"Bị người chặn ở cầu thang cưỡng hôn, bạn trai là Nhậm Thạc Minh, Đinh Nhàn, anh muốn nghe em giải thích." Thời Dịch quay sang nhìn Tôn Giai Nghiên, giọng nói đầy lạnh lùng, "Vị bạn học này, đã đến nhà cô, bây giờ tôi muốn giáo huấn bạn gái mình, mời cô tránh ra."
Lời đã nói đến mức này, dù là da mặt Tôn Giai Nghiên đủ dày, cũng không có lý do để nói không đi được, cô ta cầm áo khoác lên, có chút xấu hổ, "Đinh Nhàn, cảm ơn cậu, còn... Hai người nên giải thích rõ với nhau, tuyệt đối đừng vì chuyện này mà cãi nhau, làm ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai."
Thời Dịch khoác một tay lên vô lăng, tay còn lại lấy điện thoại qua nhìn thời gian một chút, không nói gì, hai tay Đinh Nhàn khoanh trước ngực, nghiêng mặt qua một bên, mặt đầy tủi thân nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người nhìn về hai hướng khác nhau, không thèm nhìn dáng vẻ của đối phương, giống như một đôi tình nhân đang giận nhau thật sự.
Tôn Giai Nghiên có chút lúng túng, cô ta không biết phải nói gì nữa, mở cửa xuống xe, lúc này còn liếc mắt nhìn trong xe, mong đợi hai người bên trong phát sinh thêm chuyện.
Cửa vừa đóng, Đinh Nhàn liền xoay đầu lại, cau mày nhìn người đàn ông, "Từ khi nhập ngươi vào cung tới nay, hậu cung ba ngàn mỹ nam ai ta cũng đều xem thường, chỉ sủng ái một mình ngươi, bây giờ ngươi lại đi tin lời người ngoài, hoài nghi ta, ngươi làm ta quá thất vọng, từ hôm nay trở đi, ngươi không cần thị tẩm trẫm nữa, đến nhà kho làm việc đi, lúc nào hối lỗi thì trở về tẩm cung của trẫm."
Thời Dịch ngẩn ra.
Vở kịch nói thay đổi liền thay đổi ngay, mấy giây sau anh mới phản ứng được, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô gái nhỏ lên, cười nói: "Sao lại dám hoài nghi thần hả nữ vương đại nhân."
"Ừ." Đinh Nhàn gật đầu một cái, "Thái độ này có thể chấp nhận."
"Vậy..." Thời Dịch hỏi: "Tối nay có thể quay lại tẩm cung của người sao?"
Đinh Nhàn liếc anh, "Xem biểu hiện của ngươi đã."
"Không cho về tẩm cung thì sao biểu hiện được."
Người này thật là lúc nào cũng không thể đứng đắn được, Đinh Nhàn đẩy anh ra, "Lái xe."
Thời Dịch cười một cái rồi ngồi thẳng người dậy, hai tay đặt trên vô lăng, đạp ga.
Đinh Nhàn chơi điện thoại một lúc, cảm giác đầu có hơi choáng, nên quay ra nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, trong đầu đột nhiên hiện lên dáng vẻ Tôn Giai Nghiên bị bọn họ lừa, không nhịn được bật cười, "Anh Thời Dịch, hai chúng ta mà đi làm diễn viên không chừng còn đoạt được giải ảnh đế ảnh hậu nữa đó."
"Ừ, có thiên phú."
Nghe vậy, Đinh Nhàn tưởng như thật, nắm tay thành quyền để bên miệng, khụ khụ hai tiếng, "Là một diễn viên trẻ tuổi, có thể lấy được vinh dự này đối với tôi là một sự khẳng định rất lớn, xin lỗi... tôi, tôi giờ phút này có hơi kích động, cho phép tôi được sắp xếp suy nghĩ lại một chút."
Nói xong, cô còn xoay chuyển tròng mắt một vòng, "Đầu tiên tôi xin được cảm ơn bạn bè và fan hâm mộ của tôi, nhờ có sự ủng hộ và khích lệ của mọi người mới có tôi ngày hôm nay, cảm ơn đài truyền hình, cảm ơn người thân của tôi... Còn phải cảm ơn ai nữa??? Ôi ôi ôi, tôi quá kích động, không thể nhớ nổi, tóm lại là cảm ơn tất cả mọi người, thật không ngờ tôi có thể đạt được giải thưởng này... ôi thật cảm động."
