Chương 7
Trong một căn phòng nhỏ, Tống Tinh Tinh cong hai chân lên, cùi chỏ để trên đầu gối, cằm chống lên đôi tay, u buồn không nói chuyện, chỉ than thở.
Cao Uyển Y nằm ở trên giường cũng thở dài, “Mình thấy cậu rất thích hắn, nhưng bây giờ chuyện biến thành như vậy, cậu định làm như thế nào đây?”
Tống Tinh Tinh uể oải, liếc bạn tốt một cái, lắc đầu, “Mình không biết.”
Đêm hôm đó ở khách sạn, sau khi hắn tắm xong một câu cũng không nói, tự mình ngủ, đến buổi sáng, lại lãnh đạm nhắc nhở cô nên rời đi, một câu nói nhảm cũng không nói, đem cô bình anh đưa về nhà, từ đó cũng không liên lạc. Cô phỏng đoán, nếu không phải do cô bị ngất, thân thể không thoải mái, hắn căn bản sẽ không lưu lại qua đêm.
“Ai, cậu tốt nhất nên suy nghĩ một chút đi, bất quá mới qua mấy ngày, cậu đã biến mình thành như thế này, mắt sưng lên giống như gấu mèo, còn có một vòng quầng thâm, rất đáng sợ!” Từ khi mở cửa cho Tống Tinh Tinh, Cao Uyển Y liền bị bộ dạng của cô làm cho sợ hãi, cảm thấy cô thật đáng thương, vì đàn ông mà thương tâm thành như vậy. Thật may là cô một chút cũng không muốn nói chuyện yêu đương, cũng không hi vọng mình giống Tống Tinh Tinh.
“Uyển Y!” Tống Tinh Tinh ỉu xìu trừng mắt nhìn cô, khổ sở cắn môi dưới, “Mình cũng không muốn như vậy nhưng buổi tối mình không ngủ được, nghĩ đến hắn liền muốn khóc, mình không có biện pháp khống chế.”
“Được rồi, nhưng cậu muốn tiếp tục khóc bao lâu đây? Tư Bình nói thế nào?” Cao Uyển Y chộp lấy gấu bông hình bánh bao ôm vào trong ngực, lộ ra đôi mắt tròn, hỏi.
“Tư Bình nói mình đã làm sai, như vậy sẽ chỉ làm hắn rời xa hơn, hiện tại hắn cần là thời gian, rất nhiều rất nhiều thời gian.” Tống Tinh Tinh nhăn mày lại, biết mình làm việc có chút xúc động, nhưng mà trong tình yêu nào có ai tỉnh táo được? Ít nhất cô lại học không được sự phán đoán tỉnh táo, cô chỉ có nhiệt tình cùng tình yêu
“Bắt đầu từ đâu?” Cao Uyển Y than thở, lắc đầu thẳng thắn hỏi: “Lần này lại dùng lý do gì? Mình cảm thấy thực cực khổ..., cậu như vậy không thấy khổ sở sao? Rõ ràng thích hắn, còn phải làm bộ không có chuyện gì, hơn nữa, cậu cảm thấy như vậy có thể khôi phục lại quan hệ bạn bè sao?”
Tống Tinh Tinh khụt khà khụt khịt, tròng mắt lập tức trở nên ướŧ áŧ, “Mình... Mình rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?” Mặt cô như đưa đám, úp vào trong lòng bàn tay, giọng nói mơ hồ truyền tới, “Mình không có khả năng làm bộ, nó quá khó khăn, mình không có khả năng... Không có khả năng.”
“Ai...” Nhìn cô như vậy Cao Uyển Y cũng rất khổ sở, cô tự tưởng tượng nếu như mình thích người kia, lại chỉ có thể len lén dấu ở trong lòng, ngoài mặt còn phải xưng em gọi anh, vẻ mặt tươi cười, quả thực là không thể làm được! Nếu là cô..., sẽ làm như thế nào đây? Cô rất nghiêm túc suy nghĩ.
“Mấy ngày trước mình nghe anh Phó Nam nói qua, hắn nói Vận Hàn rất yêu vợ trước của hắn, đã từng thề đời này tuyệt không tái giá, phụ nữ thích hắn, bất kể là thiên kim đại tiểu thư có nhiều tiền hay xinh đẹp, đều bị sắc mặt không chút thay đổi của hắn cự tuyệt, mình...” Tống Tinh Tinh rất tuyệt vọng, “Mình cái gì cũng không có, cũng biết mình không xứng với hắn, cũng chỉ có thể thích hắn, mình có tự tin tuyệt đối sẽ không bại bởi bất cứ kẻ nào, nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn rất yêu vợ hắn, mình thật sự không biết nên làm cái gì nữa.”
