Chương 30

Hôm nay sẽ là một ngày thứ Sáu bận rộn. Assad có hẹn buổi sáng tại văn phòng Sở Di trú, cái tên mới được chính phủ đặt cho Cục quản lý di trú trước đây nhằm khoác cho nó một bộ mặt tử tế hơn. Về

phần mình, Carl sẽ chạy long nhong khắp nơi để giải quyết công việc.

Tối hôm trước, anh đã xoáy một bộ Playmobil từ trong kho báu của Morten khi anh chàng đi làm ở tiệm cho thuê băng đĩa. Hiện giờ, các nhân vật tí hơn đó đang nằm trên chiếc ghế cạnh anh và phóng ra những ánh mắt lạnh lùng trách móc trong khi họ tiến vào những cánh rừng phía bắc Zealand.

Ngôi nhà ở Skaevinge nơi xác Dennis Knudsen được phát hiện cũng giống như mọi ngôi nhà khác trong vùng. Không cái nào có thể coi là đẹp, thế nhưng trong cái lối thủ công chắp vá của mình, chúng tỏ ra đống điệu một cách kỳ lạ với những mái hiên xập xệ và tường xây bằng gạch xỉ. Xét về tính bền vững vật liệu, lớp mái tôn xi măng tỏ ra tương xứng với những ô kính cửa sổ mờ đυ.c dễ dàng tìm thấy ngoài bãi phế liệu.

Carl tưởng đầu người ra mở cửa sẽ là một công nhân xây dựng chắc nịch, hoặc một phiên bản nữ tương xứng. Thay vào đó, anh thấy trước mặt mình một phụ nữ gần bốn mươi tuổi với vẻ ngoài mong manh và khó phân biệt đến nỗi người ta không thể xác định được cô thường sải bước trên các hành lang phòng ban lãnh đạo hay làm gái trong các quán bar cao cấp.

Phải, anh được phép vào nhà, nhưng đáng tiếc là bố mẹ cô đều đã qua đời.

Cô cho biết tên mình là Camilla, trước khi dẫn anh vào một phòng khách được trang trí bởi nhiều món đồ được ưa chuộng tại các tỉnh lẻ Đan Mạch thời những năm 1940: đĩa Giáng sinh, kệ tam giác Amager và thảm Rya.

- Bố mẹ cô qua đời năm bao nhiêu tuổi vậy? - Carl hỏi, cố phớt lờ những món trang trí nội thất kinh hãi còn lại.

Cô gái đã hiểu được thâm ý của anh. Mọi thứ trong ngôi nhà này đều thuộc về một thời kỳ đã xa.

- Mẹ tôi thừa hưởng ngôi nhà từ bà ngoại, do vậy các đô vật trong nhà chủ yếu là của bà tôi. - Cô đáp. Rõ ràng nếu là nhà của riêng cô thì trông nó sẽ rất khác. - Tôi thừa hưởng mọi thứ và cũng vừa mới ly dị, nên tôi sẽ sửa sang lại nơi này, nếu tìm được nhà thầu phù hợp. Anh gặp may khi tìm được tôi ở đây đấy.

Carl nhấc một khung ảnh lên khỏi món nội thất đẹp nhất trong phòng: chiếc bàn giấy bằng gỗ veneer hổ đào. Đó là tấm ảnh chụp toàn bộ gia đình: Camilla, Dennis và bố mẹ họ. Tấm ảnh chụp trước đó ít nhất cũng phải mười năm, và ông bố bà mẹ trông thật tươi cười trước một dải băng rôn kỷ niệm đám cưới bạc. Trên dải băng rôn có viết: “Chúc mừng 25 năm hạnh phúc, Grete và Henning”. Camilla mặc quần jean bó sát, trong khi Dennis khoác áo da và đội một chiếc mũ bóng chày có thêu logo của dầu nhớt Castrol. Nhìn tổng thể, đó là biểu tượng cho những ngày tháng tươi đẹp tại đây.

