Luồng điện mạnh mẽ, lần đầu đánh trúng trái tim của tôi
Hay chính là ở một khắc kia chạm vào mắt của anh……
Khách sạn quốc tế năm sao nằm ở trung tâm thành phố Đài Bắc, có ba cô nàng tuổi thanh xuân trang điểm thịnh hành nhất, cả người mặc toàn hàng hiệu, ngồi ở chỗ có thể trông về phía khu phố bận rộn, dương dương tự đắc mà uống trà chiều.
Các nốt nhạc dễ nghe toát ra ở trong không khí, các cô trò chuyện về tin đồn lần tham dự party gần nhất.
“Là thật sao? Cậu nói người đàn ông xuất hiện cùng với Hạ Tư Ngâm chính là bạn trai trước của Amy ?” Chung Phong Kì chớp chớp lông mi xoăn hỏi trong sự kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy! Cậu không biết sao? Cả đêm Amy tức giận đến nỗi muốn đòi mạng, nhìn Hạ Tư Ngâm giống như con bướm mang theo người đàn ông kia xuyên qua toàn bộ party.” Hoàng Nghi San tà ác liếc mắt cô ấy một cái, mới buông cà phê trong tay xuống.
“Ha ha! Quá buồn cười rồi.” Chung Phong Kì vui sướиɠ khi người gặp họa mà cười nhạo Hạ Tư Ngâm là người nổi tiếng xã giao, thẳng đến tiếng cười dần dần dừng lại, khóe mắt lơ đãng liếc về phiá người bạn không gia nhập đề tài tin đồn,” Ai nha! Bái Dung sao cậu không nói chuyện?”
Khác với hai cô bạn ở đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của một cô gái kia có vẻ tẻ nhạt vô vị, cô ấy nâng lên lông mi có hình quạt,” Không cần để ý đến mình, mình nghe các cậu nói là được rồi.”
Nhan Bái Dung không có hứng thú đối với việc tin đồn trong xã giao, cô có phiền não của cô.
Cô là hòn ngọc quý trên tay Nhan Bá Nguyên chủ tịch ngân hàng Cường Thịnh hô phong hoán vũ ở trong giới tài chính và kinh tế, hôm nay đáp ứng lời mời của Chung Phong Kì, cùng nhau đến khách sạn lớn uống trà chiều.
Chính là, cô luôn rất ít lời, yên lặng nghe các cô bạn nói tin đồn về các vụ bê bối.
Chung Phong Kì và Hoàng Nghi San cùng trao đổi ánh mắt, bởi vì liên quan đến cha của Nhan Bái Dung, nên các cô phải vội vàng lấy lòng cô ấy.
“Ai nha! Cậu yên tĩnh như vậy, bọn mình sẽ ngại.” Chung Phong Kì đắp nụ cười lên khuôn mặt nịnh nọt nói.
“Không có gì đâu! Các cậu không cần phải để ý đến mình.” Nhan Bái Dung lơ đễnh.
Bình thường cô không có xem mình như con gái nhà giàu làm trung tâm mà kiêu ngạo, xem như bình dị gần gũi, chỉ là không dễ dàng thổ lộ tình cảm với người ta thôi.
Nhưng cũng không thể trách cô, ai bảo những người này tự xưng là bạn của cô thường có ý đồ với cô chứ? Cũng may bản tính của cô độ lượng, không thích so đo.
“Không tốt rồi! Tới nơi này đã lâu, mà cậu đều không có nói chuyện, thật kỳ quái, cậu có tâm sự gì sao?” Chung Phong Kì có sở trường về đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhìn thấy phiền chán của cô ấy, chợt hỏi.
Các cô quen Nhan Bái Dung thời gian cũng không dài, nhưng, các cô cũng tận lực duy trì thân thiện với cô ấy, hy vọng có một ngày xí nghiệp kinh doanh của gia tộc có nhu cầu cấp bách về tiền mặt quay vòng, thì có thể dựa vào giao thiệp với cô ấy, mà thuận lợi vay được tài chính.
Đương nhiên, cùng với cô ấy một chỗ cũng không chỉ có thế này, bối cảnh hiển hách của Nhan Bái Dung khiến cho có vài người vội vã nịnh bợ, các cô có liên quan cũng chiếm được không ít tiện nghi.
Nhan Bái Dung nhăn nhăn lông mày nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên xuất hiện vẻ giận dữ,” Diêu Tuấn Khiêm thật sự rất phiền!”
Diêu Tuấn Khiêm?! Chung Phong Kì và Hoàng Nghi San cùng trợn to đôi mắt, không hẹn mà cùng hỏi:” Anh ta rất phiền?!”
Diêu Tuấn Khiêm chính là hoa hoa công tử nổi tiếng trong giới xã giao, vóc người anh tuấn cao lớn, phóng khoáng phong lưu, là dáng vẻ quý công tử thịnh hành trong xã hội thượng lưu, bắt được không ít trái tim của các cô gái nhà giàu.
Nhưng mà, Nhan Bái Dung lại nói anh ta thật đáng ghét, trách không được vẻ mặt của Chung Phong Kì các cô giật mình.
“Đúng! Anh ta đúng là rất đáng ghét!” Nhan Bái Dung lại nhấn mạnh.
Cô chán ghét người tự cho mình là tài giỏi, và hiển nhiên Diêu Tuấn Khiêm chính là loại người này.
