Chương 7: Thần lực quái nhân
Quá nóng lòng lo lắng cho sinh mạng của người yêu, Trác Dật Luân cấp tốc giở toàn bộ khinh công chạy vùn vụt đến mục tiêu nhất định. Không ngờ khi đến giữa Kỳ Môn và Phù Tương, lúc đi qua một chân núi nhỏ, Trác Dật Luân chợt trông thấy một đại hán thân hình to lớn mặc quần áo rách rưới nằm giữa bên vệ đường, trên một phiến đá bằng phẳng, ngáy khò khè như đang say rượu.
Ngoài ra còn có một đạo sĩ áo vàng, tuổi trạc nhị tuần, đang đứng bên cạnh đại hán.
Đạo sĩ áo vàng lúc đó đang thò tay vào ống tay áo rút ra một con thanh xà nhỏ đột nhiên liệng vào giữa ngực đại hán.
Khi ấy Trác Dật Luân đã bước qua khỏi họ rồi, nhưng chợt thấy gã đạo sĩ trẻ tuổi mặt mày có vẻ hiểm ác, mục quang hung bạo nên chàng ngoảnh đầu nhìn lại.
Không ngờ chàng thấy đúng lúc gã đạo sĩ liệng con rắn lên ngực đại hán, chàng còn tinh mắt nhận ra con rắn kia thuộc loại Trúc Diệp và cực độc nữa.
Trác Dật Luân là người đầy lòng nghĩa hiệp đã trông thấy việc bất bình chẳng khi nào khoanh tay để mặc vị đại hán say rượu bị rắn cắn chết, cho nên chàng lập tức cúi nhặt ngay một viên đá nhỏ, nhanh tay búng trở ra sau.
Cái búng của Trác Dật Luân rất tài tình, con Trúc Diệp xà chưa rớt lên ngực đại hán đã bị chàng búng hòn đá trúng ngay đầu, rớt bịch xuống đất cách đó không xa hơn hai thước chết tốt.
Đột nhiên có kẻ nhúng tay can thiệp vào việc của mình, đạo sĩ áo vàng tức giận ngó lên thấy Trác Dật Luân, biết ngay chàng là người phá bỉnh, hắn ta dựng ngược đôi mày, nhún mình nhảy tới trước mặt Trác Dật Luân.
Trác Dật Luân kinh ngạc thấy đạo sĩ này dám thả rắn ám hại người đang say rượu, có hành vi hạ lưu vô sỉ thế mà võ công của hắn tuyệt cao lại tinh thông môn “Di Hình Hoán Ảnh” một thân pháp khinh công thượng thặng, chàng giật mình đề tỉnh ngay tức khắc.
Đạo sĩ nghênh ngang đứng chống nạnh hai tay, quắc mắt hỏi chàng :
- Ta và ngươi không oán thù liên hệ, sao bỗng dưng ngươi can dự vào chuyện của ta, dám ném chết con rắn quí của ta như thế?
Thấy gã đạo sĩ hung hăng vô lối Trác Dật Luân tức giận liền trợn mắt nạt lại :
- Ta là người đi bốn phương hành hiệp, gặp việc trái mắt là thích nhúng tay vào. Ta gϊếŧ rắn của ngươi để cứu một mạng người đấy, ngươi làm gì ta?
Đạo sĩ áo vàng bồng phá ra cười ngặc ngoẽo.
Trác Dật Luân nạt lớn :
- Ngươi cười gì? Bộ ta nói không trúng sao?
Đạo sĩ áo vàng hừ giọng ngạo mạng :
- Ngươi nói kể cũng đúng, nhưng rất tiếc là ngươi đã mù cả hai mắt. Thân xác của thằng khùng này to lớn thế không lẽ con rắn nhỏ như vậy mà cắn chết được hắn?
- Nếu là loại rắn thường thì không hề gì nhưng con rắn nhỏ kia thuộc lại Trúc Diệp Xà, vô cùng lợi hại, lại cực độc.
Đạo sĩ áo vàng bật cười ngắt lời :
- Sao ngươi lắm chuyện quá vậy. Một con Trúc Diệp Thanh Xà nhỏ xíu có gì đáng sợ đâu mà ngươi làm như chuyện đại sự. Ta sẽ cho ngươi xem con rắn khác, coi ngươi nói gì nữa không cho biết.
Dứt lời đạo sĩ áo vàng vội thò tay vào ống tay áo, kéo ra một con rắn nhỏ khác, màu xanh xám.
Trác Dật Luân nhìn lom lom con rắn nhỏ này, thấy nó dài cỡ năm tấc, lớn bằng ngón tay cái, đầu nhọn hình tam giác, trong bụng lấy làm kinh dị, không biết lai lịch đạo sĩ áo vàng như thế nào mà lại có nhiều rắn độc đến thế.
Đạo sĩ áo vàng có vẻ khinh thường liếc nhìn Trác Dật Luân rồi lạnh lùng hỏi :
- Ngươi đã nhận ra con “Trúc Diệp Xà nhưng ngươi có biết con rắn này thuộc loại gì không?
Trác Dật Luân quắc mắt đáp :
- Sao lại không? Nó là giống “Bích Bộ Thanh Xà” sinh sản tại khu rừng núi tỉnh Quảng Đông.