Cô gái nhỏ vừa nói vừa lau khóe mắt, biểu cảm cũng quá giống rồi, chọc cho Thời Dịch cười không ngừng, lắc đầu liên tục, cô nhóc này ngày càng đáng yêu.
Chạy vào cao tốc, Thời Dịch lái về hướng nhà cũ, Thời Hoành Thâm và Khương Ngã đã đi vào ngày mùng sáu, Đinh Nhàn thật sự thích nhà cũ bên kia, cách nhau cũng không xa cho nên hai người định ở đó lâu thêm một chút, chờ Đinh Nhàn đi học lại sẽ quay về tiểu khu bên này. Dọc theo đường đi, cô gái nhỏ như một con chim sẻ, ríu rít bên tai anh không ngừng, một hồi thì đóng vai nữ vương đại nhân, một hồi thì đóng vai cung nữ bị bắt nạt, lời thoại tự nhiên đến, càng chơi càng hăng, có lúc còn đóng hai vai, sinh động như một diễn viên hài.
Chạy xe vào trong đại viện, thấy cô cuối cùng cũng an tĩnh lại, Thời Dịch dừng xe lại nói: "Loại bạn học này sau này đừng liên lạc nữa."
"Vốn cũng không có liên lạc." Đinh Nhàn miễn cưỡng nâng mí mắt lên nhìn anh: "Còn không phải do anh à."
Thời Dịch: "Anh không quen biết."
"Chắc là lần anh đi họp phụ huynh cho em thì cậu ta nhìn trúng anh." Lúc nãy diễn quá nhiều nên bây giờ cơ mặt có chút mỏi, Đinh Nhàn dùng tay xoa xoa mặt, nói: "Em lại thêm một tình địch."
"Tình địch của anh cũng không kém." Thời Dịch rút chìa khóa ra, nhìn cô cười cười, "Mị lực của cô gái nhỏ thật lớn."
Đinh Nhàn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, "Đó là đương nhiên."
Mưa bên ngoài đã tạnh, Thời Dịch xuống xe, Đinh Nhàn mới vừa tháo dây an toàn thì cửa xe đã được anh mở ra, cô duỗi tay ra, Thời Dịch khom người xuống, hôn môi cô một cái rồi mới ôm người lên, cưng chiều vỗ mông cô một cái: "Càng ngày càng lười."
"Em đang vì sức khỏe của anh đó." Đinh Nhàn lấy ra một tay đâm đâm bụng anh: "Ngày ngày anh đều ôm em thì không cần phải chạy bộ buổi sáng nữa, không cần tập luyện mà cơ bắp trên người anh vẫn có thể giữ gìn được."
"Anh có cơ bắp thì ai được hưởng phúc hả?" Thời Dịch cúi đầu nhìn cô, cong môi cười nói: "Nói đến cuối cùng vẫn là vì em."
"Đạo lý gì thế này."
Đinh Nhàn lẩm bẩm một câu, nhưng cô vẫn không tìm ra được lý do gì để phản bác lại, nghĩ thầm trong lòng, lúc trước chỉ có mình cô mạnh miệng đầy khí thế chọc ghẹo anh, còn bây giờ không qua bao lâu, vì sao lại trở thành anh nói lời đầy sắc dục còn cô thì ngay cả một câu trả lời cũng không nói được.
Nhất là ở trên giường, người đàn ông này hoàn toàn không bớt phóng túng, thay đổi nhiều phương thức để dày vò cô, cắn vành tai cô nói những lời lưu manh, rõ ràng làm chuyện xấu, trong miệng đều nói ra những câu khiến người khác phải đỏ mặt, thế nhưng trên mặt anh luôn tỏ vẻ chính nhân quân tử, chọc cho cô phải đỏ mặt tim đập nhanh, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, anh còn vui vẻ hớn hở cắn cổ cô, "Đã bao nhiêu lần rồi, còn xấu hổ cái gì."