“Ai, đừng luôn nói lời không may, sao cậu lại có thể thiện lương cùng dịu dàng, còn si tình như vậy, hiện tại không còn mấy phụ nữ giống cậu ... Bất quá mình vẫn phải nói, tình địch của cậu là một người chết, ” Cao Uyển Y nhanh mồm nhanh miệng, “Mình cảm thấy dù như thế nào đi nữa cậu cũng không thể thắng nổi cô ấy. Trong lòng Âu Dương Vận Hàn cô ấy là tốt đẹp nhất, đó là chuyện không thể nào thay đổi.”
“Mình cũng không muốn thắng cô ấy, mình chỉ đơn thuần thích hắn, hi vọng có một ngày nào đó hắn có thể thích mình, coi như mức độ hắn thích mình so với vợ hắn thua rất xa cũng không quan hệ.” Tống Tinh Tinh nhẹ nhàng nói.
“Vậy thì nói cho hắn biết nha.” Cao Uyển Y khích lệ cô, “Quan trọng nhất là đem lòng của mình nói cho hắn biết, không phải sao? Coi như hắn không thích cậu, ít nhất cậu cũng đã đem nỗi lòng của mình nói cho hắn biết, cho dù kết quả không như cậu mong muốn nhưng cũng không phải hối tiếc, đúng không?”
Nghe vậy, Tống Tinh Tinh rung một cái. Đúng nha, cô đã từng ngay cả cơ hội nói thích hắn cũng không có, có thể dùng thân phận bạn bè để tiếp xúc với hắn đến bây giờ, đã rất cao hứng, cô lại trở nên có lòng tham, thật sự là rất xấu hổ nha.
“Uyển Y!” Cô kích động cầm tay bạn tốt, “Cám ơn cậu, mình đã hiểu nên làm thế nào rồi.”
Cao Uyển Y mở to hai mắt. Biểu tình của Tinh Tinh thật kích động, so với vừa rồi thì bây giờ có tinh thần hơn nhiều, mặc dù mắt sưng lên nhưng vẫn sáng, hồi phục sức sống như trong quá khứ.
Thấy mình một phen nói có hiệu quả như vậy, Cao Uyển Y không khỏi đắc ý, mặc dù cô không nói chuyện yêu đương bao giờ nhưng cô vẫn có thể cố vấn nha. Cô nhắc nhở Tinh Tinh: “Đương nhiên rồi, nếu như hắn thật sự không quan tâm đến lời nói của cậu, vậy cậu liền buông tay đi, không cần lại vì thế mà hao tổn tinh thần.”
Tống Tinh Tinh cười gật đầu, nhưng mà một chút cũng không nghe vào.
Hiện tại trong đầu cô đầy những suy nghĩ về chuyện tỏ tình, cô phải mở miệng như thế nào? Nói cho hắn biết, cô thích hắn, vẫn thật thích hắn...
Tống Tinh Tinh khuấy lên tất cả dũng khí gọi điện thoại cho Âu Dương Vận hàn, hi vọng hẹn hắn ra ngoài gặp mặt. Tiếng nói của hắn nghe không ra tâm tình, nhàn nhạt hỏi cô có chuyện không thể ở trong điện thoại nói sao? Cô rất khổ sở, biết hắn không muốn cùng cô gặp mặt, nhưng là cô vẫn nói cho hắn biết trong điện thoại nói không rõ ràng lắm, hi vọng hắn có thể rút ra một chút thời gian cùng cô gặp mặt.
Vì vậy, Chủ nhật, Tống Tinh Tinh đi tới một quá trà kín đáo như đã hẹn.
Hắn đã ngồi ở bên trong đợi cô, nhìn thấy cô đi vào, chỉ hơi hơi gật đầu, vẻ mặt không thay đổi, “Đã lâu không gặp.”
Lời thăm hỏi lạnh nhạt này khiến cô muốn khóc, thậm chí trên mặt hắn cũng không có nụ cười, tuyệt không giống như trước.
“Uống gì?” Âu Dương Vận Hàn hỏi. Tinh Tinh gầy đi, xem ra thật là tiều tụy, điều này khiến lòng hắn rất khó chịu, nhưng nhiều năm kinh nghiệm thương trường, khiến hắn có thể dễ dàng che dấu nội tâm bên trong.