Đạo sĩ áo vàng bật “ồ” một tiếng, rồi cười khẩy nói :
- Kể ra ngươi cũng có chút ít kiến thức đấy. Nhưng ngươi có biết giống “Bách Bộ Thanh Xà” so sánh với loại “Trúc Diệp Thanh Xà”, loại nào dữ hơn không?
- Tự nhiên là loại “Bách Bộ Thanh Xà” độc và dữ hơn nhiều.
Đạo sĩ áo vàng cười gằn :
- Ngươi biết vậy hay lắm! Bây giờ ngươi hãy mở lớn mắt ra mà xem coi loại “Bách Bộ Thanh Xà” này có làm gì nổi tên khùng kia không cho biết nhé, đừng nói là loại “Trúc Diệp Thanh Xà”.
Đạo sĩ áo vàng nói xong liền ném con “Bách Bộ Thanh Xà” vào người của đại hán say rượu.
Trác Dật Luân đời nào lại chịu để đạo sĩ ném rắn hại người. Nhanh như cắt, chàng cúi nhặt một viên đá ném vụt vào đầu rắn.
Lần này đạo sĩ đã chủ tâm phòng bị, nên Trác Dật Luân bị mắc hợm. Sự thật đạo sĩ đâu đã ném con Bách Bộ Thanh Xà ra khỏi tay, hắn chỉ ném khúc đầu, còn khúc đuôi thì nắm chặt trong tay, cho nên khi trông thấy Trác Dật Luân lại xuất thủ ngăn cản, hắn chỉ khẽ động tay, con rắn lập tức bị giật lại ngay, làm Trác Dật Luân ném hụt, viên đá bay nghe vèo một tiếng. Hai mắt rực sáng, hung quang loíng lánh, đạo sĩ quát to :
- A! Có thật ngươi muốn sanh chuyện với ta chăng?
Trác Dật Luân gật đầu :
- Phải! Ta không thể để mặc ngươi hành hung hại người, vậy ta sanh chuyện rồi ngươi làm gì?
Đạo sĩ áo vàng không giận dữ, bỗng cười lạt hỏi Trác Dật Luân :
- Ngươi đang là một hiệp sĩ. Nhưng ta thử hỏi ngươi, nếu tên khùng to lớn kia tình nguyện chịu để cho con “Bách Bộ Thanh Xà” mổ hắn mà hắn không hề sợ hãi, không hề bị thương, không bị toi mạng thì ngươi tính sao với ta đây?
Trác Dật Luân lắc đầu nghiêm giọng :
- Có ai mà lại bằng lòng để rắn cắn chết? Trên đời này không bao giờ có chuyện đó.
Đạo sĩ áo vàng cười hăn hặc :
- Việc đó có hay không rồi sẽ thấy. Nếu không ta cam tâm chịu tội để mặc tình ngươi can thiệp, còn trái lại tức là ngươi muốn lắm chuyện với ta, ngươi phải thường cho ta con “Trúc Diệp Thanh Xà”, ngươi có chịu không?
Trác Dật Luân gật đầu :
- Được rồi! Ta bằng lòng! Xem ngươi phải hay ta quấy cho biết.
- Hà hà! Quân tử nhất ngôn, ngươi hãy chóng mắt mà xem. Ta chỉ cần một chút nước lạnh là tên khùng kia tỉnh dậy ngay và ngươi sẽ thấy.
Dứt lời Đạo sĩ áo vàng liền bỏ con “Bách Bộ Thanh Xà” vào ống tay áo, rồi lấy ra một bình rượu không chạy lại con suối gần đó múc đầy bình nước suối mát lạnh, chạy trở lại tưới lên mặt lên đầu đại hán đang nằm ngáy ồ ồ nhu sấm.
Bị xối nước, đại hán quả nhiên tỉnh dậy, y lắc đầu luôn mấy cái rồi đứng thẳng dậy quát hỏi đạo sĩ :
- Tiểu đạo sĩ, người đổ nước gì vào đầu ta đấy?
Đạo sĩ áo vàng không đáp mà lại chỉ Trác Dật Luân nói lớn :
- Đồ gàn, gã kia khinh thường ngươi, hắn bảo ngươi sợ rắn đấy.
Đại hán quay sang Trác Dật Luân trợn mắt nổi giận :
- Rồng ta còn không sợ, ta lại đi sợ rắn à?
Rồi đại hán quay sang nói với đạo sĩ :
- Tiểu đạo sĩ, ngươi hãy đưa một con rắn thật độc cho ta, để ta biểu diễn cho hắn run chơi.
Đạo sĩ áo vàng mỉm cười rồi ném ngay con “Bách Bộ Thanh Xà” cho đại hán.
Lần này vị đại hán đã tỉnh táo, lại chính y tự động yêu cầu đạo sĩ đưa rắn cho y biển diễn nên Trác Dật Luân hết dám ngăn cản, đứng ngẩn người chờ xem đối phương diễn trò.
Con “Bách Bộ Thanh Xà” linh không bay tới, đại hán giơ tay bắt lấy rồi di ngay miệng rắn vào cổ mình, để mặc cho con rắn độc há miệng quặp ngay vào cuống họng.
Trác Dật Luân trong thấy lạnh cả người, trống ngực đập thình thịch, chàng cho đại hán đang nổi cơn điên mà lo sợ cho tánh mạng của y.
