Chương 6-2
"Ồ? Gian phu. . . . . . A, Vĩ, sao anh lại mua hoa? Có giảm giá sao?—— không đúng, loại chuyện đó chỉ có tôi mới làm, anh giàu như thế, sẽ không vì một chút lợi nhỏ vậy mà làm giảm phong độ." Tiêu Đồng nhìn chằm chằm bó hoa hồng trong tay Tề Vĩ, có chút ngạc nhiên.
Cô nói một hồi, Tề Vĩ kiêu ngạo không nổi giận, chỉ sửng sốt một lát, đưa hoa cho Tiêu Đồng: “Tặng cô!”
“Tặng tôi? Tại sao vậy?"
Tề Vĩ nhớ lại những gì trợ lý đã dặn trước đó, “một trăm câu hỏi tại sao của phụ nữ” : "Tôi tặng hoa cho người phụ nữ của mình, còn cần có lý do sao?"
"Không cần!" Tiêu Đồng đi tìm bình hoa khắp nhà nhưng lại không thấy, "Gian phu đại nhân, anh muốn đùa tôi sao?"
Bình hoa đương nhiên là có, nhưng là do cô mua ở chợ đồ cũ mấy hôm trước. Cô biết đó không phải là đồ cổ, nhưng những bông hoa màu xanh dương trong suốt, tao nhã ở trên thân bình, làm cho cô không cách nào buông tay. Cãi nhau với người bán cả buổi, cuối cùng mới mua được chiếc bình với giá khá tốt.
Lọ hoa thanh lịch như vậy, kết hợp với hoa hồng đỏ, không thích hợp một chút nào. . . . . .
Trầm ngâm một lúc, cô không khỏi tự cười bản thân.
Hoa chính là hoa, bình hoa chính là bình hoa, bình hoa không dùng để cắm hoa, thì dùng để làm gì?
Cái thế giới này vốn dĩ đều vô tri vô giác, có thêm ý nghĩ của loài người, hoa mới có ý nghĩa của riêng nó.
Mà hoa hồng, xui xẻo lại liên quan đến " Tình yêu" – một danh hiệu vô cùng vĩ đại, từ đó trở đi luôn được gắn cái mác "Lãng mạn" mà "Dung tục" .
Có người cho rằng nó rất lãng mạn, hàng năm vào những ngày đặc biệt đều mua hoa hồng, nhân tiện chứng minh cho quy luật giá trị —— ngày thường giá một bông thường là 1$, trong tình huống cung không đủ cầu có thể tăng gấp 5 lần, thậm chí hơn, đến lúc cung lớn hơn cầu, giá có thể hạ xuống còn năm tệ, còn thấp hơn giá mua vào. Có người lại cảm thấy nó rất thô tục, giống như xã hội lạm dụng chữ “yêu”, không thật lòng, chỉ nhìn thấy sự mù quáng.
Nhưng hoa chính là rất rực rỡ! Những thứ thuộc về thiên nhiên đều rất đẹp, bởi vì nó tự nhiên. Cho dù loài người có áp đặt cho nó một ý nghĩa, thì bản thân nó vốn dĩ đã rất xinh đẹp.
Ừ, bình hoa cùng với hoa, lại càng hỗ trợ nhau.
"Tôi không cần lý do!" Tề Vĩ không tuân theo quy trình của một cuộc đối thoại thông thường, trực tiếp đưa ra kết luận.
"Gian phu đại nhân, vấn đề không phải cần hay không cần lý do, mà là, tôi không phải là người phụ nữ anh yêu." Thượng Đế phù hộ, cô cảm thấy có thể nói thật với người này chính là một ưu điểm.
"Làm sao cô biết là không phải?" Tề Vĩ nói xong, sắc mặt trở nên đỏ bừng.
"Làm sao có thể, chúng ta là mối quan hệ giao dịch! Giao dịch công bằng, cho nên không thể tiến đến tình yêu được, như vậy là làm trái với nguyên tắc giao dịch thông thường!"
"Cô làm loạn cái gì! Tôi tặng hoa cho cô, cô cứ nhận lấy là được!"
