Chương 7
Thứ bảy, ngày 13 tháng Bảy 2013
Buổi sáng
Tôi đoán bây giờ là khoảng bảy giờ bốn năm đến tám giờ mười lăm. Tôi biết, nhìn từ góc độ ánh sáng, từ tiếng ồn bên ngoài cửa sổ, từ âm thanh Cathy đang hút bụi hành lang ngoài phòng tôi. Cứ mỗi ngày thứ bảy, Cathy dậy sớm dọn nhà. Dù ngày đó là sinh nhật của cô, hay là buổi sáng để nghỉ ngơi - Cathy vẫn dậy sớm vào thứ bảy để lau dọn. Cô nói đó là sự thanh tẩy, để chuẩn bị một tuần mới tốt đẹp, và vì cô lau nhà theo kiểu aerobic nên cô cũng không cần đến phòng tập gym.
Điều đó không ảnh hưởng gì đến tôi, tiếng máy hút bụi buổi sáng, vì đằng nào tôi cũng không ngủ lúc đó. Tôi không thể ngủ vào buổi sáng; tôi không thể cuộn tròn yên bình đến tận giữa ngày. Tôi tỉnh dậy bất ngờ, thở không đều, tim đập mạnh, mồm thì hôi, rồi tôi biết ngay, là mình đã thực sự dậy rồi. Tôi càng muốn được lãng quên thì tôi lại càng không thể. Cuộc sống và ánh đèn không để tôi làm thế. Tôi nằm đó, nghe âm thanh của bận rộn của Cathy, và tôi nghĩ đến đống quần áo dưới chân đường ray và Jess hôn người tình của cô trước ánh sáng bình minh.
Ngày kéo dài, không một phút nào trọn vẹn
Tôi có thể đến chợ nông trên đường chính; tôi có thể mua ít thịt hươu và rau quả và dành cả ngày nấu ăn.
Tôi có thể ngồi trên ghế sô pha với một tách trà và xem chương trình Vào bếp cuối tuần trên tivi
Tôi có thể đến phòng tập gym.
Tôi có thể viết lại bài CV.
Tôi có thể đợi Cathy rời nhà và đến cửa hàng tạp hoá mua hai chai Sauvignon Blanc.
Trong một cuộc đời khác, tôi cũng dậy sớm, tiếng tàu 8.04 chạy ngang qua; tôi mở mắt ra và lắng nghe tiếng mưa đập vào cửa sổ. Tôi cảm thấy anh đằng sau, ngái ngủ, ấm áp. Sau đó, anh đi lấy thư còn tôi làm trứng ốp, chúng tôi cùng ngồi uống trà, rồi đến quán ăn nhỏ vào buổi trưa, chúng tôi thϊếp ngủ, cuộn vào nhau trước ti vi. Tôi tưởng tượng ra những điều đó giờ đây cũng thay đổi đối với anh, không còn quan hệ vào ngày thứ bảy hay trứng ốp, thay vào đó là niềm vui khác, một bé gái xen giữa anh và vợ anh, chia tách họ. Con bé sẽ học nói nhanh thôi, Dada, Mama và một thứ tiếng chỉ có ba mẹ nó hiểu được
Nỗi đau nặng trĩu, ngay ở giữa ngực tôi. Tôi không thể đợi đến khi Cathy ra ngoài.
Buổi tối
Tôi sẽ đi gặp Jason.
Tôi dành cả ngày trong phòng, đợi Cathy đi khỏi nhà, để tôi có thể uống một chai rượu. Nhưng cô ấy không đi. Cô ngồi yên ngoài phòng khách. Đến chiều muộn, tôi không thể chịu đựng sự giam hãm và nhàm chán này nữa, nên tôi nói với cô là tôi ra ngoài đi dạo một lúc. Tôi đến Wheatsheaf, một quán ăn nhỏ, vô danh dưới đường High, rồi uống 3 cốc rượu to. Tôi bắt đầu thấy hoa mắt. Rồi tôi đi xuống ga, mua một đôi rượu vào thuốc nữa rồi lên tàu.