Không ngờ để cho rắn cắn cổ họng một hồi mà đại hán vẫn bình an vô sự. Y vẫn để con rắn mổ dính cổ họng, thản nhiên bước đến trước mặt Trác Dật Luân cười khanh khách :
- Ngươi thấy chưa? Ta sợ rắn hay rắn sợ ta nào?
Vừa nói dứt lời, đại hán bồng dơ tay bứt con rắn độc ra làm ba khúc, quăng luôn đuôi xuống đất nghe đánh “phịch” một tiếng.
Thần lực của đại hán quả thật kinh hồn, khiến Trác Dật Luân sợ đến toát mồ hôi lạnh!
Con độc xà bị bứt đứt, nó đau đớn giẫy giụa dữ dội. Càng giẫy chết chừng nào có càng quắp cứng cổ họng đại hán chừng nấy.
Thế mà đại hán vẫn thản nhiên như không chút đau đớn, y cười hềnh hệch rồi lại giơ tay bứt dần khúc mình con rắn ra nhiều khúc nhỏ.
Mình con rắn vừa trơn vừa mềm dai khó bứt, càng ngắn lại càng khó bứt đứt hơn, nhưng đại hán hình như có một sức mạnh vô song, cứ mỗi lần giơ tay bứt đứt một khúc dễ dàng.
Khi con rắn chỉ còn lại có cái đầu đang quắp chặt lấy cuống họng mình, đại hán mới thò ngón tay vào miệng rắn, khẽ búng một cái, đầu rắn bị vỡ toạc ra làm đôi tức khắc.
Lúc này, Trác Dật Luân mặt trơ hẳn ra trông thật đáng thương. Chàng không thể nào ngờ được giang hồ lại có lắm chuyện dị kỳ như vầy. Việc này nếu không thấy tận mắt, nhất định không khi nào chàng dám tin.
Đạo sĩ áo vàng vội giơ tay vẫy đại hán tới gần, chỉ vào giữa cuống họng không hề có chút máu của đại hán, đắc ý cười nói với Trác Dật Luân :
- Ông bạn có tính hiếu kỳ nhưng thiếu kiến thức kia, có lẽ bây giờ ông bạn đã thấy rõ rồi chứ. Ông bạn nghĩ thế nào, có chịu thường cho ta con “Trúc Diệp Thanh Xà” khác không?
Trác Dật Luân ngượng đỏ mặt, nhẹ gật đầu đáp :
- Ta đã nhận lời bồi thường cho ngươi, tự nhiên ta phải giữ đúng lời. Nhưng hiện giờ ta không tìm được rắn tính sao bây giờ?
Đạo sĩ áo vàng cười gằn nói :
- Không khó! Đây là nơi hoang đạo, làm gì tìm không ra. Ta sẽ tìm dùm cho ngươi, để ngươi bắt mà thường cho ta.
Một vì đã nhận lời thường nên không thể trở mặt, hai vì không tin đối phương có thể tìm ra được loại rắn này, thế nên Trác Dật Luân gật đầu bằng lòng ngay :
- Được rồi! Ngươi cứ tìm hộ rắn cho ta, ta sẽ tự tay bắt lấy. Nhưng ta cần nói rõ cho ngươi biết, nếu ngươi tìm được loại rắn “Trúc Diệp Thanh Xà” thì ta mới bắt mà thường cho ngươi, còn không, hay vạn nhất ngươi tìm được loại rắn khác, ngươi đừng làm khó dễ ta đấy nhé.
Đạo sĩ áo vàng nghe nói hơi nhíu mày, rồi nhìn thẳng vào mặt Trác Dật Luân cười mai mỉa :
- Nghe lời ngươi vừa nói, hình như ngươi là một chuyên gia bắt rắn thì phải?
Trác Dật Luân thản nhiên lắc đầu :
- Là người rất ghét loài rắn thì làm sao là chuyên gia bắt rắn được. Tại ta thương người hoạn nạn mới lỡ dính vào việc này nên ta đành phải giữ lời hứa bắt thử một phen cho biết vậy thôi.
Đạo sĩ áo vàng bỗng phá lên cười khanh khách rồi khoác tay lắc đầu nói :
- Rắn là một loại đáng yêu chớ đâu đáng ghét, nếu đi đường ngươi có đem theo vài ba con rắn, không những ngươi có thể dùng nó làm binh khí hoặc ám khí phòng thân, trong lúc đói lùng con nào không xài nừa, ngươi còn có thể lột da nuốt mật lốc thịt bỏ vào nồi nấu chín có ngay một món ăn ngon tuyệt nữa là khác.
Nghe Đạo sĩ áo vàng nói như vậy Trác Dật Luân thấy hắn cũng có lý. Nhưng theo chàng đó là cái lý của hạng người gàn bướng, nên chàng không thèm cãi lại làm gì. Chàng chỉ để ý nhìn đại hán điên khùng, thấy trong lúc chàng mãi nói chuyện với đạo sĩ, y cứ đứng ngây người như tượng đá chẳng nói một tiếng nào.
Trác Dật Luân thầm lấy làm lạ, nhưng hỏi e bất tiện, nên chàng để bụng mà lơ đi.