“Cái gì cũng được.” Cô nhẹ nhàng nói, ngồi xuống, đem túi xách để qua một bên. Hắn một chút cũng không có thay đổi, vẫn là bộ dạng tỉnh táo chững chạc, điều này làm cho cô cảm thấy an ủi, rồi lòng lại bị tổn thương, hiển nhiên có cô hay không đối với hắn một chút ảnh hưởng cũng không có.
“Có chuyện gì?” Âu Dương Vận Hàn mở miệng, “Em nói đi.”
“Em...” Thấy hắn liếc nhìn tay mình, Tống Tinh Tinh rất khổ sở, biết hắn đang nhắc nhở cô thời gian không có nhiều, cô cũng biết đây là hắn lấy cớ, hắn chỉ là không nguyện ý ngồi bên cô dù chỉ một giây.
“Nói đi, gặp phải khó khăn gì?” Âu Dương Vận Hàn cố ý kéo khoảng cách ra, có thể thấy được ánh mắt như đưa đám của cô, hắn lại đau lòng không dứt, mặc dù đã mơ hồ đoán được cô muốn nói cái gì, nhưng còn sót lại một chút xíu khả năng không phải là điều đó nên hắn mở miệng hỏi trước hoặc có thể cô chỉ là gặp phải khó khăn, cần hắn giúp một tay.
“Không có.” Tống Tinh Tinh gọi phục vụ đem ly đặt trên bàn, đem trà trong ấm đổ vào ly. Cô nhìn chằm chằm nhiệt khí lượn lờ trên cao, cố gắng thừa dịp này lấy lại dũng khí.
Cô rất rõ mình không xứng với hắn, nếu như hắn muốn phụ nữ, còn nhiều phụ nữ so với cô tốt hơn, nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn muốn đem tình cảm của mình truyền đạt cho hắn, cho dù hắn không thể yêu cô, ít nhất... Ít nhất trong lòng cô sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
Âu Dương Vận Hàn mím môi, không tiếng động thở dài, chờ Tinh Tinh nói chuyện.
“Em... Em muốn nói cho anh biết...” Tống Tinh Tinh hít sâu, lấy tất cả dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn, cho dù tay lạnh đến phát run, cho dù nhịp tim cuồng loạn đến nỗi khiến cô cảm thấy mình sẽ bất tỉnh nhưng cô vẫn dũng cảm mở miệng “Em thích anh, vẫn rất thích anh, từ lâu trước kia đã bắt đầu.”
Biểu tình Âu Dương Vận Hàn không đổi, lẳng lặng nhìn cô, gương mặt của cô ửng hồng, tâm tình xem ra tương đối kích động, hắn trầm mặc một lát, khóe môi cong lên, “Tinh Tinh, anh cũng thích em, em là em gái đáng yêu nhất của anh.”
Hắn không có nghe hoặc là nên nói... Hắn cố ý không hiểu ý tứ chân chính của cô. Tinh thần cô sa sút, biết hắn chỉ là dịu dàng không muốn nói lời cự tuyệt, nhưng hôm nay cô không cần lừa gạt chính mình nữa, cũng không cần lừa gạt hắn nữa. Cô thốt ra: “Em yêu anh, Vận Hàn, em rất yêu anh.”
Âu Dương Vận Hàn nhìn gương mặt hồng hồng của cô, còn có ánh mắt chứa lệ, một hồi thở dài, “Tinh Tinh, chúng ta quen biết không đủ lâu, chẳng qua em là đem gặp gỡ của chúng ta lãng mạn hóa lên, dĩ nhiên loại cảm giác này rất nhanh sẽ biến mất.”
Hắn coi cô như một đứa tẻ, vẫn còn nằm mộng thiếu nữ?! Tống Tinh Tinh tức giận lại khổ sở, giơ tay lên lau sạch nước mắt, quyết định thẳng thắn đối với hắn, “Ở trên máy bay không phải là vô tình gặp gỡ, em đã sớm biết anh là ai rồi, bởi vì em đã thích anh rất lâu rồi, vẫn muốn gặp anh, cho nên mới nhờ bạn bè giúp em, sắp xếp chỗ ngồi của chúng ta gần nhau. Đây căn bản không phải là vô tình gặp gỡ, em yêu anh không phải là chuyện ngày một, ngày hai, không phải là một đứa trẻ đang nháo, một chút sẽ ngán, sẽ quên.”