Tôi sẽ đến gặp Jason
Tôi không đến thăm anh, cũng sẽ không xuất hiện trước ngôi nhà và gõ cửa. Không phải như vậy. Không làm gì điên rồ. Tôi chỉ muốn đi qua ngôi nhà, ngồi trên tàu. Tôi chẳng có gì khác để làm, và cũng chẳng có hứng ở nhà. Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh. Tôi muốn thấy họ.
Đây không phải một ý tốt. Tôi biết.Nhưng nó đâu có hại gì?
Tôi sẽ đến Euston, rồi sẽ quay lại trở về. Tôi thích đoàn tàu, và điều đó có gì sai. Đoàn tàu thật tuyệt vời.
Trước đó, tôi vẫn là bản thân mình, tôi từng nghĩ về việc bắt một chuyến tàu lãng mạn cùng Tom. (Chuyến Bergen vào ngày kỉ niệm năm năm, chuyến Blue cho ngày kỉ niệm thứ 40.)
Khoan đã, tôi sắp đi qua họ rồi.
Ánh đèn sáng trưng, nhưng tôi không nhìn rõ. (Những hình ảnh cứ nhân đôi. Tôi nhắm một mắt. Đỡ hơn rồi.)
Họ kia rồi! Đó có phải là anh không? Họ đang đứng trên thềm nhà. Có phải họ không? Kia có phải Jason? Kia có phải Jess?
Tôi muốn đến gần hơn, tôi không nhìn rõ. Tôi muốn đến thật gần họ.
Tôi sẽ không đến Euston nữa. Tôi sẽ xuống tàu ở Witney. (Tôi không nên xuống ở bến Witney, nó quá nguy hiểm, nhỡ Tom hay Anna nhìn thấy tôi?)
Nhưng tôi sẽ xuống ở Witney.
Đây không phải một ý hay.
Đây là một ý tồi.
Có một người đàn ông ngồi đối diện tôi phía bên kia toa, tóc màu vàng hơi ngả đỏ. Anh ta đang cười tôi. Tôi muốn nói gì đó với anh ta, nhưng từ ngữ cứ tuột khỏi miệng trước khi tôi có cơ hội nói chúng. Như thể tôi nếm được chúng, nhưng không biết nó ngọt hay chua.
Anh ta đang cười với tôi, hay đang chế nhạo tôi? Tôi không biết.
Chủ nhật, ngày 14 tháng Bảy 2013
Buổi sáng
Tôi cảm giác như từng nhịp tim của mình đang dồn lên cổ họng, to và khó chịu. Mồm tôi khô cong, khó nuốt. Tôi lăn ra một bên, đối mặt với cửa sổ. Rèm cửa đã được kéo vào, nhưng ánh sáng vẫn khiến tôi chói mắt. Tôi đưa tay lên che mặt; ấn những ngón tay lên lông mi, cố làm giảm cơn đau. Móng tay tôi cáu bẩn.
Có gì không ổn. Trong một giây, tôi nghĩ là mình sẽ ngã, như là cái giường bên dưới đã biến mất. Tối qua. Đã xảy ra chuyện gì đó. Không khí dồn dập ùa vào phổi, tôi ngồi dậy, quá nhanh, tim đập mạnh, đầu đau nhói.
Tôi đợi những kí ức ùa về. Thỉnh thoảng mất một lúc. Thỉnh thoảng nó hiện lên trong mắt tôi trong vài giây. Cũng có lúc nó không quay lại.
Chuyện gì đó xảy ra, chuyện gì đó tồi tệ. Có một cuộc cãi vã. Giọng nói to.
Nắm đấm? Tôi không biết, tôi không nhớ. Tôi đã đến quán ăn, rồi lên tàu, tôi đứng ở ga, tôi đi trên đường. Đường Blenheim. Tôi đã đến đường Blenheim.
Nó đến như một làn sóng, khiến tôi khϊếp đảm.