Trên mặt lò sưởi có đặt một vài tấm ảnh khác. Carl hỏi danh tính từng người, và căn cứ theo những câu trả lời thì gia đình của Camilla không quen nhiều bạn bè.

- Dennis rất ham mê tốc độ. - Camilla cho biết trong lúc dẫn anh tới căn phòng từng thuộc về Dennis Knudsen.

Hai cái đèn đối lưu cùng cặp loa cỡ lớn là những thứ có thể dự đoán được, nhưng ngoài chúng ra thì căn phòng rất khác so với phần còn lại của ngôi nhà. Đố đạc được làm bằng gỗ nhẹ và cùng tông. Tủ áo còn mới, với nhiều món trang phục khá đẹp được treo bên trong. Các vách tường treo đầy giấy chứng nhận đóng khung đường hoàng, và phía trên chúng, nằm trên những chiếc kệ bằng gỗ bulô, là những chiếc cúp mà Dennis đã giành được qua năm tháng. Theo ước tính của Carl, số lượng của chúng phải lên đến cả trăm chiếc, thậm chí hơn. Khá ấn tượng.

- Như anh có thể thấy, - Camilla lên tiếng, - Dennis thắng mọi cuộc đua mà nó tham gia. Từ mô tô, xe hơi, xe máy cày cho tới đua xe đường trường và mọi thể loại đua xe có động cơ. Dennis là một tài năng thiên phú. Giỏi gần như tất cả những gì khiến nó hứng thú, kể cả toán và vãn, hoặc những thứ khác. Mọi người rất buồn khi Dennis qua đời. - Cô gật đầu, mắt ngấn nước. - Cái chết của Dennis đã tước đi cuộc sống của bố mẹ tôi. Nó là một người con, người em trai rất ngoan. Thật đấy.

Carl nhìn Camilla với ánh mắt đồng cảm, nhưng trong lòng anh khá hoang mang. Lẽ nào đây chính là Dennis Knudsen mà Lis đã mô tả cho Assad?

- Tôi rất mừng vì anh sẽ điều tra lại vụ việc đã dẫn tới cái chết của em tôi. - Camilla nói tiếp. - Giá như anh làm điều đó khi bố mẹ tôi vẫn còn sống.

Carl nhìn người phụ nữ, cố gắng hiểu hàm ý của câu nói vừa rồi.

- Có phải cô muốn nhắc tới vụ tai nạn xe hơi? Camilla gật đầu.

- Phải, vụ tai nạn và cái chết của Dennis sau đó một thời gian ngắn. Em tôi thỉnh thoảng cũng say xỉn, nhưng chưa bao giờ xài thuốc. Đó là điều mà chúng tôi đã khai với cảnh sát. Không thể có chuyện đó được. Nó làm việc nhiều với giới trẻ và luôn cảnh báo chúng về tác hại của ma túy. Nhưng cảnh sát không chịu tin chúng tôi. Họ chỉ nhìn vào tiền án và số lượng vé phạt tốc độ của Dennis mà thôi. Thế nên họ đã kết án nó từ trước khi tìm thấy những viên ma túy tổng hợp kinh tởm đó trong dạ dày của nó. - Đôi mắt Camilla nheo lại. - Nhưng đó là điểm vô lý, vì Dennis không bao giờ đυ.ng tới thứ đó. Nó làm chậm phản xạ của em tôi khi lái xe. Dennis cực kỳ ghét thứ đó.

- Có thể cậu ta bị cám dỗ bởi đồng tiền dễ kiếm của việc buôn bán ma túy. Biết đầu cậu ta chỉ muốn thử xem nó như thế nào. Cô sẽ không tin nổi những chuyện mà chúng tôi thấy hàng ngày ở trụ sở cảnh sát đâu.

Cơ miệng Camilla cứng lại.

- Có người đã ép thằng bé dùng thuốc, và tôi biết kẻ đó là ai. Tôi đã khai với cảnh sát chuyện này. Carl rút cuốn sổ ra.

