Chương 23

Khi ánh sáng bị tắt đi và áp suất được nâng lên trong ngày sinh nhật lần thứ ba mươi ba của cô,

Merete ngủ suốt một ngày đêm. Việc mọi thứ đã ở ngoài tầm kiểm soát và việc cô đang ở trên bờ vực tuyệt vọng đã quật ngã cô hoàn toàn, chỉ đến ngày hôm sau, khi xô thức ăn xuất hiện trở lại cùng với tiếng tách nơi cửa lật, cô mới mở mắt và cố gắng định hướng.

Cô nhìn hai ô cửa sổ và có thể thấy một chút ánh sáng. Có nghĩa là ở căn phòng bên cạnh có bật đèn. Ánh sáng chỉ yếu ớt như của một que diêm, nhưng có còn hơn không. Cô quỳ gối, cố gắng định vị nguồn sáng nhưng không thể, vì mọi thứ bên kia lớp kính đều mờ nhạt. Sau đó cô quay lại, quan sát một lượt căn phòng đang giam giữ mình. Rõ ràng trong phòng đã có đủ ánh sáng để mắt cô có thể phân biệt các thứ sau vài ngày tập quen.

Trong một thoáng chuyện đó làm cô mừng rỡ, nhưng rồi cô tự nhắc bản thân rằng cho dù ánh sáng rất yếu, nó cũng có thể bị tắt đi vào bất cứ lúc nào.

Cô không phải là người nắm giữ cái công tắc.

Trong lúc đứng dậy, bàn tay cô chạm phải một vật hình trụ bằng kim loại nằm trên sàn. Nó là cái đèn pin mà bọn họ đã cung cấp cho cô. Cô siết ngón tay quanh nó, trong đầu cố gắng tìm hiểu ý nghĩa của chuyện này. Cái đèn pin đồng nghĩa với vào một lúc nào đó bọn chúng sẽ tắt đèn ở phòng bên cạnh. Nếu không thì tại sao lại đưa nó cho cô?

Trong một thoáng, cô cân nhắc chuyện bật đèn pin lên, chỉ vì cô có thể. Đã từ lâu cô từ bỏ ý niệm rằng mình có thể kiểm soát thứ gì đó. Nhưng rồi cô quyết định không bật đèn.

“Mày vẫn còn đôi mắt, Merete. Hãy sử dụng chúng”, cô đã tự nhắc mình như thế trong khi đặt đèn pin xuống bên cạnh chiếc xô vệ sinh, bên dưới hai ô cửa sổ. Nếu bật đèn, cô sẽ đưa mình vào bóng tối mịt mùng khi tắt nó đi.

Như thế chẳng khác nào uống nước biến để giải tỏa cơn khát.

Tuy vậy, ánh sáng lờ mờ vẫn được duy trì, không như dự đoán của cô. Merete có thể phần biệt được các đường nét của căn phòng và sự teo tóp của chân tay mình. Tình trạng giống như bầu trời chạng vạng mùa đông này kéo dài gần mười lăm tháng trước khi mọi thứ lại thay đổi hoàn toàn.

Đó là cái ngày mà cô trông thấy những bóng người ở phía sau lớp kính tráng gương lần đầu tiên.

Cô đang nằm trên sàn nghĩ về những cuốn sách. Đó là điều mà cô thường làm để khỏi nhớ về cuộc sống mình có thể đã có nếu lựa chọn khác đi. Khi nghĩ về những cuốn sách, cô có thể đi sang một thế giới hoàn toàn khác. Chỉ cần nhớ lại cảm giác khi sờ lên bế mặt khô ráo và nham nháp khó tả của một trang sách là đủ để khơi lên ngọn lửa khao khát trong cô. Mùi cellulose và mực in. Đã hàng ngàn lần cô đưa tầm trí mình vào cái thư viện tưởng tượng, và chọn quyển sách duy nhất cô còn nhớ được mà không cần phải thềm thắt. Đó không phải là quyển mà cô muốn nhớ, càng không phải quyển đã gây ấn tượng mạnh nhất với cô. Nhưng đó là quyển sách duy nhất còn nguyên vẹn trong trí nhớ bị đày đọa của cô, nhờ những trận cười được gắn với nó.