Âu Dương Vận Hàn không dám tin, nhưng nét mặt nghiêm túc của cô, không chút nào giống như đang nói đùa. Cho nên lời cô nói là sự thậtt? Hết thảy đều không phải là vô tình gặp gỡ, mà là đã sớm an bài hay sao?! Tinh Tinh? Em gái hồn nhiên, đáng yêu của hắn cũng có tâm cơ?
“Cho nên anh không cần phải trả lời qua loa, em cái gì cũng không có, nhưng em thích anh tuyệt đối không thua bởi bất cứ kẻ nào, em chỉ hi vọng anh biết em đang rất nghiêm túc, không cần coi em như đứa trẻ.” Tống Tinh Tinh cắn môi nhìn hắn, vội vàng hi vọng hắn có thể hiểu rõ lòng cô.
Trong đầu hắn bây giờ là một mảnh hỗn độn, lời nói của cô khiến hắn giật mình. Hắn hồi tưởng lại tất cả từ lúc bọn họ gặp nhau đến giờ, bỗng chốc khuôn mặt hắn trầm xuống, nặng nề hướng cô trừng mắt, “Vừa bắt đầu em đã biết rõ vợ anh qua đời? Vừa bắt đầu em cũng đã biết thân phận của anh?”
“Ừ, anh không phải muốn tức giận chứ, em không có ác ý, chỉ là em yêu anh đã lâu lắm rồi, càng ngày càng muốn gặp anh, cho nên mới phải...” Tống Tinh Tinh ngập ngừng, vẻ mặt của hắn thật hung dữ, lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu tình của hắn như vậy, rốt cuộc cũng hiểu được trước kia hắn đối với cô dung túng cỡ nào, thương yêu, nhưng cô không có ác ý a, cô không hi vọng hắn hiểu lầm cô.
Âu Dương Vận Hàn không nghĩ tới cô thế nhưng lại lừa gạt hắn, hắn vẫn tin tưởng cô như vậy, cho rằng cô là cô gái ngây thơ, đơn thuần, không nghĩ tới vừa bắt đầu cô đã lừa gạt hắn, mà hắn chán ghét nhất là bị người ta lừa gạt!
“Vận Hàn, anh không phải muốn tức giận chứ, anh như vậy khiến em thấy sợ, em biết em như vậy là không tốt a, nhưng em chỉ muốn nhìn thấy anh, em không biết nên làm thế nào mới thấy anh, anh đừng tức giận, không nên tức giận...” Tống Tinh Tinh mếu máo, gấp đến độ sắp khóc rồi, “Em chỉ là rất yêu anh...”
Em chỉ là rất yêu anh... Những lời này khiến lòng của Âu Dương Vận Hàn chấn động. Cô lừa hắn khiến cho hắn không khác gì đứa ngốc. Hôm nay biết sự thật, hắn đại khái nên trực tiếp rời khỏi đây vĩnh viễn không liên lạc nữa, nhưng hắn vẫn còn ngồi ở đây nghe cô khổ sở nói lời yêu với hắn.
Hắn tại sao còn không đi? Âu Dương Vận Hàn tự hỏi, đáp án mơ hồ hiện lên, hắn hất đầu, tự nói với mình đây chẳng qua là cảm giác nhất thời, hắn không thể nào đối với Tinh Tinh động tâm, người hắn yêu là Duyệt Lăng, không phải là Tinh Tinh.
Vậy mà, cho dù cố gắng thuyết phục mình đến cỡ nào đi chăng nữa, Âu Dương Vận Hàn cũng hiểu được, Tinh Tinh đối với hắn mà nói, đã sớm không chỉ đơn thuần là cô gái gặp trên máy bay nữa rồi, bất tri bất giác cô đã chiếm một vị trí trong lòng hắn, nếu là... Nếu hắn thật đối với cô động tâm, thậm chí yêu cô, ngộ nhỡ cô cũng như Duyệt Lăng gặp chuyện không may, hắn biết mình tuyệt đối không cách nào có thể chịu đựng được, sinh ly tử biệt là loại cảm giác quá đau đớn, hắn tuyệt đối không có khả năng chấp nhận lần thứ hai!
“Vận Hàn, anh làm sao vậy? Anh đừng giận em có được không? Hôm nay em hẹn anh ra ngoài không phải muốn chọc giận anh, chỉ là muốn nói cho anh biết: em thực sự rất yêu anh, em không muốn lừa gạt chính mình nữa, thật.” tròng mắt Tống Tinh Tinh ướŧ áŧ, đưa tay chạm vào bàn tay đang đặt trên bàn của hắn, vẻ mặt hốt hoảng.
