Lục Hoàn Vũ cảm giác được bàn tay mềm mại, trong lòng liền thích Tô Vũ thêm một chút.
Nhưng mà, trên mặt Tô Vũ không hề có một chút cảm xúc nào, không có ngượng ngùng, không có phẫn nộ, vô cùng thờ ơ.
Trong lòng Lục Hoàn Vũ rất khó chịu, mặc dù hắn là hot boy của trường trung học Đệ Nhị, có vô số nữ sinh ngưỡng mộ hắn, nhưng ở trong mắt Tô Vũ, hắn chả là cái thá gì.
Chủ nhiệm lớp Lâm Mạn ngồi ở một bên, nhìn toàn bộ tất cả, không biết tại sao, trong lòng lại có cảm giác đặc biệt căng thẳng, giống như sắp có nguy hiểm xảy ra, cái cảm giác này, ngay cả bản thân cô cũng không thể nói rõ!
Không một ai nhìn thấy, ánh mắt của trụ trì nhìn năm người, toát ra vẻ tham lam và tàn nhẫn!
Trụ trì lấy ra một chuỗi Phật Châu màu vàng kim để trong tay, trong miệng niệm vài câu, bỗng nhiên lúc đó, Phật châu phóng ra vô số quang mang màu vàng, bao phủ năm người ở bên trong kim quang!
Tô Vũ vốn nhắm mắt lại, bỗng nhiên, cảm giác được một lực lượng cực kỳ tà ác chui thẳng vào trong linh hồn, cảm giác giống như ba phần hồn phách sắp bị lôi ra ngoài!
Tô Vũ cảm giác được nguy hiểm cực lớn, đột nhiên mở mắt, chuẩn bị gọi ra tháp Trấn Hồn để chống lại, cho dù bại lộ thân phận cũng mặc kệ!
Ngay lúc này, loại cảm giác sởn tóc gáy đột nhiên biến mất không còn tăm tích, nhưng Tô Vũ lại phát hiện, nơi cô đang đứng bỗng dưng biến hóa đến long trời lở đất!
Nơi này đẹp như tiên cảnh, non xanh nước biếc, cô đang đứng trên một con thuyền nhỏ, mặt nước sáng như gương, con thuyền nhỏ thuận lợi xuôi dòng, thần kỳ hơn chính là, Hà Tâm Kì, Lục Hoàn Vũ, trụ trì đại sư và mấy người khác cũng ở trên thuyền nhỏ, bởi vì đột nhiên đi tới nơi này, nên ai cũng có dáng vẻ kinh ngạc đến ngây người .
Lâm Mạn phản ứng lại đầu tiên, hỏi: “Trụ trì đại sư, không phải làm nghi thức cầu phúc sao? Đây là nơi nào?”
Trụ trì dường như không nghe thấy, trên mặt một trận mừng rỡ, rồi đột nhiên hoảng hốt, bỗng, hắn làm ra một động tác làm cho tất cả mọi người kinh ngạc ,chỉ thấy hắn phịch một tiếng, quỳ trên mặt đất, trên mặt mang theo dáng vẻ tiều tụy, lớn tiếng nói: “Ma Quân đại nhân, ngài rốt cục chịu gặp tôi sao? Thần quân đại nhân, chỉ cần ngài ban tặng phép thuật cho tôi, tôi nguyện ý làm đầy tớ của ngài, cả đời làm người hầu, cầu xin ngài hãy chấp nhận tôi!”
“Trụ trì đại sư, ngài làm sao vậy ?” Hà Tâm Kì nhíu mày, cô không hiểu tại sao lại vô duyên vô cớ đi tới nơi này, lại càng không rõ vì sao trụ trì đại sư lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, giống như bị ám ảnh một cái gì vậy!
Tô Vũ không nói nhiều, cô cẩn thận nhìn chung quanh bốn phía, trong lòng không ngừng suy nghĩ: “Sao mình lại có cảm giác đã từng đến nơi này, đúng rồi, chính là bức tranh kia! Phong cảnh bên trong bức tranh cùng với hoàn cảnh chung quanh giống nhau như đúc!”
Tô Vũ rốt cục ý thức được, cô tiến vào thế giới bên trong bức tranh!
Thế nhưng, Tô Vũ không những hoảng sợ mà còn mừng rỡ, có thể ở nơi này, cô sẽ tìm được căn nguyên* tình kiếp của kiếp trước, sau đó tìm biện pháp hóa giải, chỉ cần hóa giải tình kiếp này, đời này kiếp này, cô có lòng tin sẽ đột phá đến cảnh giới cao hơn!
*căn nguyên: nguồn gốc
“Ma Quân đại nhân, cầu xin ngài, ngài gặp tôi một lần đi, tôi đồng ý vì ngài mà làm bất cứ chuyện gì!” Trụ trì đại sư vẫn như trước quỳ gối ở trên thuyền, khổ sở cầu xin .
Đúng lúc này, giữa không trung truyền đến một tiếng quát lớn, nói: “Ồn ào, quấy rối Ma Quân nghỉ ngơi, thật đáng chết!”
Tiếng nói vừa dứt, bỗng nhiên lúc đó, một bàn tay đỏ ngòm đột nhiên vồ xuống, chộp vào trên đỉnh đầu trụ trì đại sư!
“A. . . . . .”
Trụ trì phát sinh từng tiếng kêu thảm thiết thê lương, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy hóa thành một mảnh sương mù đỏ như máu, theo gió tung bay, trong chớp mắt, cả người trụ trì đại sư hóa thành một mảnh tro bụi!