Chàng nói với đạo sĩ :
- Việc cần nhất bây giờ là tìm rắn thôi, ngươi tìm dùm ta mau lên đi.
Đạo sĩ áo vàng gật đầu cười :
- Được! Ta sẽ tìm hộ ngươi xem ngươi bắt bằng cách nào cho biết.
Nói xong đạo sĩ nghiêm nét mặt, vừa bước đi thong thả, vừa dùng mũi đánh hơi nghe hít hít.
Một hồi lâu hình như đã ngửi được mùi rắn, Đạo sĩ áo vàng liền đi thẳng tới một phiến đá gần chân núi.
Dưới phiến đá này có một cái hang nhỏ cỡ nắm tay, đạo sĩ đưa mũi vào ngay miệng hang hít hơi luôn mấy cái rồi nói với Trác Dật Luân :
- Này ông bạn thật hết sức may mắn, trong hang này có một con rắn “Ngũ hoàn”, một loại rắn rất lợi hại hơn loại “Trúc Diệp Thanh” nhiều, ông bạn có dám bắt không?
Người của võ lâm kỵ nhất là nói khích. Vả lại Trác Dật Luân xưa nay rất trọng chữ tín nên chàng không thối thoái gật đầu với giọng cương quyết :
- Người tưởng ta sợ rắn lắm sao. Trong hang này dẫu có giống cự mãng hung ác đi nữa, ta cũng phải bắt đến cho kỳ được thường cho ngươi chứ đừng nói là loại rắn Ngũ Hoàn.
Đạo sĩ áo vàng cười giọng đắc ý :
- Thế người hãy ra tay đi để ta thưởng thức xem tài bắt rắn của ngươi cao đến mức nào cho biết.
Dứt lời đạo sĩ liền kéo đại hán điên khùng đứng sang một bên tránh đường cho Trác Dật Luân bước tới.
Lúc đầu Trác Dật Luân cứ ngỡ rằng với công lực của mình muốn bắt sống rắn đâu phải việc khó. Không ngờ đến chừng phải ra tay, chàng mới biết không phải là chuyện dễ. Nội cái việc làm sao cho rắn bò ra miệng hang, chàng còn luống cuống chưa biết làm cách nào rồi, không lẽ phá vỡ phiến đá cho rắn hoảng hồn động hang chui ra.
Đạo sĩ áo vàng thấy chàng đứng ì ra một chỗ, không biết làm cách nào thì bỗng phá lên cười hỏi :
- Ông bạn kia ơi, tại sao bạn không bắt rắn đi? Việc gì mà đưa mặt ra đó, hay ông bạn đang niệm phù niệp phép trục rắn ra khỏi hang?
Trác Dật Luân nóng bừng mặt gượng cười nói :
- Ta đang xem trong hang coi có rắn không để tìm cách dẫn dụ nó ra ngoài bắt cho dễ hơn.
Đạo sĩ áo vàng nghe chàng nói liền ôm bụng cười ngất.
Trác Dật Luân mặt mày càng đỏ hơn, bực mình, tức giận quát lên :
- Tiểu đạo sĩ, ngươi cười ta cái gì?
Đạo sĩ càng ôm bụng cười lớn hơn :
- Không! Ta đâu dám cười ngươi. Ta cười con rắn trog hang nó không biết số mạng nó sắp tàn đấy chứ.
Trác Dật Luân vừa tức vừa thẹn, cứng họng không nói ra lời.
Đạo sĩ áo vàng lại cười khẩy nói :
- Thôi này để ta giúp ngươi lần nữa, trục con “Ngũ Hoàn” xà ra ngoài hang cho ngươi nhé.
Trác Dật Luân hậm hực đáp :
- Ngươi giúp ta cái gì. Việc tìm rắn là của ngươi, ngươi phải đuổi nó ra khỏi hang cho ta bắt. Ta chỉ việc bắt thôi.
Đạo sĩ áo vàng cười hì hì :
- Ngươi hùng biện khéo léo lắm. Vậy ngươi nên coi chừng thứ “Ngũ Hoàn Xà” này cho lắm mới được. Nó không phải loại rắn thường đâu nhá.
Nói rồi Đạo sĩ áo vàng bỗng khẽ chu miệng huýt sáo tiếng nghe rất kỳ lạ.
Tiếng huýt sáo của Đạo sĩ áo vàng nổi lên không bao lâu, trong hang liền có tiếng khè khè phát ra, và sau đó một con rắn dài chừng ba thước, lớn chừng bằng ngón chân cái, mình trắng như tuyết, có năm khoang đen từ từ bò ra khỏi miệng hang.
Trác Dật Luân chưa hề trông thấy loại rắn kỳ dị này lần nào, chàng vội móc ra hai viên linh đơn khử đọc bỏ tọt ngay vào mồm nuốt.
Thấy rắn ra khỏi miệng hang, gã đạo sĩ khoái chí cười lớn rồi lại che miệng huýt những tiếng sáo ngắn ngủi thánh thót. Lập tức con Ngũ Hoàn Xà chẳng khác gì sợi lụa bạch, bò nhanh về phía Trác Dật Luân.
Tuy chưa thấy và nghe loại “Ngũ Hoàn Xà” này bao giờ nhưng thoáng nhìn qua Trác Dật Luân cũng dư hiểu nó là một loại độc xà vô cùng lợi hại.