- Thế à? - Chú chó săn trong anh ngẩng đầu, đánh hơi trong gió, nắm bắt mùi của một manh mối bất ngờ. Anh lập tức tập trung cao độ. - Vậy người đó là ai?

Camilla đi về phía cuối phòng và lấy một tấm ảnh treo trên lớp giấy dán tường rõ ràng chưa hể được thay mới kể từ khi ngôi nhà được xây dựng. Bố của Carl cũng đã chụp một tấm ảnh tương tự khi anh thắng một cuộc thì bơi ở Brơnderslev. Đó là bằng chứng cho sự tự hào của một người cha trước thành công của cậu con trai. Carl đoán Dennis chỉ khoảng mười đến mười hai tuổi trong ảnh. Cậu trông thật xinh trai trong bộ đồ đua xe, và hãnh diện thấy rõ về chiếc khiên bạc nhỏ đang cầm trên tay.

- Kẻ này đây. - Camilla chỉ vào một cậu con trai tóc vàng đứng phía sau lưng Dennis và đặt một tay lên vai bạn. - Người ta gọi nó là Atomos, tôi cũng không rõ vì sao nữa. Hai đứa gặp nhau trong một cuộc đua mô tô. Dennis điên đảo vì thằng bé này, dù Atomos là một đứa bỏ đi.

- Vậy là cả hai vẫn giữ liên lạc với nhau cho đến lúc lớn?

- Tôi không chắc lắm. Tôi nghĩ chúng mất liên lạc lúc Dermis mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng trong những năm cuối đời của Dennis, tôi biết chúng lại chơi với nhau, vì mẹ luôn than phiền chuyện đó.

- Vì sao cô cho rằng Atomos có liên quan đến cái chết của Dennis? Camilla nhìn tấm ảnh với vẻ mặt đau đớn.

- Atomos là một đứa không ra gì và có tâm địa xấu xa.

- Cô có thể nói rõ hơn được không?

- Cái đầu nó có vấn đề. Dennis bảo tôi chỉ nói vớ vẩn, nhưng đúng là thế.

- Vậy tại sao em cô lại kết bạn với Atomos?

- Vì Atomos luôn là người khuyến khích Dennis lái xe. Do lớn hơn em tôi vài tuổi nền nó rất được Dennis nể trọng.

- Em trai cô chết ngạt do chất nôn. Cậu ấy đã uống năm viên thuốc và có nồng độ cồn 4.1. Tôi không biết Dennis nặng bao nhiêu, nhưng dù sao đi nữa cậu ấy cũng đã chơi tôi bến. Theo cô thì cậu ấy có lý do gì để uống nhiều như vậy không? Đó có phải là một thói xấu sau này của Dennis không? Cậu ấy có tỏ ra trầm cảm sau vụ tai nạn không?

Camilla nhìn anh với ánh mắt buồn rười rượi.

- Có, bố mẹ tôi bảo là vụ tai nạn đã tác động nghiêm trọng tới Dennis. Em tôi là một người lái xe rất lụa.

Đó là tai nạn đầu tiên mà nó gây ra, và lại làm chết người nữa chứ.

- Theo thông tin của tôi thì Dennis đã phải vào tù hai lần vì tội lái xe bất cẩn, nền cậu ấy cũng không phải thuộc dạng tay lái lụa lắm đâu.

- Hừm! - Camilla nhìn anh với ánh mắt khinh khinh. - Dennis không bao giờ khinh suất khi lái xe. Những khi tăng tốc trên xa lộ, nó luôn biết làn đường trước mặt trống một đoạn bao xa. Nó không hề muốn gây nguy hiểm cho tính mạng của bất kỳ ai.

Carl đã nghe những câu chuyện tương tự hàng trăm lần trước đây. Em tôi, con trai tôi, chồng tôi vô tội. Bao nhiêu thảm kịch đã có thể tránh được nếu gia đình họ chú ý một chút? Bao nhiêu tên tội phạm đã được bao che bởi những người cùng huyết thống?

