Edit: thienbao95
Chớp mắt một cái, ba ngày trôi qua thật mau, mẹ con Tô Vũ đi theo quản gia
và một nhóm người rời khỏi trấn Thanh Sơn, ngồi xe tới một thành phố xa
lạ, thành phố Tây Giang.
Thành phố Tây Giang là thành phố đứng
thứ hai chỉ sau thủ đô Hoa Hạ, so với mức độ phồn hoa thì trấn Thanh Sơn Trấn kém xa rất nhiều, điều này cũng là nguyên nhân tại sao Tô Tuyết
Dung dốc hết sức lực muốn Tô Vũ trở lại Diệp gia.
Diệp quản gia
và những người khác xuất phát từ lúc sáng sớm, đi đường đã hơn mười
tiếng. Từ lúc bắt đầu đi, Tô Vũ còn rất tò mò nhìn phong cảnh và dòng
người ở bên ngoài xe, nhưng sau đó cũng mất hứng, cho dù cô đã đạt tới
cảnh giới thông linh tầng thứ hai, nhưng vẫn có chút mệt mỏi .
Lại một giờ nữa trôi qua, mặt trời chậm rãi xuống núi, sắc trời trong nháy
mắt ảm đạm hẳn, xe đang chạy lên một con dốc hiểm trở, chạy dọc theo
những con đường uốn lượn, xung quanh không một bóng người.
“Diệp
quản gia, chúng ta sắp đến rồi sao?” Tô Vũ dụi dụi con mắt, nhàn nhạt
hỏi, cho dù cô có mệt đến đâu, cũng không dám ngủ ở trên xe, đặc biệt
khi có ông lão sâu không lường được đi cùng, không thể không đề cao cảnh giác.
Diệp quản gia an vị ở phía trước, nghe thấy Tô Vũ nói
chuyện, vội vàng quay đầu, trên mặt mang theo vẻ cung kính, nói: “Tam
tiểu thư, cô không cần gấp gáp, qua hai ba tiếng nữa, là sẽ đến thành
phố Tây Giang!”
Tô Tuyết Dung cũng mệt mỏi vô cùng, bà xốc lại
tinh thần an ủi con gái mình, nói: “Đúng vậy, Tiểu Vũ, con không cần
gấp, trước tiên nhịn một chút đi, xe này đi rất nhanh, nếu đi những xe
bình thường khác, tối thiểu phải mất một ngày một đêm mới đến được đó.”
“Dạ mẹ, con không gấp gáp nữa, con chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi!”
Tô Vũ nói xong, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức, trong
khoảng thời gian ngắn, trên xe không còn ai nói chuyện.
Cũng
không biết trải qua bao lâu, Tô Vũ đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng dưng
tỉnh lại, bởi vì trong phút chốc, cô cảm giác được có một luồng oán khí
mãnh liệt phả vào mặt, quanh quẩn ở trong xe thật lâu không tiêu tan. Mà cùng lúc đó, Tô Vũ nhìn thấy ông lão thần bí ngồi ở vị trí kế bên tài
xế đang đề cao cảnh giác, quan sát chung quanh, tìm kiếm điều bất
thường.
Đúng lúc này, tài xế bỗng đánh tay lái, lái xe vào một
con đường lạ, Tô Vũ nhất thời có dự cảm không tốt, cô không lo được
nhiều như vậy, đột nhiên mở quỷ đồng đỏ như máu, lần này cô hoàn toàn sợ hết hồn.
Hóa ra, lúc xe chuyển hướng, không biết tài xế làm sao, đánh tay lái đi thẳng vào vực sâu cuối con đường, chỉ cần hơi chậm mấy
giây, sợ rằng chiếc xe không thể may mắn thoát khỏi.
“Dừng xe,
nhanh dừng xe!” Tô Vũ chưa kịp mở miệng nói chuyện, ông lão thần bí đột
nhiên hô to một tiếng, thân thể của hắn nhảy về phía trước, đoạt lấy tay lái của tài xế, nhánh chóng đạp phanh lại, trong giây lát, chiếc xe
chậm rãi dừng lại, nhưng bánh xe trước đã có một nửa bay ra khỏi đường
cái, chỉ cần hơi chậm một chút, là đã có kết cục xe hư người chết.
“Vương đại sư, làm sao vậy?” Đám người của Diệp quản gia hoảng hồn, bị dọa sợ
gần chết, đặc biệt là tài xế kia, hắn thật sự không hiểu, rõ ràng hắn
đang lái đúng đường, vì sao lại lái xe vào vực sâu?
“Nhanh xuống xe!” Ông lão thần bí tiếp tục hô to một tiếng.
Mọi người dường như vô cùng tin phục Vương đại sư kia, không dám thất lễ,
vội vàng đi xuống xe, Tô Vũ và Tô Tuyết Dung cũng xuống xe theo mọi
người, Tô Vũ không chút biến sắc, cô muốn nhìn một chút, Vương đại sư
này rốt cuộc có bản lĩnh gì?