Con độc xà cứ nhắm ngay chàng bò tới, đáng lẽ chàng phải nhảy tránh nó, đằng này chàng vẫn đứng yên một chỗ thật gan lỳ hết chỗ nói. Đợi con độc xà tới sát bên chân, bất thần chàng mới khom người giơ tay chụp lấy nó.
Trác Dật Luân dám ra tay liều lĩnh không phải là chàng không tính trước. Chàng suy tính rất cẩn thận, một vì không muốn mất mặt với Đạo sĩ áo vàng, hai vì chàng đã nuốt trước linh đơn khử độc, không sợ bị hại, ba nữ trước khi xuất thủ chàng đã ngưng tụ chân khí, hóa chỉ cứng như sắt thép, dẫu rắn có độc thế mấy đi nữa cũng không dễ gì mổ lủng da thịt chàng, nên chàng mới cương quyết hành động chớp nhoáng như vậy.
Đạo sĩ áo vàng đứng bên cạnh thấy Trác Dật Luân bắt rắn kiểu này bỗng phá lên cười ngất :
- Hà hà hà! Ngươi dùng tay mà bắt sống được thứ “Ngũ Hoàn Xà” này được sao? Bộ ngươi muốn tự vận...
Chưa cười nói hết lời Đạo sĩ áo vàng bỗng ngạc nhiên sửng sốt nhìn Trác Dật Luân cầm con rắn mềm nhũn xụi lơ, không chút cử động, giơ lên cao nhếch mép nhìn gã đạo sĩ cười lạt.
Nên biết loại độc xà này vô cùng hung ác, gặp bất cứ giống vật nào nó cũng chẳng tha, ai mà đến gần nó là nó phùng mang tấn công ngay, chớ đừng nói là bắt nó cầm trên tay dễ dàng như thế này. Chính Trác Dật Luân cũng hết sức làm lạ, chàng cũng không hiểu tại sao con rắn này xụi lơ khi chàng chụp trúng vào mình nó. Tuy nhiên, chàng không đủ thì giờ tìm hiểu nguyên nhân, liền nói với đạo sĩ :
- Ta bồi thường cho ngươi đấy, giữa ta và ngươi giờ không ai thiếu ai gì cả.
Vừa nói chàng vừa giơ cao con rắn định ném vào mặt hắn. Nhưng gã Đạo sĩ áo vàng không muốn bắt lấy, vội khoát tay bảo :
- Không, ngươi cứ việc liệng nó xuống đất, để ta tự bắt lấy nó cũng được.
Trác Dật Luân nghe hắn bảo như vậy, chàng liền liệng ngay con rắn xuống đất nghe “bịch” một tiếng. Lạ thay, con rắn như vừa được hồi sinh, liền ngo ngoe mấy cái rồi bò tuốt vào hốc đá trốn mất. Đạo sĩ hết sức kinh ngạc biến sắc hỏi Trác Dật Luân.
Bàn tay của ngươi nắm rắn vừa rồi không việc gì sao?
Trác Dật Luân thấy tay mình không gì khác lạ, nhưng nghe đạo sĩ hỏi như vậy chàng bất giác giật mình lo sợ. Sực nhớ tới viên “Thiên Ngô châu” của Tư Mã Minh đã tặng cho chàng, vội thò tay vào người lấy viên bảo châu ra để ở giữa lòng bàn tay vừa nắm rắn lăn đi lăn lại hồi lâu.
Đạo sĩ áo vàng đột nhiên mở lớn đôi mắt thất thanh hỏi :
- Có phải ngươi đang cầm viên Thiên Ngô châu đó không?
Trác Dật Luân không quen nói láo, gật đầu đáp :
- Phải! Đúng là viên Thiên Ngô châu rồi có sao không?
Đạo sĩ áo vàng hai mắt bỗng sáng lên cười nói :
- Thảo nào! Lúc nãy con Ngũ Hoàn Xà không co rúm người sao được. Thiên Ngô châu là một hãn thế dị bảo, ngươi có thể cho ta mượn xem một chút không?
Trác Dật Luân không chút suy nghĩ, lập tức giơ viên bảo châu cho đạo sĩ. Nhưng ngay khi ấy, kịp bắt gặp ánh mắt tham lam nham hiểm của đối phương, chàng lập tức rụt tay lại, không đưa viên bảo châu cho gã đạo sĩ mượn xem nữa.
Đạo sĩ biến sắc, mặt liền trở nên hung dữ, gã lớn tiếng quát :
- Ngươi định đưa viên bảo châu cho ta mượn xem sao lại đổi ý đi. Bộ ngươi sợ ta đoạt mất viên bảo châu của ngươi sao?
Trác Dật Luân biết rõ lòng dạ của đối phương, chàng cười chọc tức :
- Hà hà. Viên bảo châu này chuyên trị xà trùng, đưa cho ngươi rủi nó gϊếŧ chết hết rắn của ngươi sao?
Đạo sĩ áo vàng nói :
- Không hề gì, nhở rắn của ta có chết đi nữa, ta cũng không dám trách ngươi đâu.
Thấy đối phương cứ nhất định mượn cho được viên bảo châu, Trác Dật Luân cau mày nói :
- Ngươi muốn xem để ta giơ lên cho ngươi coi xem được rồi. Việc gì ngươi cầm lấy mới được lận.