Âu Dương Vận như chạm phải vật nóng, đột nhiên rút tay lại, nhìn thấy biểu tình bị đả kích lớn của cô, hắn có chút không nhịn được, nhưng hắn không thể để cho Tinh Tinh đến gần hắn, hắn không thể chịu đựng được, yêu cô quá nguy hiểm, hắn nhất định phải bảo vệ lòng của mình.
Âu Dương Vận Hàn mím môi, hắn không muốn tổn thương Tinh Tinh, nhưng hắn không thể không tổn thương cô.
Như vậy đối với hai người bọn họ đều là chuyện tốt, Tinh Tinh còn trẻ, qua một thời gian sẽ đem hắn quên mất, nói không chừng có một người đàn ông tốt khác đang chờ cô, người ấy sẽ cho cô nhiều hạnh phúc hơn.
Hạnh phúc của cô không ở trên người hắn.
“Vận Hàn?” Tống Tinh Tinh khẽ gọi, lần này lại không dám kéo tay hắn, vẻ mặt giống như là đang đợi phán quyết tử hình.
“Em khiến cho anh thấy thất vọng.” Âu Dương Vận Hàn trầm thấp mở miệng.
“Thất vọng?” Cô ngạc nhiên, vội vàng giải thích, “Em không phải cố ý lừa gạt anh, anh đừng tức giận.”
Âu Dương Vận Hàn không để ý tới cô, tự mình nói tiếp: “Em đến gần tôi cũng chỉ vì tiền tài cùng quyền thế của Âu Dương gia? Làm bộ không biết thân phận của tôi, làm bộ không biết tôi để tang vợ, tâm cơ của em sâu đến nỗi tôi cảm thấy mình không sánh bằng.”
“Em không có!” Tống Tinh Tinh há to mồm, không nghĩ tới hắn lại có thể nói cô như vậy, là cô dấu diếm hắn nhưng từ đó tới nay cô không muốn qua hắn làm cái gì nha.
“Đi khách sạn cũng là muốn hấp dẫn tôi, muốn tôi không thể không có trách nhiệm với em, thật là một người phụ nữ lợi hại, bề ngoài thì ngây thơ nhưng tất cả cũng chỉ là kế họach của em? Thật lợi hại.” Âu Dương Vận Hàn vỗ tay, vẻ mặt thâm trầm, so với tuyết mùa đông còn lạnh hơn.
“Em không có.” Cô không ngừng lắc đầu, những thứ hắn lên án này cơ hồ khiến cho cô phải khóc. Hắn thật sự nghĩ cô như vậy sao? Cô có thể chịu đựng hắn không thương cô, nhưng cô không cách nào chịu đựng hắn hiểu lầm cô
Âu Dương Vận Hàn không chút nào để ý lời giải thích của cô, đối với nước mắt của cô cũng không chút mềm lòng, mặt hắn không chút thay đổi nói tiếp, “Đời này, tôi không thể qua lại cùng em được, một chút xíu có thể cũng không có.”
Tống Tinh Tinh chưa bao giờ biết, thì ra lời nói không có chút nhiệt độ nào lại đem người ta lạnh đến mức thế này. Hắn tại sao có thể hiểu lầm cô như vậy? Tại sao có thể không chút nào nhẫn tâm tổn thương cô?
“Em...” Cô lắc đầu, cố gắng muốn cho hắn hiểu được trái tim của mình, “Em không có cái loại vọng tưởng đó, em chỉ muốn nói cho anh biết: em yêu anh, em ——”
Âu Dương Vận Hàn lạnh lùng chen vào nói, “Đáng tiếc, người duy nhất tôi yêu chỉ có Duyệt Lăng, vĩnh viễn chỉ có một mình cô ấy, tôi đối với em một chút hứng thú cũng không có, em có thể nhanh chút buông tha tôi, không cần lãng phí thời gian trên người tôi.”
Hắn nhìn về phía cô, tăng cường giọng nói, nói ra lời nói tuyệt tình tàn nhẫn, “Tôi chưa từng thích qua em, chẳng qua em cũng chỉ là đối tượng gϊếŧ thời gian trong lúc tôi rảnh rỗi, tôi hi vọng từ nay về sau sẽ không gặp lại em nữa.”