"Không phải tôi đã nhận rồi hay sao? Cám ơn hoa của anh." Cô cẩn thận cắm hoa vào bình, "Lần sau nhớ chọn hoa màu lam hoặc tím, lục, vàng, hoặc màu trắng cũng được, tôi thích những tông màu lạnh. Hơn nữa, cũng không cần phải là hoa hồng, mặc dù rất đẹp, nhưng rất tầm thường."
"Này, tặng hoa cho cô đã là tốt lắm rồi, cô không cần kén cá chọn canh." Tề Vĩ tuy mặt đỏ bừng, nhưng giọng lại không chịu hạ xuống.
"Vâng, tiểu nữ xin cảm tạ." Cô cúi đầu, vẫn bộ dạng cười nói tự nhiên.
"Hoa này. . . . . ." Phụ tá chuẩn bị cho anh rất nhiều câu như "Phấn hồng dành tặng mỹ nhân, hoa tươi là để tặng riêng người đẹp", "Em giống như một bông hoa xinh đẹp" "You are so beautiful to me" ... Những lời kia chạy trong đầu anh, nhưng không thể nào nói ra miệng.
"Hoa này. . . . . . Hoa rất đẹp. . . . . ."
"So it is." Cô nghiêng đầu nhìn anh, không cần anh phải nói.
"Hoa rất đẹp, hơn nữa. . . . . . Người cũng. . . . . ."
"A, thì ra anh muốn tôi khích lệ anh một chút sao? Nói thẳng! Người ta có thể ‘prettier than the flowers’, anh đương nhiền còn hơn thế" Sẽ không chỉ nói về vẻ đẹp một cách duy mỹ, cô nghe nói quan trọng nhất trong mangan, chính là bắt kịp thần thái nhân vật—— cho dù nhân vật trông như thế nào đi nữa, cũng sẽ không khác biệt nhiều lắm.
"Anh bạn trẻ, đối với diện mạo của mình phải có lòng tin, diện mạo của anh đã được tôi khẳng định." Tiêu Đồng mặt đầy hưng chấn, "Chỉ là so với hoa hồng, Anh có lẽ hợp với Mẫu Đơn hơn, cao quý hơn! Trong bụi hoa dại, nhà nhà đều kiếm từng bữa ăn. Tiền tiêu của anh một tháng đã bằng tôi kiếm cả đời —— có thể hơn nữa."
"Tôi là đàn ông!" Đàn ông sao lại dính líu tới hoa?
"Vâng vâng vâng, vậy thì không phải là hoa, là cỏ đuôi chó." Lúc nhỏ cô rất thích dùng cỏ đuôi chó để làm tai thỏ, rất giống logo của play-boy.
"Tôi là cỏ, cô là hoa." Tề Vĩ đỏ mặt, kiên trì đem ý quan trọng nhất nói ra, "Hoa này. . . . . . hoa này. . . . . . là bông hoa xinh đẹp nhất. . . . . ."
Đây coi như là lời ngon tiếng ngọt sao? Tiêu Đồng nhìn anh ngượng ngùng, không nhịn được mà cười thành tiếng.
"Gian phu đại nhân, anh cũng là loại cỏ xinh đẹp nhất!" Không bất ngờ, mặt Tề Vĩ đỏ ửng, da anh vốn rất trắng, nhưng bây giờ lại giống như người say rượu, đỏ đến tận cổ.
Anh ta thật sự rất vui vẻ.
"A Thanh, anh ta có thói quên tặng quà cho bạn gái không?" Tiêu Đồng bấm điện thoại, hỏi thăm tin tức.
"Ôi, Tân tiểu thư, rốt cuộc cũng nhớ tới tôi nha!" Tần Thanh ở bên kia điện thoại tỏ vẻ xúc động.
"Không cần dùng giọng điệu đó châm chọc mình! Có một người từng hát rằng, bằng hữu chính là người ở một bên nghe ta than vãn lúc gặp gian khổ, lúc hạnh phúc lại quên mất, có mới liền bỏ quên cái cũ." Tiêu Đồng tự tin nói.
"Người nào hát như vậy?" Tần Thanh suy nghĩ.