- Có vẻ như cô đã đánh giá em trai mình quá cao. Cô không nghĩ mình hơi bị ngây thơ à?

Camilla nắm lấy cổ tay của Carl và ghé sát mặt mình vào anh tới nỗi tóc của cô làm mũi anh nhột nhạt.



- Nếu khả năng điều tra của anh cũng yếu như cái của nợ trong quần anh, tốt hơn anh nên ra về ngay bây giờ. - Cô gằn giọng.

Phản ứng của Camilla hung hãng và khıêυ khí©h một cách bất ngờ. Có lẽ cô ta không phải là dân văn phòng rồi, Carl vừa nghĩ vừa dịch ra xa.

- Em trai tôi không có vấn đề gì hết. Anh có nghe không? - Camilla nói tiếp. - Nếu anh muốn tiến bộ trong cái trò điều tra xét hỏi này, tôi khuyên anh hãy ghi nhớ những điều tôi vừa nói.

Camilla vỗ nhẹ vào hạ bộ của Carl rồi bước lui lại. Sự trở mặt của cô ta làm Carl bị sốc. Thoắt cái cô ta đã lại trở nên dịu dàng, cởi mở và đáng tin. Mình làm cái công việc kinh tởm gì thế này, Carl nghĩ thầm.

Đoạn anh nhíu mày và tiến một bước về phía Camilla.

- Cô mà đυ.ng vào hàng họ của tôi một lần nữa, tôi sẽ chọc thủng bộ ngực silicon của cô và đổ thừa chuyện đó là do cô đã chống cự lệnh bắt giữ sau khi đe dọa tôi bang mấy cái cúp gớm ghiếc của em trai cô. Khi tôi bập còng vào tay cô, khi cô ngồi nhìn bức tường trắng của nhà thương Hillerod, chờ được bác sĩ khám thần kinh cho, cô sẽ hối tiếc vì đã dám táy máy chỗ đó của tôi. Chúng ta tiếp tục, hay cô còn muốn nhận xét thêm gì về hàng họ của tôi nào?

Camilla không nao núng. Thậm chí cô ta không mỉm cười.

- Tôi chỉ muốn nói là em trai tôi bình thường, và anh sẽ phải tin tôi. Carl bỏ cuộc. Có cố làm cô ta thay đổi suy nghĩ cũng chỉ phí công.

- Được rồi, vậy tôi có thể tìm tay Atomos kia ở đâu? - Anh lùi thêm bước nữa, xa khỏi cô nàng tắc kè hoa.

- Cô có nhớ được điều gì khác về anh ta hay không?

- Anh biết không, Atomos nhỏ hơn tôi năm tuổi. Tôi thèm để ý cái ngữ ấy à?

Carl gượng cười. Hứng thú của con người chắc chắn có thể thay đổi theo năm tháng.

- Có dấu hiệu phân biệt nào không? Vết sẹo chẳng hạn? Còn răng và tóc nữa? Có ai trong thành phố biết anh ta không?

- Tôi không nghĩ là có. Xuất thân của Atomos là trại giáo dưỡng ở Tisvildeleje. Camilla ngưng nói một lúc để ngẫm nghĩ, mắt nhìn đi chỗ khác.

- Chờ chút. Hình như nơi đó tên là Godhavn. - Nói đoạn cô đưa cái khung ảnh cho Carl. - Nếu anh hứa trả lại nó cho tôi, anh có thể đưa ảnh này cho nhân viên ở đó xem. Có lẽ họ sẽ giải đáp được những thắc mắc của anh.

Carl dừng lại ở một ngã tư ngập nắng. Anh ngồi trong xe hơi, ngẫm nghĩ. Anh có thể đánh xe lên phía bắc, tới Tisvildeleje, để hỏi han các nhân viên ở trại giáo dưỡng về một thằng bé mang tên Atomos đã từng sống tại đó hai mươi năm trước. Anh cũng có thể xuôi về phía nam tới Egely và khám phá quá khứ của Uffe thông qua một trò chơi. Hoặc anh có thể đậu xe bên đường và đánh một giấc để bộ não được nghỉ ngơi vài giờ. Lựa chọn thứ ba có vẻ rất hấp dẫn.