Nghĩ đến đây, Đinh Nhàn không nhịn được véo anh hai cái, quần áo khá dày nên không véo được đến da thịt, cô đưa tay ôm lấy anh, vòng tay ra sau lưng anh, dùng ngón tay cào nhẹ, còn học theo anh đã làm mà vỗ vỗ mông của anh, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông một chút, cách quần áo ngăn trở tìm được eo anh, ngón trỏ đè vào một cái.
Thân thể Thời Dịch lập tức căng thẳng, dường như có một dòng điện chạy dài từ xương cụt lan ra khắp toàn thân, thẳng tới nơi sâu nhất trong lòng anh, đầu óc thoáng trống rỗng, hô hấp của anh có hơi loạn, con ngươi đen nhánh nhìn cô chằm chằm, môi hơi cong lên, như cười như không nói: "Gấp vậy à?"
Đinh Nhàn vội thu tay về, lè lưỡi một cái, cô trực tiếp xem thường câu nói của anh, nói: "Em chỉ tò mò."
Thời Dịch khẽ cười, cô nhóc này rõ ràng cố ý khıêυ khí©h anh, thường ngày luôn chơi đùa cái cổ của anh, còn chỗ đó thì chưa từng chạm qua, hai người đều hiểu rất rõ thân thể của đối phương, ngay cả trên người cô có mấy nốt ruồi anh đều biết.
Vào nhà đi lên lầu, vừa vào phòng anh đã ném cô lên giường ngay lập tức, cởϊ áσ rồi nhào qua, ngược lại động tác của Đinh Nhàn cũng rất nhanh nhạy, xoay mình né đi chợt bị một tay người đàn ông nắm lấy, cô hoảng sợ liên tục thét chói tai, hai chân không ngừng đạp, trốn anh.
"Đi ra, đi ra, anh đừng đến đây!" Hoảng sợ né tránh, Đinh Nhàn lui về sau, đắc chí cười nói: "Ha ha ha ha ha, không bắt được đâu, anh Thời Dịch, anh không bắt được em đâu!"
Hai giây sau chỉ nghe "A..." một tiếng long trời lở đất, Thời Dịch nắm chặt mắt cá chân của cô, hai chân Đinh Nhàn chuyển hướng đá lên người anh.
Cô mang tất đen, nó chỉ là một lớp vải mỏng, anh cong ngón tay nhẹ gãi lòng bàn chân cô một cái, khiến cô cười đến run rẩy, nằm trên giường đạp càng mạnh hơn.
Hai chân thon dài thẳng tắp, tất chân rất mỏng, mơ hồ có thể thấy được da thịt bên trong, Thời Dịch cảm thấy miệng khô khốc, anh mím môi, một tay bắt chân cô dùng sức kéo người về phía mình.
Đinh Nhàn sợ nhất là nhột, cô vừa rồi cười muốn chảy cả nước mắt, cứ nghĩ là anh muốn thọt lét cô tiếp nữa nên cô ngồi bật dậy, liên tục cầu xin tha thứ, "Em không dám, anh Thời Dịch, em không dám nữa."
Thời Dịch nhìn chân cô chằm chằm mấy giây, "Mang tất mỏng như vậy không lạnh à?"
"Không lạnh đâu."
Con gái mà, cái nào đẹp sẽ mang thôi, dù trời có lạnh cũng sẽ nói không lạnh.
Đinh Nhàn chợt phát hiện, ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông đang rơi vào trên đùi cô, nghĩ cũng biết anh đang có ý gì.
Cô muốn đẩy anh ra nhưng động tác của người đàn ông còn nhanh hơn cả cô.
Thời Dịch đưa tay chế trụ eo cô, ôm cô vào trong ngực, "Hôn anh đi, anh sẽ cho em một thứ tốt."
Đinh Nhàn đối với cái vật được gọi là "Thứ tốt" của anh có hơi hoài nghi, duỗi tay ra đưa đến bên môi anh, nghiêng đầu nói: "Không cần."
Thời Dịch hôn lòng bàn tay cô một cái, hỏi: "Thật sự không cần?"