Sau khi xuống xe, Tô Vũ nhất thời
cảm giác được nhiệt độ chung quanh bị giảm xuống không ít, cả người đều
cảm thấy lạnh lẽo, chiếc xe thì đối mặt với vực sâu không thấy đáy, chỉ
thiếu chút nữa, đã rơi vào phía dưới vực sâu.
Tô Vũ lần thứ hai
mở ra quỷ đồng, thình lình phát hiện, bốn cái bánh xe dường như biến mất không còn tăm hơi, bên dưới bốn cái bánh lại có bốn bóng dáng máu thịt
be bét, một nam một nữ, còn có hai đứa con nít mười mấy tuổi, có vẻ như
chiếc xe đi đến đây là do bốn người đó kéo tới!
Dù là ai khi nhìn thấy cảnh tượng này đều sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng Tô Vũ không chút biến sắc, trong lòng thầm nghĩ: “Thảo nào, tài xế không thấy rõ con đường
phía trước, hóa ra những vật bẩn thiểu đã từng chết ở trên con đường này muốn tìm người thế thân, bởi vì những linh hồn này bị chết oan, nhất
định phải tìm người thế thân thì mới có thể đi đầu thai, đáng tiếc, lại
không may gặp phải cô và Vương đại sư thần bí kia, vì thế, bốn con âm
hồn này gặp phải bi kịch rồi!”
Quả nhiên, Tô Vũ vừa suy nghĩ
xong, liền nghe thấy Vương đại sư quát to về phía trước xe, nói: “Con
người đi đường của con người, quỷ thì đi đường quỷ, âm dương tương xích, phân biệt rõ ràng, những con quỷ chết oan kia còn không mau lùi lại,
tiếp tục dây dưa như vậy là muốn bần đạo đánh cho các ngươi hồn phi
phách tán hay sao?”
Tô Tuyết Dung nhìn Vương đại sư giận dữ nói
ra những lời khủng bố như thế, sợ hết hồn, bà cũng đoán được mấy phần,
nhanh chóng kéo con gái lui về phía sau vài bước, ngay cả Diệp quản gia
kiến thức rộng rãi, sắc mặt lúc này trở nên tái nhợt không ít.
Trong lòng Tô Vũ hơi động, cô bỗng nghĩ đến Lưu Chí Quân, Trương đại sư cũng
phải đi con đường này để đến thành phố Tây Giang, nếu không diệt trừ bốn con quỷ chết oan này, để lại cũng chỉ gieo tai họa, nếu như Vương đại
sư không động thủ, như vậy, cô chỉ có thể tự mình hành động.
Thế
nhưng, dự định của Tô Vũ đã bị ngâm nước, bởi vì lời của Vương đại sư
vừa dứt, bốn con quỷ chết oan đã biết Vương đại sư phát hiện ra bọn họ,
không lâu sau, liền đứng dậy, Tô Vũ mơ hồ nhận ra, đó là một nhà bốn
người, hai người lớn dẫn theo hai đứa trẻ.
“Khanh khách. . . . .
.”Bốn con quỷ cười duyên, phiêu đãng bay về phía Vương đại sư, Tô Vũ và
những người khác bỗng nhiên chao đảo một cái, nhất thời, tất cả mọi
người như rơi vào hầm băng, Tô Vũ cảm nhận được một trận oán khí ngút
trời phả vào mặt.
Trên mặt Vương đại sư không hề có một tia sợ
sệt, trái lại còn có bộ dáng nhàn nhã tự nhiên, hắn lấy ra một lá bùa từ trong ngực, đưa cho Diệp quản gia, nói: “Nhanh lên một chút, mọi người
hãy cầm này lá bùa hộ mệnh này, cẩn thận đừng để những thứ không sạch sẽ bám lên người, hừ, thiên đường có lối ngươi không đi, cứ thích đi vào
cửa địa ngục, bần đạo đã cho các ngươi một cơ hội, nhưng các ngươi lại
muốn chết, đừng oán trách bần đạo!”
Nói xong, Vương đại sư vẽ ra
một đạo phù chú, dưới chân cũng cất bước đi lên, trong miệng nói lẩm
bẩm: “Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Ma Pháp, kính mời Ngũ Lôi Chính Thần,
hạ xuống sấm sét, Thái Thượng Lão Quân, lập tức tuân lệnh!”
Lúc
hắn đọc thần chú, Tô Vũ tinh tường cảm giác được xung quanh cơ thể Vương đại sư có một làn sóng pháp lực nhè nhẹ, chứng minh Vương đại sư xác
thật không phải là một bao cỏ. Lúc hắn niệm xong thần chú, bầu trời một
mảnh đen kịt đột nhiên vang lên tiếng sấm ầm ầm, phát ra tiếng động đinh tai nhức óc, ma quỷ sợ nhất là sấm sét có thể đánh gϊếŧ vạn vật, nhất
thời, bốn con quỷ cảm thấy có chút sợ sệt, thế nhưng đã quá muộn.
Phút chốc, Vương đại sư đưa tay ra, mười mấy đạo lôi điện bỗng nhiên khóa chặt bốn con quỷ, không một chút khách khí hạ xuống!