Mặt khác, nếu anh không trả lại bộ nhân vật Playmobil lên kệ đúng giờ, anh sẽ có nguy cơ bị mất người thuê nhà cùng một khoản tiển thuê kha khá.

Anh bèn nhả thắng tay, rẽ trái và dong xe về hướng nam.

Tại Egely lúc này đang là giờ ăn trưa, mùi cỏ xạ hương và xốt cà chua đã ngập tràn không gian khi Carl đậu xe trong bãi đỗ. Anh tìm thấy ông giám đốc đang ngồi một mình bên một chiếc bàn dài bằng gỗ tếch, dưới mái hiên bên ngoài phòng làm việc. Cũng như lần gặp trước, ông ta ăn vận rất bảnh, với một chiếc mũ che nắng trên đầu và chiếc khăn ăn gài ở cổ áo. Ồng ta đang xử lý một miếng lasagne khiêm tốn, nằm vỏn vẹn trên một góc của chiếc đĩa ăn. Rõ ràng ông giám đốc không phải là một người sống để ăn. Các nhân viên của ông ta thì khác hẳn. Ngồi cách đó chừng mười mét, hai nữ y tá và một vài nhân viên hành chính đang tấn công những đĩa thức ăn ngôn ngộn, đồng thời trò chuyện rôm rả.

Họ trông thấy Carl đi vòng qua góc nhà và lập tức im lặng. Những âm thanh khác vì thế bỗng to hẳn lên: những con chim làm tổ ngây ngất vì tiết xuân ấm áp đang tíu tít bay chuyền trong bụi cây, tiếng bát đĩa khua lanh canh từ trong phòng ăn vọng ra.

- Chúc ông ngon miệng! - Carl nói lúc anh ngồi vào bàn của ông giám đốc mà không đợi mời. - Tôi đến đây để hỏi ông một chút về Uffe. Ông có biết cậu ta từng chơi một trò chơi tái hiện lại vụ tai nạn đã làm mình bị tàn tật hay không? Nữ nhân viên xã hội Karen Mortensen ở Stevns đã thấy cậu ta chơi trò đó không lâu trước khi Merete Lynggaard qua đời. Ông có biết chuyện đó không?

Ông giám đốc chậm rãi gật đầu và cắn thêm một miếng thức ăn. Carl nhìn cái đĩa. Rõ ràng chỗ thức ăn còn lại phải biến mất trước khi ông vua không ngai của Egely hạ cố trò chuyện với một gã thứ dân vớ vẩn.

- Trong hồ sơ của Uffe có đề cập đến chuyện này hay không? - Carl hỏi tiếp. Ông giám đốc lại gật trong lúc nhai nuốt một cách rất từ tốn.

- Kể từ đó, chuyện này có tái diễn hay không? Ông giám đốc nhún vai.

- Nó có tái diễn hay không?

Ông ta lắc đầu.

- Tôi muốn gặp riêng Uffe trong ngày hôm nay. Chỉ mươi, mười lăm phút thôi. Có được không? Ông giám đốc không đáp.

Carl bèn ngồi chờ cho đến khi ông ta ăn xong, chùi miệng bằng tấm khăn ăn, và đảo lưỡi liếʍ răng.

Thêm một ngụm nước đá nữa, trước khi ông ta ngẩng đầu lên.

- Không, anh không thể gặp riêng Uffe được.

- Tôi có thể hỏi lý do được không?

Ông giám đốc nhìn anh với ánh mắt hạ cố.

- Công việc của anh rất khác so với những gì chúng tôi làm ở đây, anh có thấy vậy không? Chúng tôi không thể liều mạng để anh làm hỏng sự tiến bộ của Uffe Lynggaard. Có vậy thôi.

- Cậu ta đang tiến bộ sao? Tôi không biết đấy.

