Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 34

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Mộc Tử Đằng

Thời Dịch hỏi: "Ghen?"

...

Dường như phát hiện có người nhìn thấy, Đinh Nhàn xấu hổ đẩy đẩy người anh, người đàn ông không thèm để ý, không coi ai ra gì tiếp tục thân mật với cô, cười khẽ bóp mặt cô một cái: "Nhỏ mọn như vậy?"

"Sao so được với anh."

Đinh Nhàn thoát khỏi tay anh, vừa quay đầu qua thì phát hiện vị tiểu soái ca ngoại quốc đang nhìn bọn họ, mặt cô càng đỏ hơn, vội dời mắt, trả sách lại cho anh: "Thật là mệt, em muốn ngủ."

Thời Dịch cầm tấm thảm mỏng đắp lên người cô, vòng tay qua ôm eo cô, kéo cả người cô tựa vào mình, Đinh Nhàn tựa đầu lên vai anh, nhắm mắt, mơ mơ màng màng ngủ.

Khoảng thời gian này, hai người đều ngủ chung một giường, không phải là phòng Thời Dịch thì chính là phòng Đinh Nhàn, trước chỉ toàn là cô cố ý khıêυ khí©h anh, còn bây giờ người đàn ông đã biết cô sợ gì, bắt đầu trả thù cô, mỗi đêm trước khi ngủ, đôi tay phải chui vào trong quần áo cô sờ mó một chút, thực chất không phát sinh quan hệ gì, nhưng đôi tay tà ác của anh cũng đủ là cô đỏ mặt, nức nở rêи ɾỉ cầu xin anh tha thứ.

Ngày hôm qua hai người cãi nhau, buổi tối Đinh Nhàn về phòng thật sớm, khóa trái của phòng lại, ngủ đến nửa đêm mơ mơ màng màng cảm thấy phần giường bên cạnh lún xuống, tiếp đó chợt bị kéo vào một cái ôm dày rộng của người đàn ông. Thời Dịch ôm cô, ngủ rất đàng hoàng, không quấy rầy gì cả, Đinh Nhàn bị làm cho tỉnh ngủ, hết lần này đến lần khác tự mình tìm chỗ chết, đi trêu chọc anh, đưa tay vào trong áo choàng tắm, chọt chọt cơ ngực anh, bóp bóp vòng eo rắn chắc, véo véo bắp đùi, trông dáng vẻ chơi rất vui, kết quả vui quá hóa buồn, khơi dậy lửa nóng trong người anh, bị anh nắm lấy tay bắt cô tự mình dặp tắt lửa.

Đinh Nhàn coi như hiểu rồi, đàn ông mà, cái gì mà cấm dục thanh tịnh chỉ là giả dối mà thôi, hai người còn chưa cởϊ qυầи áo đâu đã hư thành như vậy, nếu thật sự làm cái kia, không biết sẽ điên cuồng đến mức nào.

Thời Dịch ngược lại không cảm thấy gì, do yêu sinh ham muốn là chuyện bình thường, người đàn ông nghiêm chỉnh chỉ cần gặp được cô gái thực sự trong lòng mình sẽ không tránh khỏi nghĩ đến chút chuyện trên giường.

Trước kia Thẩm Ngạn kéo anh xem phim cấm, bảo là muốn giáo dục anh một chút, anh nhìn còn không có cảm giác gì, đơn giản chính là máy móc vận động, đổi tới đổi lui cũng giống nhau, xem đến chán ghét, mãi cho đến khi nói chuyện yêu đương với Đinh Nhàn, ham muốn đó càng ngày càng mạnh, nhất là thời điểm ôm cô ngủ vào mỗi tối, ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong ngực, nhưng phải khắc chế, không thể chạm vào, cảm giác đó vô cùng khó khăn, thân thể muốn nổ tung thành nhiều mảnh.

Ầm ĩ với nhau, một đêm không ngủ ngon được, tối qua bị thiếu ngủ nên phải ngủ bù trên máy bay.

