cũng thế thôi.
"Tôi chỉ biết, nếu như tôi đồng ý ở lại bên cạnh anh, đó nhất định phải là do chính con người anh." Cô luôn thích những thứ tự nhiên, quá mức giả tạo, sẽ không làm cô thấy hứng thú—— cho dù sự giả bộ này là để phù hợp với cô.
"Vậy em có thể ở lại bên cạnh tôi?"
"Hiện tại không phải tôi đang bên cạnh anh sao?" Cô thở dài.
"Em chỉ tính ở lại một tháng nữa, mà ý tôi chính là vĩnh viễn." Anh nhìn chằm chằm cô.
"Anh có thể sống mãi được sao?" Cô hỏi.
"Vậy, cả đời."
"Cả đời quá lâu, tôi không bảo đảm được." Cô nói, vô ý làm anh buồn bã, lại đau lòng.
"Như vậy, trước khi em chán ghét tôi, hãy ở bên cạnh tôi, được không?" Anh hỏi, hai cánh tay ôm chặt hơn.
Anh sẽ dùng mọi biện pháp, không để cho cô chán ghét anh.
"Tôi có thể lựa chọn sao?"
Anh lắc đầu, tính trẻ con hiện rõ trên mặt, đầy bá đạo.
"Anh như vậy không phải rất quá đáng sao?" Tiêu Đồng nhìn anh chằm chằm.
"Tôi quá đáng, bởi vì tôi yêu em." Có lẽ nói rõ quan hệ vài lần, bây giờ có thể đường đường chính chính nói ra mà không đỏ mặt. Ngược lại, người đỏ mặt lại chính là Tiêu Đồng. Ba chữ này thường chỉ nghe ở trong phim truyền hình, ở ngoài đời thường nghe thấy lại cảm thấy giả tạo. Nhưng mà lời nói lúc này của anh, lại không nghe ra một chút gian dối.
"Nhưng. . . . . . Tôi không có cảm giác đó . . . ." Tiêu Đồng tự biết không thể nào đáp lại nhiệt tình của anh.
"Không sao, em ở lại đây, vậy là đủ rồi." Anh đặt một nụ hôn nóng bóng lên môi cô. Tay cởϊ qυầи áo của cô, tìm kiếm mềm mại trên da thịt.
Anh dùng phương pháp dịu dàng mà cuồng dã nhất để khơi lên du͙© vọиɠ của cô, nếu cô vì nam sắc của anh mà ở lại, anh tình nguyện làm Ngưu Lang.
Quan trọng là, anh muốn cô.
Tỉnh lại lúc nửa đêm, Tiêu Đồng mơ hồ mở mắt ra. Trước mắt là một cảnh tượng hết sức quen thuộc, Tề Vĩ đang ngủ say, hơi thở đều đặn, những sợi lông mi dài khẽ run. Cánh tay của anh ôm chặt lấy cô, cô giật giật, lông mày của anh hơi nhíu lại, ôm chặt hơn nữa.
Tiêu Đồng bất đắc dĩ cười, anh đúng là lo lắng cô sẽ rời đi. . . . . .
Ghé vào lỗ tai anh, hét lớn tiếng: "Gian phu đại nhân, mời buông tay ra, tôi muốn đi WC!"
Tề Vĩ mở mắt ra, thấy mặt cô, nở một nụ cười thoả mãn.
Cô chưa bao giờ thấy anh cười an tâm như thế, nhất thời ngây ra.
Một nụ cười nghiêng nước, nghiêng thành.
Anh không có nghiêng nước nghiêng thành, anh chỉ là nghiêng trái tim cô.