Carl nhận thấy một cái bóng đổ dài trên bàn và quay người đối diện với y tá trưởng. Bà ta gật đầu chào anh một cách thân thiện, rồi nhìn ông giám đốc với một ánh mắt uy quyển.

- Tôi sẽ lo chuyện này. Dù sao thì Uffe và tôi cũng sàp ra ngoài đi dạo. Anh Mørck đây có thể đi cùng chúng tôi.

Đó là lần đầu tiên Uffe Lynggaard đứng cạnh Carl, và anh nhận ra cậu ta cao đến cỡ nào. Cậu ta có tay chân dài lêu nghêu và dáng người cho thấy mình thường xuyên ngồi gù lưng bên một chiếc bàn.

Người y tá đã cầm bàn tay Uffe, nhưng có vẻ như cậu không bận tâm lắm tới chuyện đó. Khi họ đi tới một lùm cây gần bờ vịnh, cậu ta bỏ tay bà ta ra và ngồi xuống cỏ.

- Cậu muốn xem chim cốc, đúng không, Uffe? - Bà y tá vừa nói vừa giơ tay chỉ một bầy những con chim trông như sinh vật thời tiền sử đang đậu trên một lùm cây sắp chết phủ đầy phân chim.

- Tôi có đem theo một thứ để cho Uffe xem. - Carl nói.

Bà y tá cảnh giác quan sát trong lúc anh lấy ra khỏi túi nhựa bốn nhân vật đồ chơi và chiếc xe hơi Playmobil. Bà ta khá nhanh nhạy, anh đã ghi nhận điều này ở lần gặp trước, nhưng có lẽ không dễ tính như anh hi vọng. Bà ta đặt tay lên bảng tên của mình, chắc là để cho những lời nói có thêm sức nặng.

- Tôi biết tình tiết mà Karen Mortensen đã mô tả. Nhưng tôi nghĩ việc lặp lại nó không phải là một ý hay.

- Tại sao?

- Anh muốn tái diễn vụ tai nạn trước mắt cậu ta, đúng không? Anh đang hi vọng nó sẽ hé mở một điều gì đó trong đầu cậu ta.



- Vâng.

Bà ta gật đầu.

- Tôi biết mà. Nhưng thật lòng mà nói, tôi không biết liệu có nên để cho anh làm vậy không. Bà y tá dợm đứng lên, nhưng rồi lại tỏ ra ngập ngừng.

Carl thận trọng đặt tay lên vai Uffe và ngồi xổm bên cạnh cậu thanh niên. Đôi mắt Uffe sáng bừng niềm vui dưới ánh nắng phàn chiếu trên những ngọn sôóng biển, và Carl hiểu cậu ta. Ai lại muốn quên hết và tan biến trong một ngày tháng Ba trong xanh đẹp đẽ như thế này kia chứ?

Anh bèn để chiếc xe đồ chơi xuống mặt cô trước mặt Uffe, rồi lần lượt đặt từng nhân vật vào các ghế ngồi. Người bố và người mẹ ở ghế trước, cô con gái và cậu con trai ở ghế sau.

Bà y tá quan sát kỹ lưỡng từng động thái của Carl. Anh có thể quay lại vào một ngày khác và lặp lại thử nghiệm, nhưng lúc này anh muốn thuyết phục bà ta rằng ít nhất anh cũng đủ hiểu biết đê không lạm dụng niềm tin của bà ta. Rằng anh xem bà ta như một đồng minh.

- Brừm. - Anh kêu lên khe khẽ, tay di chuyển chiếc xe hơi tới lui trên cỏ, làm khuấy động hai chú ong gấu đang vo ve trên những bông hoa dại.

Carl mỉm cười với Uffe và vuốt phẳng dấu vết chiếc xe để lại. Rõ ràng đó là điều làm Uffe bận tâm nhất, cỏ bị đè rạp xuống đã vươn lên trở lại.

- Bây giờ chúng ta sẽ lái xe đi chơi cùng với Merete, mẹ và bố nhé, Uffe. Ồ, nhìn này, tất cả mọi người đi cùng nhau. Xem này, chúng ta đang lái xe qua rừng! Rừng đẹp quá.