Bay mười mấy tiếng đến nơi đã là buổi tối, ở nhà cho xe đến đón hai người họ, ra khỏi sân bay hai người ngồi vào trong xe, vì là buổi tối nên đèn sáng trưng, ánh sáng lung linh mộng ảo, tinh thần Đinh Nhàn lúc này rất tốt, nằm nhoài lên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.

Cảnh đêm nơi này thật đẹp, cô có chút phấn khích, cầm lấy điện thoại chuẩn bị chụp hình, nhưng mới vừa mở máy liền nhìn thấy chuỗi tin nhắn của Giang Ti Kỳ gửi đến.

Sợi Gừng: Đinh Tiểu Nhàn đến chưa? Mẹ giáo sư Thời thế nào? Có ấn tượng gì với cậu?

Sợi Gừng: Này này này. không phải thấy mẹ chồng tương lai quá hưng phấn mà quên nhắn tin trả lời tớ đó chứ, tiểu Nhàn Nhàn của chúng ta với giáo sư Thời đã phát triển nhanh đến vậy sao, cũng đi gặp người lớn cả rồi, cậu làm cho chó độc thân như tớ chịu sao nổi hả.

Sợi Gừng: Đinh Tiểu Nhàn, có phải cậu đang cùng giáo sư Thời hưởng thụ thời gian ngọt ngào hạnh phúc không hả, đã lâu như vậy cũng đủ rồi đó, cậu tốt xấu gì cũng phải để ý đến tớ một chút chứ, tớ chán muốn chết đây này, tiểu Nhàn Nhàn, cậu không thể trọng sắc khinh bạn như vậy đâu.

Người này chắc đang tức giận đây, Đinh Nhàn cười cười, trả lời lại: Lại nói bậy rồi, tớ mới vừa xuống máy bay thôi, Sợi Gừng, bên này rất đẹp đó.

Bên kia đoán chừng đang chơi điện thoại nên rất nhanh đã nhắn lại: Nhanh nhanh nhanh, chụp một tấm hình gửi tớ xem, để cho tớ bổ sung kiến thức về cảnh đẹp nước ngoài nào.

Đinh Nhàn mở máy ảnh ra hướng bên ngoài chụp một tấm, lại mở phần mềm chụp ảnh tự sướиɠ ra, chọn thời gian tự chụp rồi nhích lại gần Thời Dịch, dựa lên người anh tìm một góc độ đẹp.

Thời Dịch quét mắt nhìn điện thoại, thấy mình trong màn hình còn có thêm lổ tai thỏ thì nhíu màu lại: "Đây là cái gì?"

"Chụp kiểu này rất đáng yêu." Đinh Nhàn ôm tay anh, đầu quay lại: "Chúng ta cùng nhau chụp một tấm đi."

Nhìn lỗ tai thỏ trên đầu mình, Thời Dịch có chút khó tiếp nhận, né ra: "Anh không chụp."

"Một tấm thôi."

Thời Dịch: "Không chụp."

"Anh Thời Dịch ~"

Đinh Nhàn lắc lắc cánh tay anh nũng nịu gọi.

Thời Dịch nhìn cô một cái rồi đoạt lấy điện thoại trong tay cô: "Anh giúp em chụp."

"Không, em muốn chụp chung với anh cơ."

Thời Dịch điều chỉnh hiệu ứng trở về kiểu bình thường, một tay ôm cô vào trong ngực: "Nhìn ống kính."

Đinh Nhàn ngẩng đầu, "tách tách" một tiếng.

Thời Dịch trả lại điện thoại cho cô, Đinh Nhàn liếc nhìn, vô cùng không hài lòng: "Thật là xấu."

"Rất biếu điều."

"Em nói anh đó." Đinh Nhàn vừa nói vừa gửi bức ảnh chụp phong cảnh cho Giang Ti Kỳ.

"..."

Thời Dịch đưa tay nhéo eo cô một cái, Đinh Nhàn bị anh chọc ngứa, không ngừng cười khanh khách, né người đi, "Ai bảo anh không chụp hiệu ứng đó chứ."