Chàng vừa nói vừa cầm viên Thiên Ngô châu giơ gần trước mặt Đạo sĩ áo vàng.
Đạo sĩ áo vàng có ý muốn cướp đoạt viên bảo châu, nên gã đã ngầm tụ công lực, thấy Trác Dật Luân chìa tay đến gần gã liền xuất chưởng nhanh như chớp chụp ngay mạch môn nơi cổ tay của chàng.
Trác Dật Luân dễ gì để đối phương chụp trúng, chàng vội rụt tay lách người tránh khỏi ảo chiêu của đối phương, đồng thời trầm tiếng quát lớn :
- Tiểu đạo sĩ, ngươi đã là kẻ tu hành, tại sao còn tham lam vô sỉ định cướp đoạt bảo vật của ta?
Đạo sĩ áo vàng lỡ bộ, đâm liều :
- Chớ có nhiều lời, hãy mau mau trao viên Thiên Ngô châu cho ta nếu không ngươi sẽ khó lòng sống sót mà rời khỏi chốn này.
Trác Dật Luân thấy gã đạo sĩ ra mặt uy hϊếp, bất giác chàng dựng ngược mày, cất ngay viên Thiên Ngô châu vào mình rồi cười gằn một tiếng thách thức.
Đạo sĩ áo vàng hai mắt sáng như điện, không nói gì cả, gã vội tiến lên một bước, bất thần phóng ra ba chưởng tấn công liên tiếp.
Đối với Đạo sĩ áo vàng, Trác Dật Luân chỉ có ý định trừng trị sơ sơ thôi nên chàng vội lách mình tránh khỏi chưởng thứ nhất, chưởng thứ nhì đến chưởng thứ ba, chàng mới ngưng tụ công lực giơ tay phát chưởng nghênh đỡ.
Đạo sĩ áo vàng nghệ xuất danh môn, công lực rất cao, nhưng so sánh với Trác Dật Luân gã vẫn còn kém xa chàng một bậc.
Bởi thế hai chưởng vừa chạm phải nhau, Trác Dật Luân vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, còn Đạo sĩ áo vàng bị đánh bật ra sau nửa bước, cánh tay mặt tê buốt.
Đại hán điên khùng đang ngẩn người đứng xem trận đấu trông thấy Đạo sĩ áo vàng bị thất thế bỗng nhe răng cười khúc khích.
Đạo sĩ áo vàng tự cho rằng vừa rồi mình khinh địch không thèm vận dụng toàn lực nên mới bị thất bại, vì vậy hắn trừng mắt nhìn đại hán rồi bất thần hét lớn một tiếng, lại vung chưởng đánh tới.
Uy lực chưởng này khác hẳn với chưởng trước, Đạo sĩ áo vàng đã dùng đủ mười một thành nội lực phát chưởng, nên chưởng phong kêu vù vù mạnh bạo vô cùng.
Bây giờ Trác Dật Luân đã biết rõ Đạo sĩ áo vàng chưa phải là địch thủ của mình, nên chàng chỉ dùng chín phần công lực, giơ tay đỡ thêm chưởng nữa của đối phương.
Dùng có chín thành công lực đối phó với mười một thành công lực, Trác Dật Luân vẫn thừa sức thắng thế, đánh bật Đạo sĩ áo vàng ra sau mấy bước lảo đảo muốn té ngửa.
Đại hán khùng lần này như có vẻ thích chí lắm, y vỗ tay cười ha hả.
Đạo sĩ áo vàng liên tiếp bị bại, nghe l*иg ngực tức ran khó chịu, tự biết đánh không lại, gã liền nhìn đại hán khùng, trừng mắt quát :
- Thằng khùng kia, ngươi cười gì, có mau mau đánh hộ ta một trận không.
Đại hán khùng lắc đầu cười hềnh hệch :
- Hà hà hà, ta ăn rồi, uống cũng no rồi, ta chỉ muốn đi ngủ cho khỏe thôi, không muốn đánh nhau với ai hết.
Đạo sĩ áo vàng tức giận la lớn :
- Ngươi no bụng hôm nay, ngày mai ngươi nhịn đói được không? Một bữa ăn của ngươi phải mất mười cân thịt, mười cân rượu ngon, ngoài ta ra, còn ai có thể nuôi nổi ngươi? Nếu ngươi không chịu đánh giúp, ta không cho ngươi ăn uống no say nữa đâu.
Đại hán khùng nhăn mặt gãi đầu một hồi rồi bất đắc dĩ nói :
- Thôi được rồi, ta bằng lòng đánh giúp ngươi. Nhưng sau khi đánh đuổi người này xong, ngươi phải để ta ngủ một giấc ngon lành, không được lấy nước xối vào mặt ta nhé.
Y nói rồi liền quay sang Trác Dật Luân nhăn mặt cười hề hề, đoạn giơ cao đôi bàn tay to tướng như hai cái quạt, nhằm Trác Dật Luân đánh tới.