Mẹ của Merete từng đọc quyển sách đó cho cô nghe, rồi dến lượt cô đọc nó cho Uffe. Giờ đây, cô ngồi trong bóng tối, cố gắng tự đọc nó cho mình. Chú gấu nhỏ thông thái mang tên Winnie the Pooh là sợi dây cứu sinh, là lớp phòng vệ duy nhất của cô chống lại sự điên loạn. Gấu Pooh và những loài vật khác trong khu rừng tràm mẫu. Và cô đang phiêu du đến miền đất của mật ngọt thì một mảng tối bất ngờ xuất hiện trước nguồn ánh sáng mờ ảo xuất phát từ lớp kính tráng gương.



Cô mở to mắt và hít không khí vào đây buồng phổi. Đó không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy da mình rịn mồ hôi. Nó giống như lúc cô đứng trên sần trường, đi trong ngõ hẻm chật hẹp, yên ắng của những thành phố heo hút, hay là vào ngày làm việc đầu tiên ở quốc hội. Những nơi mà cô biết cảm giác rịn mồ hôi chỉ có thể là do sự hiện diện của một người lạ muốn làm hại cô và đang âm thầm quan sát cô.

Cái bóng muốn làm hại mình, cô nghĩ bụng, rồi dùng tay ôm vòng quanh người trong lúc nhìn vào cái bóng đang lớn dần lên tại một cửa sổ trước khi ngừng di chuyển. Cái bóng kéo dài cho đến mép trên của tấm kính, dường như là bóng của kẻ nào đó đang ngồi vắt vẻo trên một cái ghế đẩu cao.

Bọn chúng có thấy mình hay không? Cô tự hỏi, mắt nhìn vào vách tường phía xa. Bể mặt màu trắng của nó rất nổi bật, người ta có thể quan sát nó rõ ràng từ phía bên ngoài. Như vậy có nghĩa là bọn chúng củng có thể trông thấy cô.

Xô thức ăn chỉ mới vừa được đưa vào phòng trước đó hai giờ. Cô biết điều đó, nhờ vào nhịp sinh học của mình. Còn lâu nữa mới đến giờ đổi xô. Vậy tại sao bọn chúng lại xuất hiện? Chúng muốn gì?

Cô đứng lên thật chậm và tiến lại chỗ cửa sổ tráng gương, nhưng cái bóng không mảy may nhúc nhích.

Sau đó, cô đặt tay lên lớp kính, ngay chỗ của cái bóng, và đứng chờ, mắt quan sát hình ảnh phản chiếu lờ mờ của mình. Cô đứng như thế cho đến khi tự thuyết phục rằng mình đã nhầm. Nó có phải là một cái bóng hay không? Có lẽ nó chẳng là cái gì cả. Tại sao một kẻ nào đó lại đứng ở bên kia lớp kính trong khi trước đó chưa bao giờ làm như thế?

- Quỷ tha ma bắt các người! - Cô gào lên, âm vang của câu nói gây ra một luồng điện chạy suốt cơ thể cô. Thế rồi xảy ra một chuyện. Phía bên kia lớp kính, cái bóng rõ ràng đã di chuyển. Hơi sang bên một chút,

rồi lui lại. Càng rời xa cửa sổ, nó càng nhỏ và mờ nhòe.

- Tôi biết các người đang ở ngoài đó! - Cô gào lên, cảm thấy làn da ẩm ướt mồ hôi của mình đột ngột lạnh đi. - Cút đi! - Cô hét thẳng vào tấm kính.

Nhưng cái bóng vẫn ở nguyên vị trí.

Cô ngồi xuống sàn, vùi mặt vào hai cánh tay. Áo quần cô mốc meo, hôi hám. Cô đã mặc cùng một cái áo suốt ba năm trời.

Cảnh tranh tối tranh sáng tồn tại cả ngày lẫn đêm, nhưng như thế còn tốt hơn là bóng tối hoàn toàn hoặc ánh sáng triền miên, ở đây, trong cái hư không xám ngoét này, cô có thể lờ đi ánh sáng hoặc lờ đi bóng tối. Cô không cần phải nhắm mắt để tập trung nữa. Cô cho phép cái đầu của mình tự quyết định tâm trạng của nó.

Thứ ánh sáng xám xịt này chứa đựng mọi sắc thái. Gần giống như ở thế giới ngoài kia, khi ban ngày có thể được nhuộm bởi ánh sáng mùa đông, bóng tối tháng Hai, mây xám tháng Mười, mưa gió hay quang đãng, và hàng ngàn sắc thái khác trong bảng màu. Ở trong này, bảng màu của cô chỉ có hai màu trắng đen, và cô pha trộn chúng tùy theo tâm trạng. Chừng nào cô còn có thứ ánh sáng xám này để làm tấm vải vẽ, nghĩa là cô không cô độc.