Kỳ thật Diêu Tuấn Khiêm và cô có liên quan đến quan hệ thông gia, chị họ Trương Tâm Huệ của anh ta là chị dâu của cô, vốn là cô không có cảm giác đặc biệt với Diêu Tuấn Khiêm có duyên với phụ nữ, nhưng kể từ năm ngoái sau khi tốt nghiệp đại học, thì chị dâu tích cực tác hợp bọn họ, cô mới bắt đầu chán ghét Diêu Tuấn Khiêm có ý với cô.
Cô chán ghét thái độ tự cho là đúng của anh ta, giống như bộ dạng anh tuấn phóng khoáng của anh ta, cho nên tất cả mọi người phải thần phục dưới mị lực của anh ta.
Hừ! Cô cũng không ăn cái bộ dạng này của anh ta. Cô thừa nhận mình thích đẹp trai, nhưng mà, không cần thiết là đẹp trai thì nhất định phải cầm lấy giấy nợ của anh ta.
Hơn nữa, gần đây anh ta quấy rầy cô ngày càng táo tợn hơn, nói là quấy rầy cũng không quá, khiến cho cô không thể làm như là không thấy.
“Anh ấy đáng ghét như thế nào? Vóc người xinh đẹp, lại vui tính hóm hỉnh, sao lại đáng ghét?” Giọng nói của Hoàng Nghi San the thé chất vấn.
Cô sớm đã hâm mộ Nhan Bái Dung có người cha giàu có, vừa nghe đến ngay cả Diêu Tuấn Khiêm vạn người mê cũng đang theo đuổi cô ấy, thì càng không nhịn được ghen tị ở trong lòng.
“Anh ta không phải là loại người mình thích, luôn quấn quít lấy mình thì biến thành đáng ghét !』 Nhan Bái Dung không nghe ra ghen tị ở trong miệng của Hoàng Nghi San, nên thành thật nói.
“Không phải kiểu cậu thích? Bái Dung, vậy cậu thích loại đàn ông thế nào?” Chung Phong Kì yên lặng nghe Nhan Bái Dung nói chuyện, nghe vậy cũng lập tức đặt câu hỏi, trong lòng nghĩ muốn giới thiệu ba người anh trai của cô cho Nhan Bái Dung.
Nhan Bái Dung rũ mắt nghiêm túc suy tư, cuối cùng nhấc môi ở trong hai cặp mắt nóng đầy hy vọng,” Ừ…… Mình cũng không biết, mình rất ít suy nghĩ đến điều này……”
Dưới sự tận lực bảo vệ của người nhà, hai mươi bốn cái xuân xanh như cô chưa nói qua tình yêu, cho nên đột nhiên trong lúc này mà muốn cô trả lời vấn đề này, có chút làm khó cô.
Nói ra loại chán ghét thì còn dễ dàng hơn một chút, còn đến mức thích thì…… Có thể nói rất nhiều, nhưng mà thực sự chỉ ra điều kiện cảm thấy quan trọng, thì lại chưa kết luận được.
Nghe thấy Nhan Bái Dung không biết trả lời làm sao, nhưng Chung Phong Kì cũng không nhụt chí, ngược lại dâng lên một tia hy vọng.
“Bái Dung, mình có ba người anh trai, ba người bọn họ rất tuyệt nha! Mình có thể giới thiệu cho cậu quen biết.”
Có thể lấy được thiên kim họ Nhan tung hoành giới ngân hàng về nhà, quả thực giống như cưới về một tòa kim khố! Trong lòng của Chung Phong Kì chính là có ý định này.
Nghe thấy Chung Phong Kì tự đề cử các ông anh của mình, thì Hoàng Nghi San cũng nhanh chóng giới thiệu thân thích của mình,” Bái Dung, mình cũng có một người anh họ làm bác sĩ lấy MBA ở nước ngoài về, Chủ Nhật này chúng ta có thể đi ra ngoài dùng cơm.” Vừa nói xong, thì không cam lòng yếu thế mà dùng ánh mắt hung ác trừng Chung Phong Kì.
Nhan Bái Dung không phát hiện các cô ấy cùng trợn mắt lẫn nhau, đôi môi vểnh lên giống như phức tạp.
Hai người kia cũng bắt đầu tranh đua làm bà mối sao? Cô tuyệt đối không thích như vậy.
“Cám ơn ý tốt của các cậu, mình không thiếu nhất chính là bà mối.” Nhan Bái Dung không nể tình mà cự tuyệt.
Mẹ của cô Chu Mĩ Quyên cứ năm ba ngày lại lấy ảnh xem mặt để cho cô chọn, cũng sắp phiền chết cô rồi, sao cô lại có thể đáp ứng các cô ấy giới thiệu chứ?
“Phải không?” Bị Nhan Bái Dung tạt nước lạnh, Chung Phong Kì ngượng ngùng nói.
“Ừ.” Nhan Bái Dung gật gật đầu, liếc mắt nhìn đồng hồ cao cấp ở trên cổ tay một cái,” Cũng sắp năm giờ rồi, mình muốn đi trước .”
“Sớm như vậy? Bái Dung, ở lại tâm sự với bọn mình đi!” Hoàng Nghi San cực lực giữ lại.
“Không được, mình muốn đi về.” Nhan Bái Dung kiên trì nói. Nói đến chuyện xem mặt này làm người ta khó chịu, vì vậy cô không muốn ở lại nữa.