Đổi vào kẻ khác, nhất định đã khinh thường đại hán khùng này rồi. Nhưng Trác Dật Luân tinh ý, biết đại hán này không phải là kẻ vô tài, vì nếu quả y vô tài, gã Đạo sĩ áo vàng đời nào lại phải yêu cầu y đánh hộ. Cho nên chàng vội nghiêng mình né tránh, rồi nhã nhặn hỏi đại hán :
- Này ông bạn, tên họ của ông bạn...
Nhưng chàng chưa hỏi hết lời, đại hán khùng đã khoác tay cười hề hề nói :
- Ngươi không nghe tiểu đạo sĩ vừa kêu ta là “thằng khùng” ấy sao mà còn hỏi lôi thôi nữa.
Dứt lời đại hán khùng lại giơ cao chưởng mặt đánh vυ"t vào giữa ngực Trác Dật Luân.
Trác Dật Luân vẫn chưa chịu đón đỡ, chàng vội thi triển khinh linh thân pháp vừa nhẹ nhàng né tránh vừa nói :
- Tại sao ông bạn lại bí mật như thế? “Thằng khùng” đâu phải là tên họ của một người mà ông bạn lại bảo là tên của ông bạn.
Đại hán khùng vừa đuổi theo Trác Dật Luân vừa lớn tiếng la lối :
- Tại sao không phải tên ta? Tên ta là thằng khùng. Ta không có tên họ gì cả. Hà hà, vừa rồi ngươi đánh bể mặt tiểu đạo sĩ, sức lực của ngươi kể không phải vừa tại sao ngươi không dám đánh với ta? Trong đời ta có mấy việc rất khổ tâm là cơm ít khi được no, rượu ít khi được uống đủ, đã đánh nhau ít khi được đánh thỏa thích. Gần hai hôm nay may gặp tiểu đạo sĩ này, hắn đã cho ta ăn no uống đủ, bây giờ không biết ngươi có gan dạ, đánh thử với ta vài chiêu cho ta được thỏa thích không?
Trác Dật Luân càng nghe càng thấy làm lạ, chàng phát hiện đại hán điên khùng này không như những là kẻ điên khùng u mê khác, hình như trong vẻ điên khùng của y có tiềm tàng một thứ linh tú đặc biệt, chỉ tiếc là thứ linh tú ấy chưa được ai khai hóa chỉ dẫn.
Vì hiếu kỳ, Trác Dật Luân có ý muốn xem thử khí lực của đại hán khùng này xem có gì lạ không, nên chàng liền dừng lại gật đầu nói :
- Được rồi, ta bằng lòng tiếp ngươi ba chưởng, ngươi cứ việc dùng toàn lực đánh ta cho đã ghiền đi, ta có đủ sức chống đỡ, ngươi khỏi phải khách sáo làm gì.
- Hừ khách sáo? Tại sao ta phải khách sáo với ngươi? Ta còn nhớ cái câu gì... A... cái câu nghe rất hay là “trận tiền bất thương phụ, cử thủ bất lưu tình”, ta không bao giờ khách sáo với ai cả.
Nói xong đại hán liền phóng hữu chưởng tới trước, giở chiêu “Lực Sĩ Khai Sơn” của nội gia trọng thủ tấn công ngay.
Trác Dật Luân không dám khinh thường, vội vận dụng mười thành nội lực đón đỡ.
Không ngờ, hai chưởng vừa chạm nhau, Trác Dật Luân kinh hoàng thấy nội lực của đại hán quả thật dũng mãnh vô cùng. Chàng nghe cả cánh tay mặt của mình bị tê liệt hẳn đi, luôn đến mã bộ vững chắc như núi Thái sơn của chàng cũng bị phá hủy, làm chàng lảo đảo lui ra sau ba bước.
Trác Dật Luân kinh hãi, trố mắt nhìn sững đối phương. Đại hán thấy vậy cười hì một tiếng, bảo chàng :
- Tiểu tử, ngươi khá lắm, nhưng nếu ngươi là anh hùng thì nên giữ đúng lời hứa vừa rồi, ít nhất ngươi cũng phải đỡ đủ ba chưởng của ta mới được trốn chạy.
Dứt lời nguyên thức không biến, đại hán lại thi triển chiêu “Lực Sĩ Khai Sơn” xô ra lần nữa.
Trác Dật Luân đã biết mùi chưởng lực của đại hán, tự thấy không thể dùng sức đón đỡ nhưng khổ nỗi chàng đã hứa bằng lòng nghênh đỡ đủ ba chưởng nên nghiến răng cứ thế “Cự Hổ Dương Môn” lên nghênh đỡ.
Lần này Trác Dật Luân hết sức thận trọng, vận đủ mười hai thành công lực để hết tinh thần ứng phó.
Song âm chưởng vừa chạm nhau, lập tức Trác Dật Luân bị đánh bật ra phía sau thối lui có hơn hai bước. Lần này trông chàng có vẻ khá hơn lần trước, nhưng sự thật chàng đang kinh hãi tột độ. Chàng tự biết vì đã quá tự ái nên đã bị nội ngoại thương rất nặng.
Ngoại thương vì cả cánh tay mặt của chàng đau nhức như muốn gãy lìa, không còn đủ sức giơ lên nổi nữa.
Nội thương vì chàng cảm thấy l*иg ngực hiện giờ khí huyết như đảo lộn, hai mắt mờ hẳn đi, hai tai ù ù không còn nghe được gì cả. Chàng nghe cổ họng mình có chất gì mằn mặn.