"Một bài tên là ‘ Bằng hữu ’, do mình tự nghĩ ra!" Năm đó gào thét khắp Nam Bắc, không tin cô chưa từng nghe qua, "Bây giờ, trả lời vấn đề của mình."
"Theo mình biết, bình thường Tề Vĩ đều dùng tiền làm điều kiện thoả thuận giữa đôi bên, sẽ không bận tâm đến chuyện khác." Cho dù là bỏ bạn gái cũng trực tiếp chi tiền, dù sao cũng có giá, chỉ xem ai ra giá cao hơn, "Thế nào, anh ta tặng cậu cái gì?"
"Ban đầu là hoa, sau đó là quần áo, trang sức." Tiêu Đồng thấp giọng oán trách, "Cậu biết không? Thẩm mỹ của anh ta vô cùng tệ, mình đã nói với anh ta là mình rất ghét đá quý lóng lánh, anh ta còn cố tình chọn một món đồ trang sức hoàn toàn không phù hợp với mình. Quần áo cũng thế, Chanel có gì tốt? Không thích hợp chính là không thích hợp nha! Hơn nữa còn kín mít, thật không nghĩ đến thời tiết bây giờ."
"Không thể nào! Chẳng lẽ Tề đại thiếu gia nghiêm túc sao?"
"Mình còn phải cảm kích sao?" Tiêu Đồng coi lời của cô như lời nhạo báng.
"Tóm lại cậu phải cẩn thận, đàn ông lúc nghiêm túc rất kinh khủng." Với tính cách bốc đồng đó, nhất định không ăn được sẽ đạp đổ.
"Aidza, với tính cách trẻ con của anh ta, sẽ không có vấn đề gì đâu!" Tâm lý Tề Vĩ vẫn còn thuộc về thời kỳ thiếu niên, thậm chí muốn yêu sớm, cũng sẽ tìm người lớn tuổi hơn. . . . . .
Người ta nói rằng đàn ông ở tuổi thành niên thường thích những người phụ nữ trưởng thành, anh ta chắc chưa thoát khỏi loại tâm lý này!
Quà của anh tặng ngày càng nhiều, lý do vẫn chỉ có một.
——"Đàn ông tặng quà cho người phụ nữ mình thích, còn cần lý do sao?"
Không cần, dù sao anh ta cũng thích tặng, cô cũng không khách khí nhận lấy.
Trong câu nói kia, chữ " thích", nghe rất ngại tai, phải tập làm quen. Dù sao cũng không quan trọng.
Quan trọng là, trang sức có thể đem đi bán. Những món Tề Vĩ mua đều không phải của các “bậc thầy” thiết kế mà cô theo dõi, nếu không nói ra danh tính của các bậc thầy, cô cũng không biết chúng đều là limited edition.
Những món đồ như vậy tốt nhất nên đem bán đi, bởi sẽ có rất nhiều người yêu thích tranh giành hàng giới hạn. Người xưa có một câu nói, cho dù có một người phụ nữ có mang một cái đầu heo, chỉ cần có hai người đàn ông tranh giành, lập tức sẽ biến thành người hoàn mỹ.
Nếu nói về các bậc thầy, chính là được tạo nên như vậy.
Cho nên, cô có thể đem đồ trang sức này bán đi với giá cao hơn bình thường —— Tề Vĩ thân phận cao như vậy, anh có thể mua được, người khác chưa chắc đã có bản lĩnh đó.
Ha ha, kiếm được tiền, kiếm được rất nhiều tiền nha!
Chỉ là sẽ có lúc chuyện bị bại lộ, Tề Vĩ giao du rất rộng, mặc dù gần đây đã thu hẹp không ít, nhưng vẫn không tránh được trùng hợp.
"Lần trước tôi tặng cô dây chuyền của Tissu đâu rồi?" Anh nhìn cô chằm chằm, khí thế bừng bừng.
Anh tặng N sợi dây chuyền, cô sao có thể nhớ hết được?
Tề Vĩ lấy ra một sợi dây chuyền, sáng chói cả mắt.
"Bắc Kinh chỉ có một sợi như vậy, Dương tiểu thư nói cô ấy mua ở một buổi đấu giá."