“A. . . . . . , ô ô. . . . . .”
Ngoại trừ Tô Vũ, sắc mặt tất cả mọi người đều sợ đến xám ngoét, Triệu Viện sợ hãi hô một tiếng, nhanh chóng che miệng lại, sợ chọc đến yêu quái kia, nếu không người xui xẻo kế tiếp sẽ là cô!
Tô Vũ hiểu được, cái này chẳng qua là hạ mã uy* mà thôi, nếu như yêu quái này muốn động thủ với tất cả mọi người, thì đã giải quyết từ lâu rồi, sẽ không chờ đến bây giờ mới ra tay!
*hạ mã uy= ra oai phủ đầu
Lâm Mạn cũng bị dọa hoảng sợ, nhưng vẫn cắn răng, lớn tiếng chất vấn: “Mấy người là ai? Tại sao gϊếŧ trụ trì đại sư, các người thật quá đáng!”
“Đại sư? Thật buồn cười!” Giọng nói kia cười nhạo một tiếng, nói: “Hắn chẳng qua là một tên lừa đảo ham ăn hốc uống, ba mươi năm trước gặp được Ma Quân đại nhân, Ma Quân đại nhân tặng hắn ma lực trường sinh bất lão, có thể làm cho dung nhan mãi mãi tươi trẻ, hắn đã hút không biết bao nhiêu dương thọ của người khác, các ngươi có biết, dương thọ tối thiểu mà hắn hấp thu là phải hơn hai mươi năm không, ha ha, các ngươi thế nhưng coi hắn là đại sư? Thật quá buồn cười!”
Sắc mặt Lâm Mạn lúc đỏ lúc trắng, tốt xấu gì cô cũng là giáo viên, thế nhưng lại để học sinh của mình rơi vào trong tay kẻ cặn bã như vậy, thật quá xấu hổ!
Giọng nói kia lại phát ra tiếng cười sởn tóc gáy, nói: “Ha ha . . . . . , yên tâm, sẽ có cơ hội cho các ngươi sống sót, Ma Quân đại nhân đã bày ra một thử thách, nếu các ngươi có thể vượt qua thử thách này, thì sẽ không phải chết, nếu như không vượt qua được, ha ha, không cần nói, các ngươi tự mình hiểu, bắt đầu đi!”
Bỗng nhiên lúc đó, Tô Vũ cảm thấy mình rơi vào một vùng tăm tối, rất rõ ràng, thử thách đã bắt đầu rồi!
Tô Vũ nắm chặt nắm đấm, lần đầu tiên cảm giác được thực lực của mình thật yếu kém, trong bức tranh này, tồn tại một cỗ lực lượng vô cùng cường đại, cường đại đến nỗi cô cũng không thể chống đỡ được!
Không lâu sau, bóng tối thối lui, ánh sáng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt, lúc này cô đang xuất hiện trước một khóm hoa, xung quanh sương mù lượn lờ. Cách đó không xa, có một Tiểu Đình, bốn phía Tiểu Đình đều có lụa trắng, loáng thoáng có thể thấy được một bóng người, tiếp theo, bên tai Tô Vũ truyền đến tiếng đàn trong trẻo, tiếng đàn gợn sóng, như đang khóc lóc đang kể lể, tựa như một người đa sầu đa cảm đang không ngừng nói lên suy nghĩ của mình, khiến lòng người đau đớn, khiến lòng người say mê!
Ngược lại, Tô Vũ càng thêm cảnh giác, cô đi từng bước đến tiểu đình, lụa trắng bồng bềnh, mơ hồ có thể nhìn thấy một người con trai mặc áo trắng, tuy chỉ mới nhìn qua, nhưng Tô Vũ lại không tự chủ kinh ngạc một phen, người con trai mặc áo trắng này có một khí chất vô cùng thoát tục, không một ngôn ngữ nào có thể diễn tả hết vẻ đẹp hoàn mỹ của hắn, quả thực đẹp đến không thể đẹp hơn nữa, thậm chí, không hề có một chút khoa trương nào khi nói, nếu bất cứ người con gái nào nhìn thấy hắn, sẽ có thể điên cuồng vì hắn!
*thoát tục: không dính bụi trần
Thế nhưng, Tô Vũ là một ngoại lệ.
Ánh mắt của cô bình tĩnh tự nhiên, không có một tia mê hoặc, đồ vật càng đẹp, thì đồ vật đó càng độc, ở một nơi quỷ dị khó lường này, cẩn thận vẫn là điều nên làm.
Người con trai mặc áo trắng ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với Tô Vũ, nét cười của hắn đẹp đến làm say lòng người.
Tâm Tô Vũ hơi động, tựa hồ đoán được hắn dùng sắc đẹp mê hoặc người khác, cô lập tức thay đổi bộ dáng, trong ánh mắt ẩn chứa si mê và ngượng ngùng, giống như linh hồn đã bị cái gì đó thu hút.
Rốt cục, Tô Vũ từng bước đến gần tiểu đình, lập tức, người con trai mặc áo đã biến mất không thấy tăm hơi!
“Ai. . . . . .” Bên tai Tô Vũ truyền đến một tiếng thở dài thăm thẳm, giống như người yêu nói nhỏ bên tai, nhưng lời nói lại làm lòng người phát lạnh!
“Dong chi tục phấn, cũng chỉ có như thế, cô, có thể đi chết.