Trái lại đại hán khùng hết sức cao hứng, y cất tiếng cười vang rồi giơ ngón tay cái lên gật đầu nói lớn :
- Hảo tiểu tử, ngươi giỏi quá đi mất! Nào hãy đỡ thêm một chưởng thứ ba...
Trác Dật Luân nghe nói, muốn bay hồn bạt vía và chàng tự biết hiện giờ chàng đã bị thương quá nặng, đừng nói chi đến đại hán khùng có một hãn thế thần lực làm gì, nếu đổi Đạo sĩ áo vàng chỉ phóng nhẹ một chưởng cũng đủ đưa chàng về cổng tử thành.
Tục ngữ có câu “Thiên võ tuyệt nhân chi lộ” và “Cát nhân tự hữu thiên tương”, nên vừa đúng lúc đại hán khùng từ từ giơ cao bàn tay to tướng chực phóng luôn chưởng thứ ba thỉ đột nhiên cứu tinh cũng vừa xuất hiện.
Song “cứu tinh” đây không phải là “Thái bạch tinh” hay “Thiên lang tinh” mà là một ánh sao nhỏ như hạt đậu màu tím.
Ánh sao nhỏ màu tím vừa vụt đến như thiểm điện phóng dính vào vách đá cạnh người đại hán, lập tức bốc cháy phừng phừng và tỏa một vùng khói tím mịt mù.
Lạ thay vừa trông thấy ngọn lửa màu tím đại hán bỗng biến sắc mặt, run rẩy quay lại nhìn khắp bốn phía một lượt rồi vụt đầu bỏ chạy mất.
Gã Đạo sĩ áo vàng thấy vậy cũng bay hồn khϊếp vía lật đật co giò phóng theo đại hán, không còn tham vọng muốn sang đoạt cho kỳ được viên Thiên Ngô châu của Trác Dật Luân nữa.
Trác Dật Luân vô cùng kinh dị, chàng không biết kẻ vừa phóng viên hỏa tính cứu mình là ai mà đại hán và gã Đạo sĩ áo vàng lại khϊếp oai đến thế?
Bị nội thương quá nặng biết không thể còn gượng đứng nổi nữa, chàng cố gắng mở đôi mi nặng trĩu ra nhìn lần cuối cùng, đột nhiên chàng thấy từ xa dưới chân một ngọn núi nhỏ một mỹ phụ áo tím vừa xuất hiện đang thoăn thoắt chạy nhanh tớ. Hình như mỹ phụ áo tím cũng nhận biết Trác Dật Luân đang mang trọng thương thế trầm trọng, nàng cố sức chạy nhanh hơn nhưng nàng chưa chạy tới nơi thì Trác Dật Luân đã sức cùng lực tận, chàng bỗng hả miệng hộc ra một ngụm máu đỏ bầm, cảm thấy trời quay đất lộn rồi không biết gì nữa cả liền ngã vật ra đất mê man bất tỉnh luôn.
Không biết mình đã bất tỉnh được bao lâu đến chừng tỉnh dậy Trác Dật Luân chỉ hay rằng mình không còn nằm trong dãy hoang sơn đìu hiu cô tịch nữa.
Chàng rất ngạc nhiên thấy mình hiện nằm trên chiếc giường nệm vô cùng êm ái trải bằng thứ gấm thêu thượng hạng trong một căn phòng đầy ngát hương thơm.
Trác Dật Luân lấy làm lạ tự hỏi :
- “Đây là đâu, sao ta lại vào nằm đây. À.. mà không lẽ?
Không lẽ ta đang nằm trong khuê phòng của một tiểu thư con nhà khuê các?”
Chàng lật đật ngồi dậy, nhưng chợt nghe toàn thân mình vẫn còn mệt mỏi đau nhức, chàng nhẹ thở dài một tiếng đành nằm xuống trở lại.
Trong khi đang để ý quan sát cách trần thiết trong căn phòng này, chợt chàng nghe có tiếng mở cửa phòng nhè nhẹ. Vừa nằm ngay lại, chàng liền thấy một thiếu phụ mặc áo tím vừa lách mình bước vào.
Thiếu phụ thấy Trác Dật Luân đã tỉnh dậy, mặt có vẻ vui mừng, thiếu phụ vội bước tới bên giường chàng mỉm cười hỏi :
- Trác huynh thấy trong người như thế nào? Chắc còn nhức mỏi lắm phải không? Tôn huynh cứ yên tâm nằm tại đây tĩnh dưỡng, thϊếp đã cho tôn huynh uống thứ Hà thủ ô thượng đẳng, chắc ngọc thể không hề gì đâu.
Thiếu phụ áo tím này độ hăm tám hăm chín tuổi, dung mạo thật diễm tuyệt, chỉ tiếc cặp mắt nàng quá lẳиɠ ɭơ, dâʍ đãиɠ thôi.
Hồi tưởng lại việc đã qua, Trác Dật Luân biết thiếu phụ áo tím này đã cứu mạng mình trong tay thần lực quái nhân, trong lòng vô cùng cảm kích, chàng nói :
- Được cô nương cứu mạng, lại còn được uống thứ linh dược quý báu nữa, thật tại hạ không bao giờ dám quên ơn đức của cô nương.