Carl liếc nhìn bà y tá. Bà có vẻ căng thẳng, khuôn miệng cho thấy sự nghi ngờ. Anh cần phải thận trọng, không đi quá xa. Nếu Uffe la hét, bà ta sẽ nao núng. Bà ta đang chú tầm vào trò chơi nhiều hơn Uffe, người chỉ ngồi đó với ánh nắng phản chiếu trong mắt, mặc kệ mọi thứ xung quanh.

- Bố nó ơi, coi chừng. - Carl cảnh báo, nhại giọng một phụ nữ. - Đường trơn lắm đấy, cẩn thận trượt bánh.

- Anh làm chiếc xe chao đảo một chút. - Coi chừng cái xe kia, nó đang bị trượt bánh. Trời ơi, chúng ta sẽ đầm phải nó mất.

Carl giả tiếng phanh xe và tiếng nghiến ken két của gầm xe. Giờ thì Uffe bắt đầu quan sát. Thế là anh lật ngược chiếc xe hơi, những nhân vật đồ chơi bên trong rơi cả ra ngoài.

- Coi chừng đó, Merete, Uffe! - Anh la lên. Bà y tá chồm tới đặt tay lên vai anh.

- Tôi không chắc… - Bà lắc đầu, chuẩn bị chộp lấy cánh tay của Uffe để lôi cậu ta đứng dậy.

Carl vừa tạo tiếng động rầm rầm bằng miệng vừa làm cho chiếc xe lộn vài vòng trên cỏ, nhưng Uffe vẫn không phản ứng.

- Tôi nghĩ Uffe đang lơ đãng. - Carl vừa nói vừa phất tay ra hiệu trò chơi đã kết thúc để trấn an bà y tá. - Tôi có một tấm ảnh muốn cho Uffe xem. - Anh nói tiếp. - Có được không? Sau đó tôi hứa sẽ để yên cho bà.

- Một tấm ảnh à? - Bà ta hỏi lại trong lúc Carl lôi các tấm ảnh trong túi nhựa ra.

Anh để tạm xuống cỏ những tấm ảnh chụp Dennis Knudsen mượn từ chị gái cậu ta rồi giơ tờ rơi có hình ảnh Daniel Hale lên trước mặt Uffe.

Rõ ràng Uffe trở nên tò mò hơn. Cậu ta giống như một con khi trong chuông rốt cuộc cũng thấy một thứ gì đó mới mẻ sau khi đã xem hàng ngàn con người làm trò.

- Cậu có nhận ra người này không, Uffe? - Carl vừa hỏi vừa chăm chú quan sát khuôn mặt của Uffe. Một cái co giật rất nhẹ có thể là dấu hiệu duy nhất anh thu được. Nếu có con đường độc đạo nào dẫn vào trong cái đầu hờ hững của Uffe, Carl chắc chắn không được bỏ qua.

- Anh ta có đến nhà cậu ở Magleby không, Uffe? Đây có phải là người đã đem thư đến đưa cho Helle và cậu không? Cậu có nhớ anh ta không? - Carl chỉ tay vào đôi mắt sáng và mái tóc vàng của Daniel Hale. - Đây có phải là người ấy không?

Uffe nhìn tấm ảnh với khuôn mặt vô hổn. Sau đó đôi mắt cậu ta cụp xuống, quan sát những tấm ảnh nằm

trên cỏ.

Carl nhận thấy đồng tử của Uffe đột ngột co lại và đôi môi cậu ta hé mở. Phản ứng đã quá rõ.

- Vậy còn người này thì sao? Cậu có từng nhìn thấy anh ta hay chưa, Uffe? - Carl nhanh chóng đưa lại gần cậu ta khung ảnh chụp gia đình của Dennis Knudsen trong buổi kỷ niệm đám cưới bạc. - Rồi hay chưa?