Uffe, Winnie the Pooh, Don Quixote, Trà hoa nữ và Smilla, tất cả vần vũ trong đầu cô, lấp đầy thời gian và những cái bóng ở cửa sổ. Nó khiến cho việc chờ đợi bước kế tiếp của những kẻ giam cầm cô trở nên dễ dàng hơn. Cô biết trước sau gì chuyện đó cũng đến. Bất kể chuyện gì.

Bóng người xuất hiện hàng ngày trên lớp kính tráng gương. Sau bữa ăn của cô một chút, mảng tối đó luôn hiện lên nơi một trong hai ô cửa sổ, không sai hẹn bao giờ. Trong vài tuần lễ đầu, nó nhỏ và mờ nhạt, nhưng nhanh chóng to ra và rõ nét hơn. Nó cũng đến gần hơn.

Cô biết mình có thể bị quan sát khá rõ từ bền kia lớp kính. Một ngày nào đó, bọn chúng sẽ rọi đèn vào và bắt cô làm này làm nọ. Cô đoán rằng những con thú phía sau lớp kính sẽ lộ diện, nhưng cô mặc kệ.

Không lâu sau sinh nhật lần thứ ba mươi lăm của cô, một cái bóng thứ hai đột ngột xuất hiện ở bên kia cửa sổ. Nó hơi lớn hơn và không sắc nét bằng cái bóng đầu tiên, nhưng có vẻ như cao hơn.

Một người nữa đang đứng ở phía sau lưng kẻ đầu tiên, cồ nghĩ bụng, và nhận thấy nỏi sợ hãi của mình lớn lên cùng với sự chắc chắn rằng cô đang rơi vào thế bất lợi vê người. Thế lực áp đảo ngoài kia giờ đây đã hiện nguyên hình.

Cô mất hai ngày để làm quen với tình hình mới này, sau đó cô quyết định thách thức những kẻ đã bắt cóc mình.

Đầu tiên, cô nằm xuống bền dưới hai ô cửa sổ, chờ những cái bóng xuất hiện. Ở vị trí này, cô nằm ngoài tầm nhìn của chúng. Bọn chúng đến bên cửa sổ là để quan sát cô, nhưng cô từ chối tuân theo sự sắp đặt của chúng. Không biết chúng sẽ đợi cô xuất hiện được bao lâu. Đây là mục đích của toàn bộ kế hoạch.

Ngày thứ hai, khi cơn buồn tiểu xuất hiện lần thứ hai, cô đứng dậy và nhìn thẳng vào lớp kính tráng gương. Như thường lệ, bên kia lớp kính vẫn có một chút ánh sáng yếu, nhưng những cái bóng đã biến mất.

Cô lập lại quy trình đó trong ba ngày liên tiếp. Nếu chúng muốn thấy mình, thì cứ việc nói ra, cô tự nhủ.

Vào ngày thứ tư, cô đã sẵn sàng. Cô nằm bên dưới hai ô cửa sổ, kiên nhẫn nhớ lại những cuốn sách trong khi tay nắm chắc đèn pin. Cô đã bật thử nó vào đêm hôm trước, ánh sáng tuôn tràn trong phòng khiến đầu cô choáng váng mất một lúc. Sức mạnh của ánh sáng thật kinh khủng.

Khi đã đến giờ hai cái bóng xuất hiện, cô ngửa đầu ra sau một chút để có thể nhìn lên cửa sổ. Rất đột ngột, như những đám mây hình nấm, chúng đứng đó, sau một ô cửa sổ, gần sát bên nhau hơn bao giờ hết. Chắc hẳn bọn chúng cũng nhìn thấy cô ngay, vì cả hai cùng lui lại một chút. Tuy vậy, sau một hoặc hai phút, chúng lại tiến đến gần cửa sổ.

Đúng lúc đó, cô lao lên, bật đèn pin, và áp nó vào mặt kính cửa sổ.

Ánh sáng phản chiếu hắt tung tóe lên bức tường dài phía sau lưng cô, nhưng một chùm sáng khiêm tốn đã xuyên qua được lớp kính tráng gương, và rọi lên hai bóng người ở bên kia tựa như ánh trăng mờ ảo. Đồng tử của chúng đang chĩa thẳng về phía cô lập tức co lại, rồi giãn ra. Cô đã chuẩn bị cho cú sốc nếu kế hoạch của mình thành công, nhưng chưa bao giờ nghĩ hình ảnh hai bộ mặt lờ mờ đó sẽ in dấu trong nhận thức của mình sâu đậm đến như thế.