Mới vừa nói xong, điện thoại rung lên, cô cầm lên nhìn, mới phát hiện lúc nãy không cẩn thận đã gửi luôn tấm hình chụp chung của hai người cho Giang Ti Kỳ.

Sợi Gừng: Đinh Tiểu Nhàn, cậu hư quá, lại bắt đầu ngược cẩu độc thân trồi, đáng ghét!

Sợi Gừng: Nhưng mà ha ha ha ha, giáo sư Thời nhà cậu đẹp trai như vậy, cũng không tiếc cho tớ nhìn, thật đúng là khuê mật tốt, gửi nhiều hình một chút, ngược chết tớ đi, [Cười đễu]

Còn chưa xem xong, Đinh Nhàn nhanh chóng thoát ra, như phát giác gì đó, cô ngẩng đầu, người đàn ông đang nhìn cô, khóe miệng cong lên, hiển nhiên anh thấy được.

Đinh Nhàn mở miệng, nghiêm túc nói: "Quá xấu, em sợ sẽ hù cậu ấy."

Thời Dịch cười nhỏ một tiếng, cúi đầu muốn hôn cô, Đinh Nhàn né tránh, thấp giọng: "Có người."

Thời Dịch ngồi thẳng người dậy, nhìn cô chằm chằm, chỉ vào môi của mình, rất có ý tứ.

Đinh Nhàn liếc nhìn tài xế, ngửa đầu hôn nhẹ lên môi anh một cái, rồi nhanh chóng rời đi nhưng Thời Dịch đã nhanh tay giữ gáy cô lại, cắn môi cô một cái, cọ cọ mũi cô, hỏi: "Ai xấu?"

Đinh Nhàn không lên tiếng.

Một giây kế tiếp người đàn ông áp môi xuống, cô vội vàng né tránh, hơi thở còn chưa ổn định, nhanh chóng nói: "Em xấu, em xấu!"

Thời Dịch thấp giọng cười, nói với cô: "Con dâu xấu phải ra mắt mẹ chồng."

Đinh Nhàn trợn mắt nhìn anh: "Ai nói muốn gả cho anh."

Một đường cãi nhau, nháo loạn ngược lại đẩy lùi không ít cảm giác khẩn trương khi gặp người lớn.

Đến lúc vào biệt thự, xe dừng lại, có người ra nghênh đón, Thời Dịch dắt cô đi vào, cảm nhận được lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, nghiêng đầu hỏi: "Hồi hộp?"

"Có một chút."

Lòng bàn tay đều là mồ hôi, nơi nào chỉ một chút xíu chứ.

Thời Dịch cười khẽ, không chọc cô nữa.

Biệt thự rất lớn, dọc theo đường đi đều có người giúp việc đứng hai bên hành lang, Đinh Nhàn có chút mất tự nhiên, cho đến khi người đàn ông dẫn cô vào một căn phòng, cô mới thoáng thả lỏng.

Bên trong phòng mở máy điều hòa, nhiệt độ cao hơn so với bên ngoài, Thời Dịch một bên cởϊ áσ khoác, một bên hỏi cô: "Có đói bụng không?"

Lúc trên máy bay đã ăn cơm tối rồi, lúc này vẫn còn khá no.

Thời Dịch tiện tay vắt áo khoác lên ghế, xoay người lại nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi trên sofa, hay chân khép lại nghiêm chỉnh, tay đặt trên đầu gối, thẳng lưng, bình thường đều thấy dáng vẻ nghịch ngợm của cô, đột nhiên thấy cô nghiêm chỉnh thế này có chút không quen, anh khom người hôn lên môi cô một cái, nói: "Bọn họ bận việc bên ngoài, ngày mai mới trở về."

Hả?

Đinh Nhàn trong lúc nhất thời không hiểu ý anh, ngẩng đầu không khỏi chạm vào môi anh, một chút liền bén lửa.

Thời Dịch ngậm lấy môi cô, cúi người xuống trực tiếp đè người lên sofa, một tay giữ gáy cô, vừa hôn, một tay khác chui vào trong áo, dọc theo cái lưng bóng loáng hướng lên trên, chuẩn xác mò đến nơi đó, cởi móc khóa ra.