Lúc này bà y tá đang đứng ngay sau lưng Carl, nhưng anh mặc kệ. Anh muốn nhìn thấy đồng tử của Uffe co lại một lần nữa. Cứ như thế anh đang có một chiếc chìa khóa trong tay và biết nó sẽ mở được một thứ gì đó mà anh không rõ.

Nhưng Uffe đã lại nhìn thẳng phía trước, khá bình thản, đôi mắt cậu ta trống rỗng.

- Tôi nghĩ chúng ta nên dừng tại đây. - Bà y tá nói và ngập ngừng chạm tay vào vai Uffe.

Carl chỉ cần thêm hai mươi giây nữa. Có lẽ anh sẽ đạt được mục đích nếu được ở một mình với Uffe.

- Bà không thấy phản ứng của cậu ta sao? - Anh hỏi. Bà ta lắc đầu.

Chết tiệt.

Anh bèn đặt cái khung ảnh xuống cỏ, bên cạnh tấm ành chụp Dennis Knudsen còn lại.

Đúng lúc đó, cơ thể Uffe bỗng co giật mạnh. Đầu tiên, ngực cậu ta co lại, tiếp đó cánh tay phải của cậu ta giơ thẳng ra phía trước bụng.

Bà y tá cố gắng xoa dịu Uffe, nhưng cậu ta không buồn để ý. Hơi thở của Uffe bắt đầu trở nên ngắn và nông. Cả bà y tá và Carl đều nghe thấy. Bà ta lên tiếng phản đối, nhưng cả Carl lẫn Uffe đều không chú ý tới điều đó. Uffe bước ra khỏi thế giới riêng của cậu ta và đang tiến vào thế giới của Carl. Anh trông thấy đôi mắt của cậu ta mở mỗi lúc một lớn. Giống như cửa trập của một chiếc máy ảnh kiểu cổ, chúng mở rộng, nắm bắt lấy tất cả mọi thứ xung quanh.

Uffe lại nhìn xuống cỏ. Carl dõi theo ánh mắt của cậu ta. Lúc này cậu ta không hể lơ đãng một chút nào hết.

- Vậy là cậu nhận ra anh ta, đúng không?

Carl vừa hỏi vừa cấm lấy tấm ảnh chụp Dennis Knudsen và gia đình trong đám cưới bạc của bố mẹ họ. Nhưng Uffe gạt nó ra như một đứa trẻ dỗi hờn và bắt đầu phát ra những âm thanh lạ lùng, không giống với tiếng mè nheo của một đứa trẻ mà giống với tiếng một người bị lên cơn hen suyễn. Hơi thở của cậu ta trở nên gần như tiếng rít, khiến cho bà y tá lớn tiếng yêu cấu Carl ra về.

Anh lại dõi theo ánh mắt của Uffe, và lần này thì không còn nghi ngờ gì nữa. Nó đang tập trung vào tấm ảnh còn lại mà anh mượn của Camilla. Đó là tấm ảnh chụp Dennis Knudsen, với anh bạn Atomos đứng sau và tựa vào vai cậu ta.

- Anh ta trông giống như thế này hơn à? - Carl giơ tấm ảnh lại gần, và chỉ tay vào cậu bé Dennis trong bộ đồ đua xe.

Nhưng Uffe đang nhìn vào người đứng phía sau Dennis. Carl chưa bao giờ trông thấy một ánh mắt tập trung đến như thế. Cứ như thể nhân vật trong ảnh đã chạm đến chỗ sâu kín trong tâm hồn của Uffe, như thể đôi mắt người trong tấm ảnh là ngọn lửa thiêu cháy cậu ta, làm cho cậu ta bừng lên sức sống mãnh liệt.

Uffe hét lên. Cậu ta hét to đến nỗi bà y tá xô Carl ngã xuống cỏ và nắm lấy tay cậu ta. Tiếng hét của Uffe làm cho những bệnh nhân khác cũng bắt đầu rú lên.

Bị kinh động bởi tiếng hét, đám chim cốc bay vụt lên trời, bỏ lại bụi cây tiêu điều bên dưới.