Điều gì đó đã xảy ra, tôi biết. Tôi không thể mường tượng ra nó, nhưng tôi cảm nhận được nó. Phía trong miệng tôi nhói đau, tôi đang nhai má, một giọt máu mùi như kim loại ứa ra trên lưỡi tôi. Tôi thấy buồn nôn, choáng váng. Tôi đưa tay qua tóc, qua da đầu rồi lưỡng lự. Có một miếng thịt nhỏ, mềm ngay phía bên phải đầu tôi. Mái tóc tôi đầy máu.
Tôi đã sẩy chân, đúng rồi. Trên cầu thang, ở ga Witney. Có phải là tôi đập đầu xuống không? Tôi nhớ là mình ở trên tàu, nhưng sau đó toàn là màu đen, một sự trống rỗng. Tôi thở sâu, cố kiểm soát nhịp tim, dập tắt sự hoảng loạng ở l*иg ngực. Nghĩ đi. Tôi đã làm gì? Tôi đã đến quán ăn, tôi lên tàu. Có một người đàn ông ở đó - tôi nhớ rồi, tóc hơi đỏ. Anh ta cười tôi. Tôi nghĩ là anh ta đã nói gì đó, nhưng không thể nhớ được những gì anh ta nói. Còn hơn thế nữa, hơn là một kí ức, nhưng tôi không nhớ được, không thể tìm được nó trong màn đen.Tôi đang hoảng loạn, nhưng không chắc là mình đang sợ điều gì, cái gì đã khiến nỗi sợ hãi trầm trọng hơn. Tôi còn chẳng biết là có thực sự có điều gì đó khiến mình phải sợ không nữa. Tôi nhìn quanh phòng. Điện thoại không ở trên bàn. Túi xách cũng không nằm dưới đất, cũng không được treo sau ghế nơi tôi thường để nó. Tôi chắc chắn phải cầm theo nó,vì tôi đang ở trong nhà, nghĩa là tôi có chìa khoá.
Tôi xuống giường. Trong tình trạng khoả thân. Tôi nhìn thoáng qua gương. Tay tôi run lên bần bật. Mascara lem xuống tận má và có một vết cắt ở môi trên. Chân tôi bầm tím. Tôi thấy mệt mỏi. Tôi ngồi lại xuống giường và kẹp đầu vào giữa hai đùi để cơn buồn nôn chóng qua đi. Tôi đứng dậy, lấy bộ áo ngủ và mở cửa ra. Ngôi nhà trống không. Vì một lí do nào đó, tôi chắc chắn rằng Cathy không ở đây. Có phải cô ấy đã nói với tôi là cô ấy đến nhà Damien? Tôi cảm giác như cô đã nói vậy, mặc dù tôi không thể nhớ nổi khi nào. Trước khi tôi ra ngoài? Hay tôi đã nói chuyện với cô ấy sau đó? Tôi đi lặng lẽ ra hành lang và thấy cửa phòng Cathy đang mở. Tôi bước vào phòng cô. Giường chiếu đã được sắp xếp. Có thể là cô ấy dọn sau khi tỉnh dậy, nhưng tôi không nghĩ là tối qua cô ấy ở đây. Cũng có ích. Nếu cô ấy không ở đây, thì cô ấy cũng không nghe hay nhìn thấy tôi tối qua, có nghĩa là cô không biết tôi tệ đến mức nào. Đó không phải là vấn đề, nhưng cũng có thể: sự xấu hổ tôi cảm thấy về việc đã xảy ra không chỉ tỉ lệ với sự nghiêm trọng của sự việc mà còn với số người đã chứng kiến nó.