"Này!"

Đinh Nhàn đẩy anh, vừa dứt lời liền cảm thấy trước ngực lỏng lẻo một chút, Thời Dịch ung dung cởi ra, tay lần ra phía trước cầm lấy, hô hấp dần trở nên nặng nề, khó kìm nén, cúi đầu hôn lên môi mềm mại của cô lần nữa.

Trên tay là xúc cảm mềm mại, muốn bức điên người ta mà, anh có chút mất khống chế, khẽ cắn lỗ tai của cô, khàn giọng nói: "Đinh Nhàn."

Nháy mắt trong mắt Đinh Nhàn như có sương mù, cô cảm giác thân thể mình ngày càng khô nóng, tay của anh vô cùng nóng bỏng, cô nhỏ giọng: "Anh Thời Dịch, anh đứng lên trước đi."

Người đàn ông không động đậy gì, vẫn đè cô như cũ, tiếng hít thở nặng nề vang lên bên tay cô, cô nghe mà lòng cũng run run lên theo.

Biết anh đã đè nén rất lâu rồi, Đinh Nhàn hít sâu một hơi, tay luồn vào tóc anh, an ủi sờ một cái, "Không làm bây giờ có được không, nếu bị dì thấy thì phải làm sao đây."

Nguyên nhân cô lo lắng chính là chuyện này.

Thời Dịch nói: "Ngày mai bọn họ mới về."

"Sao anh không nói sớm."

Đinh Nhàn thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ hành động này chọc cười anh, Thời Dịch cười nhẹ một tiếng, rút tay ra khỏi áo cô, bất động một lúc mới ôm cô vào trong phòng, đặt lên giường, anh vừa muốn đứng dậy liền bị cô gái nhỏ ôm cổ lại: "Anh Thời Dịch, có phải anh nhịn rất khó chịu không?"

Trên trán người đàn ông đã toát ra một lớp mồ hôi dày, anh nhìn cô, ánh mắt cực kỳ sâu thẳm, không trả lời nhưng nhìn dáng vẻ này cũng đã biết đáp án là gì.

Rõ ràng rất khó chịu, nhưng vẫn không chịu chạm vào cô, thật ra cô đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, chẳng qua không ngờ được định lực của anh lại mạnh như thế, mỗi đêm ngủ cùng, tay cô đều chạy loạn trên người anh, sờ muốn hết cả người nhưng vẫn dừng lại ở giây phút cuối cùng kia, nhiều lúc không nhịn được thì chạy vào phòng tắm tắm nước lạnh một chút.

Đinh Nhàn đau lòng, dùng sức ôm chặt anh, Thời Dịch giống như không còn chút sức lực nào bị cô kéo xuống dễ dàng, hô hấp anh hơi loạn, nắm tay cô: "Buông tay, anh đi tắm."

Đinh Nhàn cố ý nói: "Em cũng phải tắm."

Thời Dịch không biết làm sao: "Đừng lộn xộn."

"Em nói thật."

Đinh Nhàn nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc, không có nửa điểm đùa giỡn, cô hỏi: "Anh Thời Dịch, anh rất muốn đúng không?"

Vừa nói xong, cô ngẩng đầu hôn anh, Thời Dịch nơi nào còn chịu được sự dẫn dụ như vậy, ôm cô trở mình tách hai chân cô ra, để cô ngồi lên người mình, Đinh Nhàn cảm giác rõ ràng vật nào đó, mặt lại đỏ thêm, người đàn ông cười khẽ, cô mím môi cúi người xuống, học theo anh hôn cổ anh từng chút từng chút một.

Cô gái nhỏ rất biết học tập, răng khẽ cắn, môi nóng bỏng mυ"ŧ vào dấy lên ngọn lửa, Thời Dịch phối hợp với cô, trong lúc lơ đảng lướt thấy bóng người quen thuộc, hơi sửng sờ.

"Mẹ."

Theo một tiếng "Mẹ" này, cô gái nhỏ trên người anh lập tức cứng đờ người...
« Chương TrướcChương Tiếp »