“Chuyện này phải kể lại từ lúc thế giới hình thành. Khi đó, vị Thần tạo ra thế giới đã trước tiên sáng tạo ra thế giới con người.”
-Vị Thần đó là ai vậy?
“Vị Thần đó được cho là Thần Tạo Hóa, nhưng thế giới rộng lớn, những gì chúng ta không biết có nhiều lắm. Trước tiên vị Thần này làm ra con người và thế giới con người, sau đó từ con người tạo ra các tạo vật khác có sự tiến hóa cao hơn và sức mạnh lớn hơn ở các thế giới khác. Vì con người không có sức mạnh không thể nào đánh bại những sinh vật đó, nên vị Thần đó đã ban cho một số người dị năng và tạo ra một sinh vật khác với các sinh vật tiến hóa hơn con người. Sinh vật đó là người dẫn dắt dị năng. Dị năng lưu lạc từ người này sang người khác, cuối cùng hình thành quy luật như hiện tại.”
Bên trong lọ như một cuộn phim, chiếu lên thời kì hình thành của vũ trụ với những vì sao lấp lánh nổi bật.
-Ra là vậy -Chị Riri gật gù.
-Vậy ý của cậu là Hakai có thể là một trong số các sinh vật có cấp bậc tiến hóa cao hơn con người đó? -Tôi hỏi
"Đúng vậy" Mira gật đầu
-Sao cậu biết? -Kaori nghi ngờ.
"Tớ có khả năng nhìn thấy năng lượng vượt qua mức độ của sinh vật bình thường của thế giới này. Năng lượng của cậu ta mặc dù được che giấu rất kỹ nhưng vẫn để thoát ra sức mạnh." Mira giải thích.
-Vậy thì sao bây giờ? -Naeko lo lắng
"Hiện tại chưa biết cậu ta là bạn hay thù, chúng ta cứ cẩn thận với cậu ta đã" Mira nhìn theo hướng Hakai đã đi, nói.
Không khí trầm xuống, ai cũng có cho mình những suy nghĩ riêng. Naeko nhìn đồng hồ, lên tiếng:
-Này, hình như bọn mình nói chuyện hơi lâu rồi nhỉ?
Tạm yên lặng trong chốc lát.
-Ăn trưa đi kẻo hết giờ bây giờ! -Kaori gào lên.
-Á, quên mất tiêu.
"Mấy cậu thật là..."
----------* * *----------
-Yuri!!!
Nghe Kaori gọi, tôi liền ngồi dậy, tròn mắt.
-Có việc gì thế?
Kaori chạy tới, nắm tay tôi kéo đi. Vừa chạy theo cho kịp bước chân Kaori, tôi vừa hỏi:
-Có việc gì thế? Này, Kaori!!!
-Tới rồi biết. Naeko gọi cậu.
Tôi ngồi dưới 1 gốc cây dưới sân trường, lúc đó dáng vẻ lười biếng thu hút không ít ánh mắt. Sự xuất hiện của Kaori liền làm tôi thoát khỏi những ánh mắt mà tôi vốn không hề quan tâm kia. Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao đột nhiên cậu ta lại kéo tôi đi, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn đi theo.
Chúng tôi dừng bước tại bảng điểm, bảng điểm của lớp 3. Nói thì tôi mới nhớ, hình như hôm nay là ngày công bố điểm. Để xem qua một tí điểm của chị Riri vậy.
-Hả? -Tôi sửng sốt.
Điểm của Hakai nằm sát nút với chị Riri giống như anh ta cố ý vậy. Anh ta thua chị Riri 1 điểm, trên thang 100 điểm. Mặc dù việc thua kém nhau với số điểm không có bao nhiêu chênh lệch không phải việc lạ, nhưng việc chỉ thua duy nhất 1 điểm ở một môn và những môn khác đều có điểm y hệt là một điều phải nói là chưa từng có ai thấy. Và với điểm số đáng nghi ngờ này, anh ta ngang nhiên nằm ở vị trí thứ 2 trên bảng điểm như thể anh ta đang nhường vị trí đứng đầu cho chị gái tôi vậy. Nghĩ tới đây, tôi thấy có chút khó chịu.
Bực bội rời mắt đi, tôi liếc qua số điểm của mình ở bảng điểm của lớp 2. Tôi giật mình. Tôi không tìm thấy tên mình ở vị trí thứ 2. Thay vào đó là Takeshi, và tên tôi nằm ở...
Vị trí thứ nhất???
Tôi sững người, hoàn toàn nghĩ rằng đôi mắt của tôi đang lừa dối não bộ. Trong khi tôi nằm ở vị trí thứ nhất thì người kia lại ở vị trí thứ 3. Một năm qua, tôi luôn đứng vị trí thứ hai trong tất cả các bài kiểm tra. Điều này làm tôi có một cảm giác hoàn toàn không thể vượt qua người ở vị trí thứ nhất được ngay cả khi điểm của chúng tôi suýt soát nhau với một sự chênh lệch không lớn lắm. Điểm số trung bình của chúng tôi thường cách nhau một hay hai điểm gì đó, nhưng cho dù tôi làm gì, tôi vẫn không cách nào vượt qua được vị trí này.
Vậy mà giờ tôi đứng thứ nhất?
Một cảm giác không thể nào tin được làm tôi đứng ngớ người trong khoảng 10 giây. Tiếp theo sau đó là một sự không thể chấp nhận được một cách vô lí. Tôi quay qua Kaori, mắt vẫn ngơ ngác kiểu hoàn toàn không hiểu cái gì đang xảy ra.