Ở đầu cầu thang, tôi lại thấy chóng mặt mà nắm chặt lan can. Đó là một trong những nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi (cùng với sự sôi sục trong dạ dày khi gan bắt đầu làm việc) rằng tôi sẽ ngã xuống cầu thang và gãy cổ. Nghĩ đến điều đó còn làm tôi mệt nhọc hơn. Tôi muốn nằm nghỉ, nhưng tôi phải tìm túi, kiểm tra điện thoại. Ít nhất thì tôi cũng muốn biết mình chưa mất thẻ tín dụng, tôi cần phải biết mình đã gọi cho ai và bao giờ. Chiếc túi xách bị vứt chỏng chơ ở lối vào, ngay sau cửa trước. Quần bò và đồ lót thì nằm thành đống bên cạnh; tôi còn ngửi thấy mùi nướ© ŧıểυ ở cuối cầu thang. Tôi cầm túi lên và tìm điện thoại - nó ở trong này, tạ ơn Chúa, cùng với một đống khăn giấy nhuốm máu. Cơn buồn nôn lại đến, mạnh hơn; tôi nếm được mùi mật trong cổ họng và tôi chạy, nhưng không kịp đến nhà tắm, tôi nôn ra tấm thảm dưới chân cầu thang.
Tôi phải nằm xuống. Nếu tôi không nằm xuống, tôi sẽ ngất mất, tôi sẽ ngã xuống. Tôi sẽ dọn dẹp nó sau.
Lên tầng, tôi cắm sạc điện thoại và nằm xuống giường. Nhấc cẳng chân lên, tôi thận trọng xem xét chúng. Có nhiều vết bầm, ngay trên đầu gối, những thứ liên quan đến uống rượu, kiểu vết bầm khi giẫm phải thứ gì đó. Cánh tay tôi có nhiều vết thương nghiêm trọng hơn, tím, hình ô van, nhìn như dấu tay. Đây không phải dấu hiệu xấu lắm, tôi đã từng bị rồi, thường là khi bị ngã và ai đó đến giúp. Vết nứt trên đầu tôi có vẻ tệ, nhưng nó có thể là va chạm với một chiếc xe. Có thể là tôi đã bắt taxi về nhà.
Tôi bật máy lên. Có hai tin nhắn. Tin đầu tiên từ Cathy, nhận từ sau năm giờ, hỏi là tôi đang đi đâu. Cô ấy sẽ đến nhà Damien vào buổi tối, và hẹn gặp lại tôi vào sáng hôm sau. Cô ấy hi vọng là tôi không uống rượu một mình. Tin thứ hai từ Tom, nhận lúc mười giờ mười lăm. Tôi gần như đánh rời điện thoại khi nghe thấy giọng anh; anh đang hét lên
“Chúa ơi, Rachel, chuyện quái quỷ gì xảy ra với em vậy? Anh chịu đựng đủ chuyện này rồi, được chưa? Anh đã lái xe lòng vòng trong một tiếng đi tìm em đấy. Em đã khiến Anna hoảng loạn, em biết chứ? Cô ấy nghĩ là em định...cô ấy nghĩ...Đó là tất cả anh có thể làm để ngăn cô ấy không gọi cảnh sát. Để bọn anh được yên đi. Đừng gọi cho anh nữa, đừng hẹn gặp, để anh yên đi. Anh không muốn nói chuyện với em. Em hiểu không? Anh khôgn muốn nói chuyện với em, anh không muốn nhìn thấy em, anh không muốn em ở bất cứ đâu gần gia đình anh. Em có thể huỷ hoại cuộc đời em nếu muốn, nhưng đừng huỷ hoại cuộc đời anh. Anh sẽ không bảo vệ em nữa đâu, hiểu chưa? Tránh xa bọn anh ra.”
Tôi không biết mình đã làm những gì. Tôi đã làm gì? Giữa năm giờ và mười giờ mười lăm, tôi đã làm gì? Tại sao Tom tìm tôi? Tôi đã làm gì với Anna? Tôi kéo chăn lên quá đầu và nhắm chặt mắt. Tôi tưởng tượng cảnh mình đi vào ngôi nhà, đi theo lối giữa khu vườn, trèo qua hàng rào. Tôi nghĩ đến cảnh trượt cánh cửa kính ra, đi khẽ vào trong bếp. Anna ngồi ở bàn. Tôi túm lấy cô ta từ đằng sau, cuộn tay vào mái tóc vàng dài của cô ta, rồi giật đầu cô ta ra sau, kéo cô ta trên sàn nhà rồi đập đầu cô ta xuống nền nhà.