"Ha ha. . . . . ." Nguy rồi, bị phát hiện rồi.
"Tại sao? Cô muốn tiền như vậy sao? Nếu cô thiếu tiền, có thể nói với tôi . . . . . ."
"Tôi không phải thiếu tiền, chỉ là không thích sợi dây chuyền này mà thôi." Nhìn không hợp mắt, chẳng lẽ còn bắt cô trân trọng nó sao?
"Chỉ là không thích ‘cái này’?" Tề Vĩ hỏi.
"Ha ha. . . . . . Việc này. . . . . ." Không thể tuỳ tiện nói láo,phải dùng nhiều lời lẽ có lợi nhất, "Vĩ, thẩm mỹ của anh và tôi có chút khác biệt. . . . . ." Cũng chỉ có những lúc thế này, cô mới gọi tên anh. #d.d.lqd#
"Cho nên cô liền đem đồ trang sức tôi tặng bán hết sao?"
Cô nghe ra trong giọng nói của anh ẩn chứa sự tức giận, vội vàng xoa dịu anh: "Dù sao tôi cũng sẽ cầm tiền đó đi mua những món đồ khác..., hay là coi như những món đồ đó anh tặng tôi đi!"
"Không giống nhau!" Tề Vĩ không thoả mãn với lời an ủi này, nắm lấy tay của cô.
"Vĩ, đau. . . . . ."
Tề Vĩ buông tay cô ra: "Tôi mua những món trang sức kia, là hy vọng cô có thể đeo chúng, sau đó. . . . . . Nhớ tới là tôi đã tặng cho cô. . . . . ."
"Nhưng xấu như vậy, tôi làm sao có thể mang hả?" Cô nói thật.
"Xấu sao? Đó là nhà thiết kế nổi tiếng!"
"Tôi xem không vừa mắt, thì nó chính là xấu, không cần biết nó là do ai thiết kế."
"Nhưng nó là tôi chọn! Dù là xấu, nó cũng là quà tôi tặng cô. . . . . . Coi như xấu xí, nó cũng là. . . . . . Là tôi. . . . . ."
Tiêu Đồng nhìn thấy anh cực kỳ tức giận, nhất thời có chút ngây người.
"Thật xin lỗi, là tôi không tốt." Cô thấp giọng nói xin lỗi, "Anh tặng đồ cho tôi, là thành ý của anh, tôi không nên xem nhẹ."
Lời của cô là thật lòng, anh đỏ mặt, miệng động mấy cái, nhưng không phát ra âm thanh.
Cô cầm lấy dây chuyền trong tay anh, đeo lên, nhìn anh cười: "Thật ra thì cũng không phải xấu lắm, dù gì cũng hơn một vạn tệ!"
"Cô nói đúng, thật sự nó rất xấu." Tề Vĩ đem dây chuyền từ trên cổ cô lấy xuống. Cô vĩnh viễn biết thứ gì là thích hợp với mình, dây chuyền này rất quý, cũng không thích hợp với cô.
Anh đi tới bên cửa sổ, ném dây chuyền ra ngoài.
"Này, đó là tiền!" Tiêu Đồng rất đau lòng.
"Nó không xứng với cô! Không xứng!" Tề Vĩ hét lên, không biết là tức giận hay là khổ sở.
Tiêu Đồng rốt cuộc cũng hiểu tình huống hiện tại, cô đi đến bên cạnh anh, ôm lấy anh từ phía sau.
"Vĩ, thế gian này, không có gì là không xứng." Cô không có bản năng người mẹ, nhưng cũng không đành lòng nhìn đứa trẻ này đau lòng.
Tề Vĩ nắm lấy bàn tay cô. Xoay người lại, đem cô ôm vào trong ngực.
Rất chặt. . . . . . Có chút khó thở. . . . . .
"Tôi sẽ mua những thứ xứng với cô. . . . . . Tôi sẽ mua những thứ cô thích. . . . . . Tôi sẽ tìm những thứ làm cô đeo lên thì không muốn tháo xuống nữa. . . . . ." Đầu của anh tựa lên vai cô, âm thanh trầm thấp cực kỳ dễ nghe.
"Tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ tìm được . . . . . ."