Anh cố tỏ ra tiếc nuối, thở dài một cái, "Haiz, cái váy phù dâu tốt như vậy, anh không thể làm gì khác hơn là gửi trả lại cho Hướng Hàm thôi."
"Váy phù dâu!" Vẻ mặt cô gái nhỏ đầy vui mừng nhìn anh, "Chị Hướng Hàm gửi tới lúc nào vậy?"
Hôn lễ của Thẩm Ngạn và Hướng Hàm đã định xong ngày, trong tháng này, Thời Dịch làm phù rể, Đinh Nhàn làm phù dâu, hai ngày trước Hướng Hàm có gửi cô xem ảnh hai mẫu váy phù dâu, để cô chọn một cái, Đinh Nhàn xem mỗi hình thật kỹ càng, đặc biệt xoắn xuýt không biết chọn cái nào, hỏi Thời Dịch để anh chọn cho cô, kết quả không ngoài dự đoán, anh đã chọn một bộ tương đối bảo thủ.
Đinh Nhàn hỏi: "Ở đâu vậy? Đưa cho em nhìn chút đi."
Người đàn ông không lên tiếng, cô hôn lên môi anh một cái, "Lấy ra nhanh lên đi."
Thấy anh vẫn không nhúc nhích gì, cô lại dịu dàng gọi một tiếng: "Anh Thời Dịch."
Thời Dịch cười buông cô ra, đứng dậy mở tủ quần áo, lấy một cái hộp ra, Đinh Nhàn không kịp chờ đã vội nhận lấy, để lên giường rồi mở hộp ra, cầm bộ lễ phục từ bên trong lên, đứng trước gương ướm thử, sau đó đi vào phòng tắm.
Điện thoại di động chợt vang lên, Thời Dịch không vội bắt máy, anh kéo cánh tay cô nói: "Thay ở đây đi."
"Mới không thèm."
Đinh Nhàn trực tiếp đẩy tay anh ra rồi đi vào phòng tắm.
Thời Dịch bật cười, lấy điện thoại lên bắt máy, lát sau nghe được tiếng bước chân, anh xoay đầu lại, trong lúc nhất thời ngây người.
Bộ lễ phục màu xanh dương bao lấy dáng người xinh đẹp của cô, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài, trắng như bạch ngọc, linh hoạt bước đi, mỗi một nơi đều được phác họa gãi đúng chỗ ngứa, trước ngực được dùng vải ren để may, tuy không lộ ra gì nhưng nhìn vào như ẩn như hiện càng cám dỗ người hơn.
Một bộ lễ phục thông thường đã mặc thành như vậy, nếu mặc áo cưới thì...
"Thời Dịch?"
Bên đầu dây bên kia không nghe được tiếng trả lời của anh, có chút nghi hoặc gọi anh một tiếng, Thời Dịch phục hồi lại tinh thần, ánh mắt vẫn đặt trên người cô nhóc, "Ừ, tôi nghe."
Đinh Nhàn đứng trước gương xoay một vòng, cầm lấy điện thoại mở ra chuẩn bị chụp một tấm chợt thấy có một tin nhắn gửi đến.
Sợi Gừng: [Nhàn Nhàn, Tôn Giai Nghiên có ăn vạ không chịu đi không?]
Đinh Nhàn trả lời: [Tớ đưa cô ta đến nhà rồi để cô ta xuống xe, các cậu vẫn còn đang chơi à?]
Sợi Gừng: [Thế trận này e là tới rạng sáng luôn.]
Đinh Nhàn vui mừng: [May là tớ chạy nhanh.]
Giang Ti Kỳ lại hỏi cô: [Giáo sư Thời không tin lời Tôn Giai Nghiên đúng không? Đừng để loại người như cô ta đoạt đi.]
Đinh Nhàn: [Nếu anh ấy dễ dàng bị người khác đoạt đi thì làm gì đến phiên Tôn Giai Nghiên.]
Suy nghĩ một chút cô lại gửi thêm một tin: [Hơn nữa, nếu Thời Dịch là một tên đàn ông hám gái như vậy, tớ còn coi thường anh ấy nữa là.]
Mới vừa gửi đi tin nhắn cô chợt cảm thấy không đúng, giây tiếp theo trên đỉnh đầu đã truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Coi thường ai?"