Kaori cười hì, không nói gì.
-Yuri!!! -Naeko đột nhiên xuất hiện sau lưng và gọi làm tôi giật mình.
-Naeko! Sao lại dẫn tớ qua đây? -Tôi trách cứ hỏi -Cậu lại có âm mưu gì nữa?
Naeko lắc đầu, nắm lấy 1 túm tóc của tôi lôi đi. Kaori bình tĩnh đi theo như thể chẳng có gì đáng ngạc nhiên mặc cho mấy trăm ánh mắt nhìn tới. Tôi la lên mấy tiếng, bước chân vội đi theo Naeko. Chúng tôi dừng lại tại một chỗ vắng người.
-Sao thế, Naeko? -Tôi hỏi
Naeko nhìn tôi, hai ngón tay trỏ chỉ vào nhau, điệu bộ cực kì dễ thương. Nhưng mà tinh quái như Naeko mà làm ra cái điệu bộ này thì hơi...
-Thật ra, tớ có chuyện...
-Cậu xổ thẳng ra luôn đi -Tôi nôn nóng nói
Naeko nhìn tôi, nuốt nước bọt.
-Hôm trước tớ nghịch nước, bị nhìn thấy.
Mi mắt tôi giật giật, và tôi hoàn toàn không hiểu sao mình vẫn có thể bình tĩnh ngồi trước mặt Naeko mà không làm ra hành động gì khác để đưa mắt nhìn. Kaori thì lại rất bình tĩnh, nhưng cậu ta hình như cũng giống tôi mới nghe Naeko nói. Tôi phải ngớ người một lúc sau mới nói tiếp:
-Cậu nói tiếp đi. Nói cho rõ ràng một chút.
Naeko nhìn tôi, thở dài.
-Cậu cũng biết tớ rất thích nghịch nước. Hôm đó tớ chơi với nước trong chai nước mới mua.
-Chính xác thì cậu làm gì với nó? -Kaori hỏi
-Thì làm cho nó lơ lửng, điều khiển nó bắt lấy vài cành cây hay cho nó bay lòng vòng -Naeko nhìn lên trời, đảo mắt và nhớ lại.
-Rồi có người nhìn thấy? -Tôi nhướn mày
Naeko gật đầu.
-Ai? -Kaori hỏi, một câu hỏi xuất sắc.
-Người đó... -Naeko ấp úng
Tôi và Naeko đưa mắt nhìn.
-Thì là người thường đứng vị trí thứ nhất đó.
Tôi ngạc nhiên về việc tôi không ngạc nhiên hơn là ngạc nhiên về việc Naeko vừa nói. Tôi thậm chí còn chẳng nhìn ra có cái gì bất thường và không tốt ở đây.
-Tức là cậu sợ thứ hạng của cậu ta bị tụt xuống là do cậu ta bị hoảng vì dị năng của cậu? -Kaori nheo mắt nói
Naeko gật đầu.
-Vậy thì đi.
Tôi nắm tay hai người kéo đi.
-Đi đâu? -Kaori thắc mắc
-Tất nhiên là đi gặp cậu ta rồi.
Cậu ta tên là Akiseno Hoseki, một nhân vật cực kì đặc biệt. Cậu ta có chút quen biết với Erika, vì quan hệ của bố mẹ họ khá thân thiết. Tất nhiên, tầng lớp của họ là nơi tôi không muốn nghĩ hay nói tới. Nhưng có lẽ ai cũng hiểu. Cậu ta là chủ tịch hội học sinh. Tôi từng được bầu cử trong đợt bầu cử đầu tiên năm tôi vừa lên cao trung, nhưng vì thái độ không hề quan tâm cùng tính cách kì quái của mình, tôi thành công thoát khỏi vòng nguy hiểm và đẩy trọng trách này cho cậu ta.
Hoseki là một người phải nói là hoàn mĩ. Là người rất nghiêm khắc đến cứng nhắc, luôn tuân theo quy tắc một cách khó chịu và cậu ta thật sự rất giỏi trong việc quản lí. Tôi ít khi gặp và cũng không chú ý cậu ta lắm, nhưng tôi rất ngưỡng mộ cậu ta. Dù sao thì xuất sắc đến nỗi chưa từng làm sai cái gì cũng chẳng có mấy ai. Tất nhiên đây là hướng nói tích cực, vì ai mà chẳng có sai lầm.
Chúng tôi đi tới văn phòng của chủ tịch hội học sinh. Cửa không đóng. Naeko đi vào trước, tôi đi sau đưa tay gõ cửa lấy lệ. Từ phía bàn với mấy chồng giấy cao thật cao được xếp gọn gàng, có một người đang ngồi. Đó là Hoseki. Cậu ta đeo kính, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và rất có khí thế của 1 bậc lãnh đạo.
-Ai đấy? -Cậu ta hỏi, bằng một giọng nói nghiêm túc
Nghe tiếng gõ cửa, cậu ta ngẩng đầu lên. Tôi tò mò nhìn, Naeko giơ tay rồi cử động nhẹ mấy ngón tay ra ý chào. Thấy chúng tôi, vẻ mặt cậu ta dịu lại, tiếp tục với công việc.
-Ra là cậu, cô gái kì lạ. Cậu tới tìm tôi có việc gì?
----------* * *----------